Một Người Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 12: Ghét ngày mưa



Hôm nay Nhi rất vui, nó về phòng cũ được Minh lau khô tóc cho. Cô bé tinh nghịch lắc đầu hất nước nên người Minh nhưng cậu nhóc không hề tức giận lại còn vui vẻ trùm khăn lên đầu nó. Tay nghề anh trước nay vẫn vậy, mỗi lần lau khô tóc Nhi rất dễ chịu, phải nói Minh có tính kiên nhẫn và kiềm chế cực giỏi mới có thể chịu được con nhóc tinh nghịch quậy phá ngồi không yên này.

Nó nhìn vào bàn học ngăn nếp của anh trai vì bị khúc gỗ trên đó thu hút. Nhi chạy đến cầm lên xem, nó đọc từng chữ trên đấy thành tiếng rồi cười không nhặt được mồm làm Minh quê muốn chết.

“Em khùng hả? Trả đây cho anh đi!” Minh đỏ mặt tính dành lấy nhưng nó đâu cho.

“Wow anh làm nó khi nào thế? Lúc trước ở đây em đâu có thấy.”

“Hôm đó anh rảnh quá không có việc gì để làm, tự nhiên thấy khúc gỗ này nằm dưới đất nên nhặt lên khắt bừa lên đó thôi.” Minh ấp úng nghĩ đại một lý do hết sức ngẫu nhiên để nói dối nó.



Con bé bĩu môi.

“À suýt nữa thì quên, em có quà cho anh này.” Nó cẩn thận đặt “thành tựu” của Minh về lại chỗ cũ rồi chạy đến góc cửa xách túi quà nó đã chuẩn bị đến cho Minh.

“Chiếc áo len em tự đan cho anh nè!” Nó lôi ra từ trong túi rồi dơ lên cho Minh xem một chiếc áo len màu trắng, chiếc áo tay dài và cổ cao trông rất ấm. “Mẹ dạy em đó, đẹp không?”

Minh thẫn thờ nhìn chiếc áo một lát khẽ cười. “Đẹp quá, Thỏ của anh nay giỏi ghê, còn biết cả đan áo. Ra dáng thiếu nữ rồi!”

Nghe Minh khen làm Nhi nở mũi, nó cười hì hì rồi kêu anh mau thử cho nó xem.

Nó nghe theo lời khuyên và chỉ dẫn của mẹ rồi tự đan, không ngờ Minh mặc vào vừa khít, con bé hài lòng vỗ tay khen thưởng. “Wow, đúng không hổ danh là tay nghề của ta… xuất sắc!”

Minh nhìn nó cười rồi nhìn vào chiếc áo, cậu không cần soi gương vấn tự thấy nó rất đẹp. Minh không bận tâm, dù thế nào thì đối với Minh nó vẫn là chiếc áo đẹp nhất mà cậu từng mặc. ngôn tình hoàn

“Em tặng anh áo, anh cũng nên tặng em gì đó làm vật kỉ niệm chứ nhỉ? Tặng em tác phẩm của anh nhé!” Cậu đến chiếc kệ kia cầm khúc gỗ nhỏ đưa cho Nhi.



Con bé vui vẻ nhận lấy, nó thích lắm nhưng cũng không quên trêu anh. “Tác phẩm của anh… vậy mà lúc nãy bảo nhặt bừa.”

“Anh đùa thôi, anh giữ nó bao năm nay đó. Chê thì trả đây!” Minh xè tay dù không có ý đòi nhưng dễ gì Nhi trả lại.

“Không, tặng rồi thì giờ nó là của em.” Nó ngồi ngắm nghía “tác phẩm” của Minh lần nữa một hồi lâu mới thấy thật đẹp, Nhi khẽ cười rồi cất kĩ nó vào trong chiếc balo để lát mang về nhà trưng bày lên gác sách yêu của mình như món đồ quý giá.

Thời tiết hôm nay tệ thật, trời mưa cả ngày, còn mưa rất to nữa chứ. Nhi chẳng thích mưa tí nào, từ bé đến giờ, mưa không những ướt, lạnh còn rất buồn, chẳng được ra ngoài. Đối với cô bé mưa là một ngày kém may mắn.

Có một hôm Nhi còn học lớp bốn, khi đó Minh đã lên cấp hai, hai đứa học khác trường. Hôm đó trời cũng mưa to như hôm nay nhưng nó lại quên mang theo ô, Bi đi thi viết chữ đẹp ở thành phố, Tý lại chạy theo bạn chẳng thấy đâu, chỉ có nó một mình đứng trước hiên nhà người ta trú mưa. Rõ ràng mới sáng nay trời nắng đẹp, nào ngờ chiều lại mưa to, gió lớn thế này, ông trời thật biết hành người.

Trời mưa như trút nước, ướt cả chân, thỉnh thoảng trời đổi chiều gió còn tạt vô chỗ nó, vừa ướt vừa lạnh. Nhi ngồi đến tê cả chân trời vẫn không giảm mưa tí nào mà mỗi lúc một tối đi. Tự nhiên nó vừa lạnh vừa sợ, giờ này ai ai cũng nấp trong nhà trú mưa nên ngoài đường vắng tanh, lâu lâu mới có một hai chiếc xe chạy ngang qua. Nó sợ. Một lâu sau nó nhìn thấy bóng dáng người đàn ông mặc áo mưa màu tối che kín cả người lẫn mặt đi về hướng nó, Nhi thầm cầu mong ông trời đây không phải người xấu như mấy đứa bạn kể trên lớp để nó được sống tiếp, nó còn yêu cái thế giới này lắm.

Người đó cứ cúi gằm mặt, bước chân nhẹ nhàng, không vội từ từ đi về phía Nhi. Khoảng cách mỗi lúc một ngắn lại lòng nó lại càng nặng nề, hồi hộp. Lúc ông ta chỉ cách nó một hai bước chân, tim Nhi vừa lúc muốn thoát ra khỏi lồng ngực thì bỗng có một lực phía sau kéo tay nó lại. Là Minh.

Vừa nhìn thấy anh trai, nó mừng rỡ ôm lấy cánh tay anh, người đàn ông kia cuối cùng cũng lướt qua hai anh em nó mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ai thế?” Minh nhìn theo bóng lưng người đàn ông kia rồi quay sang hỏi Nhi.

Em không biết, nhìn ông ta ghê quá, em sợ muốn chết!”

Minh thấy quần áo nó ướt hết, cậu cũng lường trước được nên có mang theo chiếc áo sơ mi để khoác lên người nó.

Đứng nãy giờ lạnh quá, vừa khoác áo lên vai Nhi cười hì hì. Minh khẽ nhẹ tráng nó: “Sáng anh đã dặn mang theo ô mà không nghe, mùa này chiều rất dễ có mưa. Không biết em để đầu óc đi đâu.”