Mỹ Nhân Tâm Kế

Chương 66: Hồi 66



Về phía Thuyết Hoan, sau trận hỗn chiến với toán binh lính Đại Việt hơn trăm người đó, nàng tuy mãnh hổ địch quần hùng thành công diệt sạch và bôn tẩu đến nơi an toàn nhưng trọng thương không thể xem nhẹ. Hết vật vã trên lưng ngựa lại đến trốn nấp khắp các hang núi thì rốt cuộc cũng đuổi kịp xe ngựa của Hạnh cô cô khi nó đang tìm cách rời khỏi biên quan Đại Việt.

Để rời khỏi ranh giới Đại Việt tiến vào Trung Nguyên là điều vô cùng khó khăn nhưng Thuyết Hoan vẫn làm được, sự thế thành ra như này khiến Hạnh cô cô bất an không thôi, vốn cô ấy cũng chẳng quan tâm ai thắng ai bại, miễn sao Hoan nhi yên ổn tấm thân đã là sở cầu to lớn nhất đời rồi.

Đáng tiếc, một ải sinh tử sa trường có thể vượt qua nhưng còn nấc thang dẫn lên Thiên điện đối mặt cùng Hốt Tất Liệt vạn phần hung hiểm.

Lúc ấy, sau khi phục dùng giải dược Tiểu Thi dúi vào tay Hạnh cô cô, cơ thể Thuyết Hoan dần tìm lại được sự sống. Lập tức an bày để Hạnh cô cô âm thầm rời đi xa khỏi doanh trại còn mình thì tự thân đuổi theo yểm trợ Dương Độ, dùng chiêu thức giương đông kích tây để cho một tướng sĩ mặc vào khôi giáp của mình dẫn theo mấy mươi kẻ khác chạy trốn, vờ như Trấn Nam Vương đã vì giữ mạng mà hèn nhát cao chạy xa bay, hoàn toàn đánh lạc hướng được quân binh Đại Việt.

Nhưng để làm vậy thì nàng buộc phải bại lộ thân phận, cũng may vào lúc lửa bỏng dầu sôi như thế, những tướng sĩ cùng nàng vào sinh ra tử bấy lâu dù chưa thông tỏ ngọn nguồn nhưng vẫn vì Trấn Nam Vương mà ra sức lần cuối.

Trần Khâm, Trần Khắc Chung hay Trần Quốc Tuấn từ sớm đã biết mặt nàng, vậy nên tương kế tựu kế để tướng sĩ kia chui vào ống đồng cho người vác đi y như Trấn Nam Vương vì bị trúng độc hấp hối mà sợ hãi kiếm đường tháo chạy bằng mọi cách vậy. Chỉ cần bọn họ không nhận ra chân tướng thì Thuyết Hoan đã có thể đuổi theo bảo hộ An Tư một chặng sau cuối này.

Cũng may, kế sách toàn vẹn thành công...

...

Vừa trốn khỏi biên quan Đại Việt không lâu, xe ngựa đưa Thuyết Hoan và Hạnh cô cô men theo đường mòn trở về cố quốc. Trên xe, Hạnh cô cô thinh lặng chăm chú băng bó vết thương cho nàng, hai tướng quân ở bên ngoài khiển ngựa cũng không hề nói chuyện với nhau, chỉ có tiếng bánh xe lăn đi lộc cộc đều đều trên con đường hướng về Trung thổ.

Tĩnh lặng đến mức Thuyết Hoan cơ hồ cảm thấy lồng ngực khó thở, nàng bèn ngập ngừng lên tiếng trước.

"Cô cô...vẫn vô sự chứ?"

"Ta không sao, Hoan nhi nghỉ ngơi cho tốt là được."

Hạnh cô cô nhàn nhạt đáp, kéo vạt áo lên thắt lại cho nàng, rồi vỗ vỗ đùi mình ý kêu nàng nằm xuống.

Thuyết Hoan ngoan ngoãn làm theo, nằm xuống đùi Hạnh cô cô như đứa trẻ đang còn trong vòng tay mẹ, nhỏ bé và yếu đuối đến lạ. Bàn tay Hạnh cô cô có chút thô sần, vươn lên vuốt ve mái tóc nàng buông xoã.

Tất cả lại lần nữa chìm vào im lìm.

Bên ngoài, trời nắng gắt chói chang nhưng không thể sưởi ấm nổi cho lòng người đang băng giá.

Chợt, một giọt lệ ứa ra từ nơi khoé mắt Thuyết Hoan, lăn dài xuống gương mặt xanh xao u ám.

"Hoan nhi, người sao vậy?..."

Hạnh cô cô khẽ hỏi.

"Con hại chết Toa Đô và Ô Mã Nhi rồi cô cô."

"Không có, họ là tử chiến sa trường, không liên quan đến người."

Thuyết Hoan cắn môi, nàng bật ra nụ cười chua chát.

"Tất cả quyết định này là ở con, rồi đây phụ mẫu Toa Đô phải sống làm sao? Hài tử của Ô Mã Nhi sẽ lớn lên thế nào?..."

"Hãn vương sẽ không bạc đãi công thần, họ sẽ được chăm sóc tốt."

Thuyết Hoan ngồi dậy, đối diện cùng Hạnh cô cô với đôi mắt đỏ au giàn giụa và một biểu cảm lạnh tanh như cái xác không hồn.

"Con không nghĩ đến mức sẽ khiến họ chết tức tưởi như vậy. Con sai rồi, chỉ vì tư tình mà con đã hại chết họ rồi."



"Đây là ý trời, Hoan nhi đừng tự trách, đây chính là ý trời, không phải tội lỗi do con...không phải do con đâu..."

Trái tim Hạnh cô cô se thắt lại từng cơn, đứa trẻ này bản chất lương thiện, vốn nên được bình an trưởng thành, cớ tại sao lại phải ra nông nỗi này?

Cô ấy ôm chặt lấy nàng vào lòng, dùng hết tình yêu thương để ủi an cho một tâm hồn thơ dại đang vạn phần khốn khổ, nỗi khốn cùng đáng lẽ chẳng cần phải trải qua.

"Khi trở về, con sẽ chết phải không cô cô? Hãn phụ sẽ xử trảm con vì thua trận, và vì...con không phải là Thoát Hoan, đúng không?"

Mấy chữ sau cuối, giọng nàng lạc đi nghẹn đắng.

Hạnh cô cô cũng không kiềm được nữa mà bật khóc, vòng tay càng siết chặt nàng hơn.

"Cô cô sẽ bảo vệ Hoan nhi, sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương Hoan nhi cả đâu!"

"Không..."

Thuyết Hoan đẩy nhẹ Hạnh cô cô ra, nghiêm túc nói.

"...Cô cô hãy rời đi ngay khi vừa đến địa phương an toàn, còn con, con phải lãnh nhận mệnh kiếp của mình, trả lại nợ máu cho Toa Đô và Ô Mã Nhi! Nhưng con cần cô cô phải sống, sống tiếp thật tốt!"

"Con có biết mình đang nói gì không?! Nhị vị tướng quân sẽ muốn con trả nợ máu à? Ta sẽ muốn rời đi bỏ mặc con một mình chịu chết hay sao? Không!"

Hạnh cô cô tức giận trước suy nghĩ quá đỗi chủ quan của nàng.

"Tất cả chúng ta đều mong con sống sót, kể cả có phải hy sinh, con không được quyền phí phạm điều đó..."

Đến đây, hai người lại không ai nói ai, lần nữa chìm vào khoảng lặng.

Không biết phải mất bao lâu, từ khi nắng vàng chói rạng cho đến tận lúc tối trời, rốt cuộc cũng có người chịu mở lời trước.

Là Thuyết Hoan.

"Khi trở về chắc chắn hãn phụ sẽ trút xuống thịnh nộ, hãy để con..."

Chưa kịp dứt lời thì Hạnh cô cô đã nhàn nhạt chen ngang.

"Vậy cùng chết thôi."

Cùng chết? Nàng không muốn Hạnh cô cô chết, nhưng Hạnh cô cô đã có quyết định của mình, Thuyết Hoan biết rằng không bao giờ có thể suy suyễn được một khi cô cô đã quyết.

Được, vậy thì cùng chết thôi, có Hạnh cô cô bên cạnh, dù âm tào địa phủ nàng cũng thoải mái bước qua!

...

Đêm đó, Thuyết Hoan mệt đến nỗi thiếp đi tự lúc nào chẳng hay chẳng biết.

Nàng nhập mộng, trong mộng gặp lại Toa Đô và Ô Mã Nhi, vẫn như hôm nào tranh cãi cùng nhau, đấu khẩu cùng nhau. Ngồi bên bàn rượu thịt, ngươi rót ta uống thống khoái vô cùng nhưng nàng lại không nhận ra hai người đã chết.

Cho đến khi...



Toa Đô ngửa cổ uống rượu, rượu lại từ vết cắt trên cổ mà nãy giờ nàng không để ý trào ngược trở ra, chảy thành từng dòng ướt đẫm cả áo.

"Cổ ngươi bị làm sao vậy?"

Hắn chỉ cười cười, cũng không đáp lại gì.

Có mỗi Ô Mã Nhi là nói.

"Cạn hết chén này chúng ta phải đi rồi."

"Đi? Đi đâu?"

Thuyết Hoan lấy làm thắc mắc.

Nhìn lại mới nhận ra Ô Mã Nhi ban nãy tới giờ một thân xanh xao tím ngắt, từ đầu tới chân hắn đẫm nước nhỏ giọt dường như không bao giờ có thể khô được.

Thuyết Hoan giật bắn mình bật dậy khỏi ghế nhìn hai chiến hữu bằng ánh mắt hết sức hồ nghi, lại hỏi tiếp.

"Ô Mã Nhi ngươi sao vậy?! Rốt cuộc các ngươi..."

Toa Đô và Ô Mã Nhi chậm rãi đứng lên, nâng hai chén rượu kính nàng.

Toa Đô.

"Được đánh trận cùng thập công chúa, được trở thành chiến hữu của người là niềm kiêu hãnh của ta, mạc tướng chết không hối tiếc!"

Dứt lời, lại ngửa cổ uống cạn, vết cắt tách da từ từ rách ra cứ như sắp đem đầu của hắn rơi xuống.

Ô Mã Nhi cũng hướng nàng mỉm cười, nói.

"Chén rượu cố hương không thể cùng nhau nhấp cạn, thỉnh công chúa hãy can trường bước tiếp, chớ quay đầu nhìn lại!"

Nói rồi, không kịp để nàng có cơ hội phản ứng, cả hai hoá thành làn khói bạc lững lờ trôi đi. Lúc này tâm thức Thuyết Hoan mới nhớ ra được Toa Đô và Ô Mã Nhi đã tử trận rồi mà? Vậy hai người uống rượu chuyện trò say sưa cùng nàng nãy giờ chính là vong linh của họ trở về vĩnh biệt.

Biết ra như thế cũng là lúc Thuyết Hoan giật mình thức dậy, mồ hôi túa ra như tắm, nhịp thở hổn hển rất khó khăn để điều hòa bình tâm.

Nhìn sang Hạnh cô cô đã say giấc nồng, hẳn cô ấy cũng đã quá mỏi mệt kiệt sức sau những gì kinh hoàng phải chứng kiến trải qua, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc bây giờ mới tạm thời được giữ lại để chờ cho đến khi...được khả hãn ban chết...

Bên ngoài, hai tướng quân đánh xe cũng đang gà gật, con ngựa miệt mài di chuyển chẳng lúc nào ngưng, tốt nhất nên mau chóng tới nơi có thể dừng lại nghỉ chân thì sẽ đỡ hơn cho tất cả.

Thuyết Hoan day day vầng trán nhức nhối khôn cùng, bất chợt, một bóng dáng hiện ra trong tâm trí nàng, bóng dáng mà nàng đã cố tình quên.

An Tư...

Sao lại nghĩ về nàng ấy rồi? Nàng không nên nghĩ về nữ nhân ấy nữa, một chiếc trâm độc còn chưa đủ hay sao? Người cũng đã trở về hoàng gia, nàng cũng đang sắp sửa chôn thân, còn nhớ nhung đến làm chi nữa?

Tơ đoạn tình tan, đời này vắng số vô duyên, Thuyết Hoan cũng chỉ đành trách mình năm xưa cãi số sống sót nên mới kéo theo bao nhiêu là hệ lụy, nay tất cả phải được hoàn trả rồi.

Cả An Tư cũng vậy, Thuyết Hoan trả An Tư về nhà của nàng ấy, nơi Hồng Liên Cung ngát hương sen thanh khiết trong hoàng thành Thăng Long thuở nào gặp gỡ, trong sáng như chính An Tư vậy, nàng ấy xứng đáng có được nửa quãng đời về sau an yên tự tại làm một hoàng quốc muội vạn thế ngợi ca.

Thuyết Hoan cam tâm tình nguyện để An Tư ghi tên vào sử sách, còn nàng, nàng chỉ có thể khắc lên tên mình trên phiến đá mộ bia.