Mộng Giới (Ranh Giới Thực Ảo)

Chương 63: Được cứu



Trong khoảnh khắc đó, tôi dao động. Tựa như niềm tin, ý chí và sự kiên định trong phút chốc bị một lực vô hình từ bên ngoài đánh tới, lung lay. Tôi rũ mắt cười, trong đầu không phải là câu nói 'tôi tin cậu', mà là 'niềm tin thực sự dễ mang ra nói' vậy sao?

- Tôi đùa thôi.

Giọng nói Kanon lần nữa vang lên. Tôi nâng mắt nhìn, thấy cô nàng đang nở nụ cười với tôi, một tay khác thì vươn ra vỗ lấy phần bả vai không bị thương. Kanon nói tiếp:

- Chưa chắc những suy đoán của tôi là đúng. Có thể có ẩn tình gì bên trong, nói chỉ muốn khiến cho cậu có đề phòng.

- Tôi biết.

Thu hồi tâm tư sắp biến thành tiêu cực, tôi trở mình xem xét trạng thái của Kanon. Sau đó mới dùng vài miếng băng vải bó lại những chỗ máu chảy ra từ vết thương, vừa rồi trong đầu suy nghĩ nhiều thứ, không nhớ đến chi tiết này. Lúc này máu đã đông lại, tôi chỉ qua loa hoàn thành là xong.

- Hiện tại tôi chỉ muốn...

Cạch!

Một tiếng động lạ, lập tức cắt ngang lời tôi nói. Tôi hoàn hồn, đưa mắt nhìn Kanon cũng đang nhìn mình, cả hai ăn ý im lặng tập trung chú ý thanh âm vừa phát ra.

Bây giờ chúng tôi đang ở phòng thay đồ, rèm đã bị tôi kéo hết nhằm che đi ánh sáng, đồng thời cũng che đi những thứ gì đó trong căn phòng nhảy.

Cạch! Cạch! Cạch!

Động tĩnh lần nữa vang lên, ba tiếng liên tiếp rất đều và có tiết tấu. Tôi cố gắng lắng nghe, phát hiện thanh âm vừa rồi nằm phía tay phải, tức là vị trí tấm gương. Tiếng động rất nhỏ, nếu đặt trong hoàn cảnh bình thường thì dễ dàng chẳng ai chú ý đến.

Kanon bên cạnh dường như nhận ra cái gì, vẻ mặt khó coi hướng tôi muốn mở miệng nói. Chợt...

Rèm mở!

Đồng tử trong con ngươi tôi mở rộng, trong khoảnh khắc biểu tình xanh mét theo bản năng giữ chặt lấy Kanon, tay kia đồng thời xuất ra Mặc kiếm giơ lên đỡ.

Một tiếng keng va chạm thanh thúy. Ở khoảng cách gần, tôi rõ ràng thấy được thứ tấn công mình.

Tôi không biết miêu tả nó thế nào. Nó giống một con zombie, bộ phận cơ thể được tạo thành từ nhiều con người khác nhau không đồng nhất, làn da giống như bị ai lột đi, trở nên càng thêm đáng sợ. Khủng khiếp nhất là khuôn mặt và mái đầu lởm chởm sợi tóc, dạ dày tôi bỗng cuộn lên khi nhìn da thịt lẫn lộn trước mắt. Và cả mùi thối rữa.

Bỗng cảm thấy sức nặng trên thanh kiếm nặng hơn, tôi đành bỏ một tay đang giữ Kanon. Cố hết sức dùng hai tay giữ lấy thanh kiếm, tự thôi miên ép mình bỏ qua hình ảnh khủng bố này.

- Ran!!! Chúng từ phòng khác chạy đến!

Tôi dùng sức đạp con zombie ra xa, vết thương ở đầu gối lại rách ra thấm máu vào miếng vải băng mới thay. Nhưng điều tôi quan tâm không nằm ở chỗ này, ánh mắt tôi theo lời nói của Kanon nhìn đăm đăm vào cửa ra vào.

Một con, hai con, tính cả con đang đứng phía trước tôi, tổng cộng có ba con zombie. Hơn nữa tôi mơ hồ nheo mắt, thấy ngoài cánh cửa có một con nữa chuẩn bị tiến vào.

Tôi chỉ biết câm nín, cắn chặt răng lấy nốt thanh Ngọc kiếm còn lại ném cho Kanon: "Cầm lấy, chúng ta phải trụ vững."

Kanon hiểu ý, lập tức cầm kiếm đứng bên cạnh tôi.

Tôi không biết với hai đứa đang thương tích đầy mình thì có thể chống trụ được bao lâu. Sao hết việc này tới việc kia lại đến vậy?

Không cho tôi suy nghĩ, con zombie bị tôi đá ra chỉ hơi loạng choạng vài bước. Sau đó liền hung hăng nhào tới, hai bàn tay sắc nhọn lần nữa cào qua.

Tiếp thụ quyển sách kiếm pháp cơ bản, khiến tôi không còn gượng gạo như ban đầu. Vì vậy, lợi dụng sức ít được nhiều, cũng khiến con zombie này bị một phen khốn đốn.

Nhưng hai con zombie đứng ở cửa kia không phải làm cảnh, chúng từ từ chạy tới. Tiếng cạch dưới chân càng có quy luật đều đều phát ra.

Dư quang khoé mắt tôi nhìn thấy, nhanh tay lôi dao găm từ hành trang phi tới trúng một con zombie khác, thành công thu hút cừu hận của nó. Hiện tại tôi chỉ có thể miễn cưỡng kiềm chế hai con, một con còn lại đành cầu nguyện Kanon có thể ngăn cản.

Tình thế trước mắt bất lợi, thời gian càng lâu chúng tôi càng mất sức. Mồ hôi trên mặt tôi càng lúc càng nhiều, từ đầu đến giờ tôi không thể kiếm được chỗ hổng để thở. Toàn thân vẫn đang trong trạng thái căng chặt chống đỡ.

Kanon bên kia cũng không khá hơn, bản thân cô nàng không phải người chuyên công kích, vừa khua kiếm vừa né tránh. Cũng may zombie này tốc độ không nhanh.

Chợt, lúc tôi phân tâm chú ý Kanon, không cẩn thận bị một vết cào trúng lưng. Tôi hoảng sợ, nhìn con zombie vừa rồi, máu trên móng tay nó làm tôi kinh hãi.

Chẳng lẽ tôi sẽ bị biến thành zombie?

Vết thương cũ không hết, vết mới lại tới, nay đúng không phải ngày hoàng đạo của tôi rồi. Lần sau chắc chắn tôi phải mua sách phong thuỷ, mà có lẽ sẽ không có lần sau.

Không ngờ trong lúc này mình có thể nghĩ lung tung như thế, tôi tự giễu.

Tinh thần vừa phải tập trung đối phó hai con zombie, vừa phải chú ý Kanon bên này phòng cô nàng bị gặp nguy hiểm, khiến sức tôi bị giảm xuống trông thấy.

Cứ thế này không phải là cách! Tôi mau chóng tính toán, khi nhìn thấy một thứ trong bảng kĩ năng, trong lòng không biết có tác dụng hay không nhưng tôi vẫn hạ quyết tâm sử dụng.

Con ngươi màu đen thuần túy trong tròng mắt bỗng chốc biến thành màu đỏ quỷ dị, đột nhiên chuyển động rồi nhìn thẳng vào một con gần nhất. Ngoài ý muốn thành công khiến một con bị dừng động tác.

Đây là kĩ năng nhỏ trong bảng kĩ năng chủ động mà hiện tại tôi có thể sử sụng. Chính là kĩ năng có thể tác động đến tinh thần người khác hai giây làm cho đối phương bị ảnh hưởng. Chỉ là tôi không ngờ có thể sử dụng vào chúng.

Hai giây không nhiều nhưng cũng đủ khiến tôi tranh thủ thở một chút. Tôi dựa vào những hiểu biết có được từ sách truyện, thử thăm dò chém vào vùng cổ. Phát hiện động tác tấn công của zombie mặc dù vẫn hung bạo như cũ, nhưng đã đình trệ hẳn.

Nhận ra điểm đột phá này, tôi bắt đầu thay đổi cách đánh, chỉ chọn vào vùng yếu hại duy nhất là vùng cổ của zombie.

- Á!!!

Thanh âm kêu rên của Kanon làm tôi khựng lại, quay đầu nhìn qua. Chỉ thấy Kanon bị ngã xuống, con zombie theo đó nhào tới. Không có thời gian suy nghĩ, tôi tức khắc chạy tới, kiếm trong tay lia một vòng cực mạnh, dùng hết lực chặt đứt một đầu zombie.

May mắn, chỉ kém một chút...

Tôi nhìn sang Kanon kiệt sức nằm xuống đất, bản thân cũng không khá khẩm hơn. Chưa kịp nghỉ một giây, thì đợt công kích của hai con zombie như vũ bão ập đến. Thân thể theo bản năng lùi ra sau, nhưng vết thương của đầu gối đúng lúc gây cản trở, khiến tôi khuỵu xuống.

- Ran! Lợi dụng ánh sáng, kéo chúng vào tấm gương.

- Không được, Tina và Miko còn ở trong đó.

Bên tai nghe thấy lời nói của Kanon, nhưng tôi ngay lập tức lắc đầu bác bỏ. Không biết trong đó thế nào, sao tôi có thể lại mang thêm nguy hiểm?

Tuy đã giết được một con, nhưng áp lực trên người vẫn không giảm bớt. Kanon có thể chống đến lúc này đã là kì tích, không thể giúp nhiều hơn. Giờ chỉ còn tôi và hai con zombie, cứ đà này không cần nghĩ, tôi sẽ bị xuống thế hạ phong.

Kanon chạy tới giúp một tay, nhưng tình huống vẫn không biến chuyển. Ngược lại, vết thương trên người, đặc biệt là ở lưng đang càng lúc càng khiến tôi mất đi tỉnh táo.

Pằng!

Chợt đúng lúc này, một tiếng súng vang lên, bắn xuyên qua đầu một con zombie. Tiếp đến, lại thêm một phát bắn nữa, cản trở bước chân của con còn lại.

Ánh mắt sáng lên, tôi không khỏi quay đầu nhìn hướng xuất hiện tiếng súng, là đám người Kansai.

Họ đến rồi!