Một Viên Kẹo Mềm Đặt Trên Đầu Quả Tim

Chương 62: Kết hôn



Lộc Tiểu Ngải ngơ ngác, hai mắt mở to, không chớp mắt nhìn về phía trước. Sau đó đột nhiên cúi đầu, bây giờ cô đang nghiêm túc suy nghĩ nên giả vờ không biết gì hay đột nhiên té xỉu trên mặt đất, có thể may mắn tránh được không?

A…… Cũng không giống vậy.

Cô cảm thấy ba mình sẽ rất tức giận, rốt cuộc…… Chỉ cần để ông biết mình và Lục Thời Xuyên ở bên nhau thì không sao, chuyện quá khứ gần như có thể giải thích được.

Nhưng nhưng nhưng mà! Thứ đầu tiên ba nhìn thấy lại là cảnh tượng hai người hôn môi! Trời ạ…… còn không bằng nên sớm thừa nhận.

Lộc Tiểu Ngải dùng hai giây, lấy hết can đảm nhanh chóng quan sát thần sắc của ông, liền đưa ra kết luận khuôn mặt u ám của ông tràn ngập lửa giận, vô cùng tức giận, cáu kỉnh… lộ ra hơi thở cho thấy hai người sắp xong đời rồi.

Cô nhìn thấy, trong lòng hoảng sợ, theo bản năng duỗi tay nắm lấy góc áo Lục Thời Xuyên, rụt vào người anh.

Không có hành động này còn tốt, cô làm như vậy, mắt ba Lộc lập tức trợn tròn, từ lỗ mũi nặng nề mà “Hừ” một tiếng, giơ ngón tay chỉ về phía cô, xoay người đi.

Lộc Tiểu Ngải run lập cập, căn bản không dám nói gì, cảm thấy mình sắp xong rồi, ngược lại lại dịch bước chân, nhìn bóng lưng của ba mình, chậm rãi đến gần Lục Thời Xuyên.

Nhưng không đợi cô dịch qua, Lục Thời Xuyên đã cầm lấy ngón tay mềm mại của cô trước, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, rũ mắt nói: “Không sao, yên tâm.”

“Đúng, không sao……” Lộc Tiểu Ngải hoảng sợ nói, kéo tay Lục Thời Xuyên, theo sát nước chân anh đi về phía trước.

Đột nhiên nhớ đến thứ gì đó, lập tức vượt lên phía trước vài bước, vì “an toàn tính mạng” của anh mà chắn ở trước mặt anh.

Lục Thời Xuyên khẽ cong môi sờ đầu cô ra hiệu ý bảo cô yên tâm.

Khi hai người về đến nhà, ba Lộc ho một tiếng, quay sang hai người, bĩnh tĩnh hỏi: “Bắt đầu từ khi nào?”

Ông nhớ đến hành động và lời nói của con gái mình đã khác trước, trong lòng biết thời gian đã không ngắn.

“Cao, cao……” Lộc Tiểu Ngải khẩn trương nói chuyện, nhìn thấy vẻ mặt của ba mình, theo bản năng co rụt lại.

“Lúc yêu Lộc Tiểu Ngải học cao nhất.” Lục Thời Xuyên tiếp tục lời nói của cô, không nhanh không chậm nói, để ý đến tâm trạng của Lộc Tiểu Ngải, vòng cánh tay qua lưng cô, lặng lẽ nắm lấy tay cô.

“Vì sao lại không nói cho người lớn biết?” Ba Lộc nghe thấy, ánh mắt càng u ám, nhìn thẳng Lục Thời Xuyên.

Lộc Tiểu Ngải khẩn trương, siết chặt ngón tay Lục Thời Xuyên một chút, Lục Thời Xuyên nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay của cô, hơi ấm ôn hòa dần dần khiến cô bình tĩnh lại.

“Cháu vẫn luôn biết chú rất quan tâm Lộc Tiểu Ngải, sợ lấy năng lực hiện tại của cháu sẽ không thể đáp ứng được sự kỳ vọng của chú nên tạm thời giấu giếm. Xin chú tha lỗi. Nhưng một ngày nào đó không xa, chờ cháu đạt được đủ thành tựu, nhất định sẽ cho chú một câu trả lời vừa lòng và một lời hứa có trọng lượng.”

Ba Lộc nhìn anh, trầm mặc một lúc, thần sắc có vẻ hòa hoãn hơn một chút.

“Sao vậy?” Mẹ Lộc từ trong phòng đi ra, nhìn ba người một lát, cảm thấy bầu không khí nghiêm túc, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Ngải, con nói cái gì?”

“Con, con và anh ấy.” Lộc Tiểu Ngải chỉ vào Lục Thời Xuyên bên cạnh, nghiêm túc nói: “Bọn con ở bên nhau.”

Mẹ Lộc nhìn hai người, sửng sốt một chút, sau đó lập tức bật cười.

Quan hệ hai nhà không tồi, Lục Thời Xuyên cũng nhìn cô lớn lên. Từ trước đến nay bà vô cùng thích cậu nhóc hàng xóm ưu tú nhã nhặn này, nhưng không ngờ lại trở thành con rể bà, thật đúng là…. ánh mắt của con gái bà khiến bà rất hài lòng.

“Thật tốt.” Mẹ Lộc không hề ngăn cản mà đồng ý, sau đó vỗ vai ba Lộc, nụ cười rạng rỡ trên môi: “Đúng không?”

Ba Lộc không trả lời mà chỉ nhìn đi nhìn lại hai người vài lần, đôi lông mày nhăn nhó không phát hiện mà chậm rãi giãn ra.

“Vậy nếu rảnh, hai nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.” Mẹ Lộc nói với Lục Thời Xuyên.

Lục Thời Xuyên đáp lại, hai người nắm chặt ngón tay ở sau lưng, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Qua đi, ba Lộc ở trong phòng khách đi đến, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quay đầu trừng mắt nhìn Lộc Tiểu Ngải: “Con thật giỏi, cao nhất đã yêu đương, còn gạt ba mẹ, không nói với chúng ta lời nào.”

“Ai u, có cái gì mà giỏi.”Mẹ Lộc ở bên cạnh hỗ trợ cười nói, sau đó quay sang ba Lộc, trừng mắt nhìn lại ông: “Tôi thấy như vậy càng tốt. Còn không phải từ sơ trung ông đã bắt đầu theo đuổi tôi sao?! Còn không phải cẩn thận gạt ba mẹ sao?”

Mẹ Lộc hình như đã tìm ra một chủ đề rất thú vị, vỗ vai Lộc Tiểu Ngải: “Mẹ nói cho con biết, khi đó…”

Ba Lộc đột nhiên nặng nề ho khan một tiếng.

“Này? Cổ họng ông không thoải mái à? Sao vẫn luôn ho khan.” Mẹ Lộc hỏi.

Ba Lộc: “……”

Thật lâu sau, chủ đề này mới tạm thời kết thúc.

*

Cuối tuần có thể ở lại một thời gian ngắn, Lục Thời Xuyên chỉ có thể ở nhà hai ngày.

Lộc Tiểu Ngải ngồi trên sô pha xem TV, ngẩng đầu, nghiêm túc suy nghĩ một chút, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, xem ra hai người cũng không mấy vui vẻ nhưng cũng không thể vẫn luôn buồn chán ở nhà, để Lục Thời Xuyên nhìn cô làm bài tập, thật nhàm chán.

… Vậy nên làm gì.

“Này, anh nói đi.”

Lộc Tiểu Ngải nghiêng người chọc Lục Thời Xuyên một chút, mở to hai mắt ngẩng đầu nhìn anh, chờ đợi câu trả lời.

“Hả?” Lục Thời Xuyên lười biếng đáp, không chút để ý cuộn tóc cô nghịch.

Làm sao anh biết suy nghĩ của cô gái nhỏ lại đang bay bổng đến nơi nào, bảo anh nói cái gì.

Lộc Tiểu Ngải “hừ” một tiếng rồi cọ vào người anh: “Ý của em là, hai ngày nay chúng ta nên làm gì? Hay là đi đâu chơi?”

“Em muốn đi đâu?” Lục Thời Xuyên nghe cô nói.

“Ai nha, em đang hỏi anh!” Lộc Tiểu Ngải ghé vào trên người anh, véo eo anh một chút, giống làm nũng nhỏ giọng nói: “Ngày nào em cũng rất rất nghiêm túc học tập, bây giờ trong đầu em đều là học, không có thời gian nghĩ đến cái khác.”

“Tất cả đều là học?” Lục Thời Xuyên cũng véo eo cô một chút, nắm lấy từ mấu chốt trong lời nói của cô, hơi nhướng mày: “Còn anh?”

“…… Hả?” Lộc Tiểu Ngải sửng sốt, khó tin nhìn anh.

Lời này liên quan gì đến anh??

Sao anh còn ghen với cả “học tập”?!

Một lúc sau, Lục Thời Xuyên thấy Lộc Tiểu Ngải vẫn sững sờ tại chỗ, mắt cũng không chớp, đành phải bất lực vỗ đầu cô một chút: “Đưa em đi xem phim.”

Lúc này Lộc Tiểu Ngải mới phục hồi tinh thần, cười, liên tục gật đầu: “Được, được, được.”

Thật ra cô đã muốn đi xem phim từ lâu, nhưng trường học vẫn luôn học không được nghỉ, cô cũng không có thời gian.

Vừa rồi đột nhiên không nghĩ đến, Lục Thời Xuyên nhắc nhở cô mới ý thức được lựa chọn này.

Nhưng gần đây chiếu phim gì cô cũng không rõ lắm, chỉ có thể nhìn tên phim rồi chọn ra một bộ phim trông khá vui nhộn.

“Thời Xuyên, chúng ta xem cái này đi.” Lộc Tiểu Ngải giơ điện thoại lên trước mắt Lục Thời Xuyên, quơ quơ để thu hút sự chú ý của anh.

“Ừ.” Lục Thời Xuyên đáp, ôn nhu nói: “Em thích xem cái nào cũng được.”

Lộc Tiểu Ngải cảm thấy đây là lần thả lỏng hiếm hoi kể từ khi cô lên cao tam đến nay, lại còn có thể ở bên cạnh bạn trai, thật sự quá hạnh phúc.

Khi xem phim, cô mua một hộp bắp rang bơ to, một cốc trà sữa lớn, và một con búp bê mà cô mua được trong lúc chờ đợi, hai tay ôm lấy nó, ngồi ở trên ghế, cảm nhận được sự giàu có trước nay chưa từng có.

Vì thế cô lắc đầu một cái, đung đưa chân vài cái, sau đó nhanh chóng cầm bắp rang bơ đưa cho Lục Thời Xuyên, vô cùng tự tin nói: “Thời Xuyên, cho anh, cho anh hết”

“Thật sự?” Lục Thời Xuyên liếc mắt một cái.

“Đương nhiên là thật.” Lộc Tiểu Ngải rất vui vẻ mà liên tục gật đầu: “Đương nhiên em sẽ không lừa anh.”

“Ừ.” Lục Thời Xuyên khẽ đáp, vươn tay cầm trà sữa của cô, nói: “Vậy cái này cũng cho anh.”

Không dừng lại giây nào, anh trực tiếp cầm búp bê của cô lên: “Còn cái này.”

“Không……” Lộc Tiểu Ngải vội vàng kéo một góc của búp bê lại, nhìn hai tay trống trơn: “???”

Còn có thể như này sao?!

“Thời Xuyên.” Lộc Tiểu Ngải gọi Lục Thời Xuyên một tiếng, nhìn chằm chằm anh một chút, thò người lại, đặt cằm lên bả vai anh nói: “Được, tất cả những thứ này đều cho anh, nhưng có điều kiện.”

“Anh.” Lộc Tiểu Ngải vươn một ngón tay ra, dùng đầu ngón tay chọc vào má Lục Thời Xuyên một chút: “Anh phải là của em.”

Nghe có vẻ rất có ý tứ, chỉ cần Lục Thời Xuyên là của cô, thì đồ của anh cũng là của cô.

Lục Thời Xuyên cười, lòng bàn tay nắm lấy tay cô, hơi cúi đầu xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn: “Đây là điều hiển nhiên, sao em không đưa ra điều kiện khác?”

“Ừm…” Lộc Tiểu Ngải đỏ mặt, dùng đầu ngón tay gõ lên môi cô, lắc đầu: “Em không biết.”

“Vậy em nghĩ ra thì nhớ nói lại cho anh biết.” Lục Thời Xuyên nhìn cô, liên tục vuốt ve đường nét trong lòng bàn tay cô, đôt mắt thật sâu, tạm dừng một lúc, cuối cùng cũng cười nói: “Đợi chúng ta kết hôn, em cứ từ từ nghĩ, nghĩ bao nhiêu cũng được.”

Lộc Tiểu Ngải lập tức mở to hai mắt, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, thanh âm “thịch thịch thịch” tràn ngập lồng ngực bên trái.

Kết hôn.

Cô có chút hoảng loạn và kích động trong chốc lát, như thể một tương lai xa lạ, không nghĩ đến đột nhiên ập đến trong tâm trí, phác họa ra một khung cảnh khác.

Lộc Tiểu Ngải siết chặt ngón tay, nắm chặt tay Lục Thời Xuyên, lại cách xa anh một chút mà cọ cọ, hai má nóng rực: “Còn, còn rất xa… Sao anh đột nhiên lại nói cái này.”

Vừa lúc bộ phim chiếu được vài phút, Lộc Tiểu Ngải lập tức ngồi ngay ngắn như một học sinh tiểu học, nhìn thẳng về phía màn hình phía trước.

Đây là lần thứ hai Lục Thời Xuyên khiến cô tinh thần không yên mà xem phim.

Nhưng có lẽ là do anh ở bên cạnh nên cô gần như có thể hiểu được ý nghĩa của bộ phim.

Lúc trước Lộc Tiểu Ngải chỉ qua loa nhìn tên phim, cảm thấy khá vui nhộn nên quyết định xem cái này.

Lúc đầu thật sự rất buồn cười, sau khi gặp phải một vài chuyện cười, Lộc Tiểu Ngải suýt chút nữa đã sặc bắp rang Lục Thời Xuyên đưa cho cô. Nhưng càng xem lại càng thấy có điều gì đó không ổn, thậm chí nhạc nền cũng càng ngày càng trở nên buồn bã.

“Aizzz, Thời Xuyên.” Lộc Tiểu Ngải lại từ ghế trên cọ trở về, ôm lấy cánh tay Lục Thời Xuyên: “Sao nam nữ chính lại muốn cãi nhau.”

“Mỗi ngày……”

Vài tình tiết xoay chuyển, ánh sáng trên màn hình vừa sáng lại tối, cô thu mình vào lồng ngực anh, nhỏ giọng nói: “Sao lại như vậy, người này cũng quá xấu rồi.”

Vai chính có chút bi thảm, có mấy người bên cạnh cũng đang lau nước mắt.

Một lúc sau, Lộc Tiểu Ngải kéo dài giọng điệu “A” một tiếng, bả vai sụp xuống, theo bản năng còn dụi nước mắt vào áo Lục Thời Xuyên: “Hai người họ còn chia tay rồi.”

Cô cảm thấy tên phim này quá lừa gạt người ta rồi. Cô vốn định xem phim khiến cười haha, kết quả bây giờ tâm tình cô đang rất tệ.

Lục Thời Xuyên nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt, sờ đầu cô.

Lộc Tiểu Ngải chậm rãi từ trên ghế dịch xuống, đối diện với Lục Thời Xuyên, xoa nhẹ cái mũi, sau đó trong tiếng nhạc êm dịu cuối phim, cô hít mũi, chớp chớp mắt nhìn anh, lông mi vừa dài vừa cong, bởi vì có ánh đèn mềm mại nhu hòa chiếu xuống, giống như cái bóng quạt gió nhỏ ở phía trên, rất đáng yêu.

“Con đường của chúng ta còn rất dài.”

Giọng nói Lục Thời Xuyên trầm ổn, cụp mắt xuống nghiêm túc nhìn cô, đứng dậy mặc lại quần áo cho cô rồi vòng tay ôm vai cô đi ra ngoài.

Trời tối dần, đèn cũng dần sáng lên.

“Dù sau này xảy ra chuyện gì.” Lục Thời Xuyên nắm lấy tay cô, giọng nói kiên định: “Anh sẽ đứng ở nơi gần em nhất, cùng em vượt qua.”

“Nhưng, nếu em không thi đậu cùng trường đại học với anh thì sao?” Bước chân Lộc Tiểu Ngải dừng lại, chớp mắt mấy cái, vùi đầu vào ngực anh.

“Lúc tan học anh sẽ đến gặp em.” Lục Thời Xuyên vỗ nhẹ vào lưng cô, cúi đầu nói: “Nhưng với thành tích hiện tại và sự chăm chỉ của em, một năm sau hoàn toàn có thể thi đậu đại học A, em phải tin tưởng bản thân.”

“Ừ……” Lộc Tiểu Ngải nhẹ nhàng cào vài cái vào lòng bàn tay anh: “Vậy nếu sau này em không làm cùng một chỗ với anh thì phải làm sao?”

“Đừng nghĩ nhiều như vậy.” Lục Thời Xuyên rũ mắt, vén sợi tóc rũ xuống của cô ra sau tai, cười khẽ nói: “Anh là của em rồi, em còn lo gì nữa?”

“Ừ……” Lộc Tiểu Ngải nghiêng đầu, vừa định mở miệng, lại nhận ra không còn cái gì có thể hỏi.

Hóa ra sự bất an về tương lai của cô cũng không có nhiều vấn đề như vậy.

Có một sự khác biệt rất lớn giữa cuộc sống của hai người và những bộ phim, không có sự chỉ đạo từ kịch bản đã định sẵn, chỉ cần hai người đi từng bước một thì sẽ luôn có cách giải quyết.

Sau đó Lộc Tiểu Ngải đột nhiên nhớ đến trong quá trình xem phim có một chuyện, hai má cô nóng lên, xấu hổ né tránh chuyện đó.

Nó quan trọng và đáng mong đợi đến mức khiến cô không nhịn được mà muốn nhắc đến nó lần nữa vào lúc này.

“Vậy thì, còn một câu cuối cùng.” Vì thế, Lộc Tiểu Ngải vung tay lên, quơ quơ trước mặt Lục Thời Xuyên.

“Cái gì?” Anh cụp mắt xuống hỏi.

“Chúng ta kết hôn.” Lộc Tiểu Ngải ngẩng đầu, hai má ửng hồng nhưng rất nghiêm túc nhìn anh: “Vậy anh cưới em nhanh một chút, được không?”

Lục Thời Xuyên nghe tiếng, đáy mắt lập tức chứa ý cười, ôm chặt cô hơn một chút, ở bên tai cô, trịnh trọng mà nhẹ nhàng, ngắn gọn đáp: “Được.”

Từ tận đáy lòng anh nói ra.

“Chờ một chút, còn có một câu muốn nói!” Lộc Tiểu Ngải lại giơ tay lên.

“Đến ngày anh chính thức cầu hôn em, đừng nói cho em biết.” Đôi mắt cô sáng ngời, từ trong cái ôm của Lục Thời Xuyên chui ra, tung tăng nhảy nhót trước mặt anh, dùng hai tay vẽ một vòng tròn lớn: “Em muốn một điều bất ngờ, siêu bất ngờ!”

“Không thành vấn đề.” Lục Thời Xuyên cười khẽ, hơi cúi người, đối điện với ánh mắt cô.

Ánh đèn hai bên đường đường và những vì sao trên bầu trời đêm khiến con đường kéo dài ra xa.