Một Đời Trầm Luân

Chương 62: Tâm tình hỗn loạn



Vĩnh Thái Phi vốn định chờ khi phu quân mình ngủ sẽ đến gặp Cao Thừa An để nói chuyện. Nhưng không ngờ bất chợt lại ngủ quên đến khi tỉnh dậy thì phu quân của cậu ta đã đi đâu mất.

Cậu ta cũng chỉ nghĩ chắc là đi dạo một vòng quanh Lâm gia nên không nghĩ nhiều vì thế liền khẽ đi đến phòng của y muốn nói chuyện.

Chỉ là thật không ngờ.....lại nghe thấy những chuyện mà cậu ta không hề biết. Những chuyện mà cậu ta không dám tin vào tai của mình.

- Ân nhi...

Lạc Phù Nghiêm nhất thời cứng họng không biết phải làm sao. Ân nhi của hắn ta là một thiếu niên có phần nông nỗi nhưng luôn là người yêu thương quan tâm đ ến phụ mẫu, huynh đệ, bằng hữu của mình. Thử hỏi xem, làm sao có thể chấp nhận sự thật đột ngột như vậy. Sự thật về người phụ hoàng đáng kính kia?

- TA HỎI NGƯƠI CÓ PHẢI TẤT CẢ CHỈ LÀ ĐÙA GIỠN HAY KHÔNG?!

Vĩnh Thái Phi thở hỗn hển. Ánh mắt xuất hiện những tia máu gợn sóng.

Chắc chắn chỉ là đùa giỡn mà thôi. Phụ hoàng của cậu ta là người đáng kính. Ông ấy sao có thể làm những chuyện như vậy? Chưa kể, ông ấy thương dân như con, sao có thể lấy tính mạng bá tánh ra đùa cợt chỉ vì lợi ích riêng của mình. Không có khả năng, chắc chắn là không có khả năng!

Vĩnh Thái Phi cố gắng tự thôi miên chính mình nhưng lời của người kia lại khiến cho lớp vỏ thôi miên ấy từng chút nứt vỡ.

- Ta không bao giờ đùa giỡn những chuyện quan trọng...chưa kể, chuyện này còn liền quan đến ngươi..

- Ta...ta phải về hỏi phụ hoàng! Ta phải về hỏi ông ấy!

Không, là giả mà thôi! Tất cả đều là giả! Cậu ta không tin, cậu ta không tin phụ hoàng sẽ làm những chuyện đó!

Vĩnh Thái Phi lẩm bẩm như phát điên xoay người muốn lao đi. Nhưng chỉ vừa mới nhích người cậu ta liền bị Triều Thái Phong đánh vào gáy cho bất tỉnh.

- Ân nhi!

Lạc Phù Nghiêm vội vàng chạy lại đỡ cậu ta ôm vào lòng.

- Tâm trạng của Thái Phi không ổn định, ngươi nên đưa y về phòng nghỉ ngơi!

Cao Thừa An nhìn hắn ta khẽ nói. Y biết tâm trạng Vĩnh Thái Phi ra sao. Vì y... đã từng trải qua tất cả...

Lạc Phù Nghiêm mím môi. Sau đó hắn ta nhìn Triều Thái Phong một cái nhưng không nói gì. Cuối cùng là gật đầu với y rồi bế Vĩnh Thái Phi lên ôm vào người để đưa về phòng của họ.

Lạc Phù Nghiêm biết trong tình huống lúc đó nhất định phải đánh ngất Ân nhi nếu không sẽ có chuyện không lành xảy ra. Nếu Ân nhi thật sự trở về Thủy Quốc chắc chắn sẽ tra hỏi phụ hoàng của mình ngay lập tức. Khi đó kế hoạch của họ sẽ bị lộ mà cả Ân nhi cũng sẽ gặp chuyện không lành. Với màn đối thoại kia, có thể thấy hoàng đế Thủy Quốc tuyệt tình ra sao? Tính cách Ân nhi lại ngang bướng. Liệu sẽ chấp nhận để ông ta làm càn? Mà ông ta liệu sẽ vì tình thân mà tha cho Ân nhi?

Lạc Phù Nghiêm không dám nghĩ quá nhiều vì có rất nhiều khả năng có thể xảy ra. Nhưng khả năng Vĩnh Thái Phi gặp nguy hiểm sẽ là khả năng cao nhất. Và hắn ta tuyệt đối sẽ không để chuyện đó diễn ra. Tuyệt đối không bao giờ!

Đợi Lạc Phù Nghiêm đưa Vĩnh Thái Phi đi, Cao Thừa An mới đánh mắt sang Triều Thái Phong đang đứng ngoài cửa.

- Mọi chuyện có vẻ phức tạp hơn nhiều rồi...

Nghe y nói, hắn khẽ gật đầu. Sắc mặt thâm trầm không kém. Mất đi lực lượng của Thủy Quốc bọn họ chắc chắn là lành ít dữ nhiều. Chưa kể, lực lượng đó còn đứng về phía của Lưỡng Nguyệt mẫu thân hắn....

- Thái Phong, liệu mẫu thân ngươi...có yếu điểm gì hay không?

Cao Thừa An vẫn nuôi chút hy vọng trong lòng. Đã là con người chắc chắn phải có yếu điểm gì đó. Biết đâu, bọn họ có thể từ đây mà lật ngược thế bí hiện tại.

- Ta không biết...

Triều Thái Phong mím môi lắc đầu. Lúc nhỏ, Lưỡng Nguyệt luôn bày ra một bộ mẫu thân hiền thục trước mặt hắn. Bà ta quả thật diễn rất tốt, mà che giấu cũng vô cùng giỏi.

- Không lẽ....chúng ta hết cách rồi sao...

Cao Thừa An lẩm bẩm. Ánh mắt phủ lên lớp sương mù mờ mịt. Chẳng lẽ, họ không còn đường nào để thay đổi tình thế?

Cốc! Cốc!

Đang rơi vào mớ hỗn độn. Bất chợt cửa phòng của y vang lên tiếng gõ. Vừa mới ngẩng mặt liền thấy Lâm gia gia đang đứng bên ngoài. Trong tay còn cầm một tời giấy gì đó.

- Hai đứa có rảnh hay không?

Lâm gia gia nhìn bọn họ. Bàn tay cầm bức thư khẽ siết lại.

- Gia gia có chuyện quan trọng sao?

Triều Thái Phong nhìn ông hỏi. Đã tối rồi mà Lâm gia gia còn đến tìm bọn họ chắc chắn là có chuyện gì đó.

- Ân!

Lâm gia gia đáp một tiếng, sau đó lẳng lặng bước vào phòng rồi đóng cửa lại. Tiếp đó, ngồi lên cái ghế gỗ cạnh cái bàn giữa phòng nhìn hai người nói.

- Hai đứa, mau ngồi xuống đi!

Thấy thái độ nghiêm túc của Lâm gia gia. Hắn và y vô thức nhìn nhau một cái. Sau đó cũng khẽ ngồi xuống đối diện với ông.

Lâm gia gia nhìn họ một lượt. Sau đó dừng lại trên gương mặt của Triều Thái Phong. Khóe mắt lại không nhịn được ửng đỏ.

Rõ ràng là rất giống vậy mà mười mấy hai mươi năm qua ông không nhận ra...

- A Phong, phụ thân của cháu tên là Triều Thái Nam có phải không?