Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần

Chương 7



Edit: Arisassan
Người xưa có câu nếu một người thợ muốn làm tốt công việc của mình, thì phải mài dũa cho công cụ của mình sắc bén. Sau nhiều ngày ăn nhân sâm liên tục, thân thể thiếu hụt khí huyết của Mục Nhung cuối cùng cũng bổ được một chút, mặc dù vẫn nằm trong phạm vi ốm yếu, nhưng ít nhất cũng không cần lo chuyện vừa ra cửa đã hộc máu chết tươi. Thấy mình đã có thể xuống giường động đậy được, hắn lập tức lấy ra thân pháp mà Vương quỷ sai đưa cho, muốn để cho mình vài con át chủ bài bảo mệnh. Thế nhưng, vừa nhìn tên của công pháp này, hắn liền cạn lời một lúc lâu.
"Âm dương lưỡng cách" – cái khí tức vô cùng không may đập thẳng vào mặt này, quả nhiên là thân pháp do lão tác giả có thể tuỳ tiện lấy tên của mấy quyển thiên ma công vớ vẩn nào đấy đặt cho một cuốn công pháp tà đạo cực phẩm làm ra.
Vừa lật trang đầu tiên, một hàng chữ to đùng lập tức hiện ra ngay trước mắt – muốn luyện công pháp này, đầu tiên nhất định phải tự tử*. Hay lắm, yêu cầu này quả thật còn khắt khe hơn cả cái của Quỳ hoa bảo điển, trực tiếp loại thẳng người sống ra ngoài. Từ cái tên thôi đã có thể ngửi được mùi lươn lẹo trên người lão tác giả, ngón tay của Mục Nhung ghim sâu vào dòng điều kiện tiên quyết của cuốn công pháp chết tiệt này, bắt đầu cân nhắc tới việc tự sát về rate 1 sao cho tác phẩm mới của người nào đó.
[*từ này từ lóng các bạn ạ =)) gốc là tài (裁) vừa có nghĩa là cắt (cả cắt bình thường và cắt cái-mà-bạn-đang-nghĩ), vừa có nghĩa là tự tử. Có liên quan đến ví dụ Quỳ hoa bảo điển mà bạn nvc đưa ra ngay sau]
May là lão Vương còn trông mong hắn có thể hoàn thành được một ít nhiệm vụ âm linh, cho nên cũng không đùa ác tới mức đó, tiếp tục lật sang mấy trang sau, Mục Nhung phát hiện cuốn sách này là pháp môn hướng dẫn cách vận dụng âm khí của quỷ hồn khi nhập vào thân xác con người. Mở đầu của cuốn sách này chú giải rất tỉ mỉ từ việc vận dụng sát khí quanh thân quỷ hồn trong một thời gian ngắn, đến tạo ảo giác cho con người, nói đúng hơn thì đây không phải là công pháp gì hết, mà là một quyển hướng dẫn cấp tốc cho quỷ lệ.
Lần này Lý Tu Viễn mặc dù có thể được coi là đầu thai, đi cũng là con đường luân hồi đứng đắn, nhưng hắn chỉ chiếm lấy thân thể đã chết bệnh của Mục Nhung mà hưởng số dương thọ còn lại, một chưa uống canh Mạnh Bà, hai chưa vào thai mẹ để xua tan hết âm khí, nếu nói là lệ quỷ thì cũng hơi chấp nhận được.
Mấy pháp môn âm phủ như thế này vốn là kỹ năng cơ bản mà quỷ sai cần biết khi muốn hành tẩu trên nhân gian, chỉ cần quỷ hồn có âm khí quanh thân là có thể thi triển được, cái này thật sự thích hợp với Mục Nhung hiện tại không thể tu luyện nguyên khí. Cơ mà rốt cuộc hắn cũng thành công xua đi lệ khí của mình, không thể vô hình hại người giống các tiền bối hung linh được, chỉ có thể miễn cưỡng đạt được hiệu quả chuyển hoá thân thể thành quỷ hồn thôi. Âm dương lưỡng cách vốn là thiết luật của thế giới, người sống người chết không được tiếp xúc với nhau, kỹ năng này đối với hắn thật sự là bí pháp bảo mệnh tuyệt hảo mà.
Thế nhưng, con quỷ trong rừng Nguyệt Kiến cũng là một lệ quỷ, còn là một đại lệ quỷ tồn tại trên thế gian này suốt mấy trăm năm không thể siêu sinh, kỹ năng này của hắn hình như ngoại trừ bắt chuyện với tiền bối kia ra thì chẳng làm được cái gì khác cả. Trong lòng thầm khinh bỉ sự keo kiệt của lão Vương một phen, Mục Nhung mấy ngày gần đây cũng rất tích cực phái người đi sưu tầm các loại phù chú trị quỷ linh tinh, chuẩn bị đầy đủ cho chuyến đi này.
Từ khi Mục Nhung thành công được ở nhờ nhà Dung phủ thì đã quyết tâm phải luôn luôn kề sát bên người Dung Dực, hạ nhân do công chúa kế mẫu phái tới đều bị hắn đuổi về, đối với người bên ngoài chỉ nói là mình cùng Dung tam thiếu gia nhất kiến như cố, chừng nào sức khoẻ tốt hơn thì sẽ tự động hồi phủ. Mọi người đều biết Mục Nhung say mê hai vị tiểu thư Dung gia như thế này, trưởng công chúa cũng chỉ nghĩ hắn đang kiếm cớ để tiếp cận mỹ nhân, phái người sang xác định thân thể đúng là không có vấn đề gì thì cũng không hỏi đến nữa.
Do đó, mấy ngày nay người hắn sai sử đều là hạ nhân của Dung phủ, việc sưu tầm mấy thứ bùa chú kiếm gỗ này nọ đương nhiên cũng bị Dung Dực biết được. Ở Đại Hoang, phàm là người trưởng thành thì sẽ tu nguyên khí, tới một cảnh giới nhất định còn có thể cướp đoạt tạo hoá của thiên địa, cùng nhật nguyệt đồng huy, tất nhiên không ai tin vào mấy chuyện quỷ thần. Một thiếu niên thiên tài như Dung Dực, hiện tại đã đến cảnh giới Quy Nguyên, việc bước vào Từ Thánh cũng chỉ là vấn đề thời gian, không hề tin vào chuyện quái đàm kia ở rừng Nguyệt Kiến, chỉ nghĩ Mục Nhung tuyệt vọng quá rồi nên muốn thử tất cả mọi cách, đúng là ma chướng mà.
Mục Nhung đã nằm dài trên giường suốt mấy ngày nay, hôm nay khó lắm mới ra đi dạo hoa viên một chút định tìm kiếm một ít động lực trong cái truyền thuyết này, Dung Dực cũng không nỡ phá vỡ giấc mộng của hắn, đành phải khuyên nhủ: "Quốc sư từng đi tìm củ Nguyệt Hạ Tuyết Sâm này rồi, đi bao nhiêu lần cũng không thấy bất kỳ quỷ hồn gì cả, thay vì tin mấy cái này ngươi nên phái vài người đến rừng Nguyệt Kiến tìm thì hơn."
Trong thế giới đông đảo cao thủ này, lệ quỷ thật sự rất khó lộng hành, trong lòng Mục Nhung biết rõ quỷ hồn dưới trăng kia chắc chắn không thể đánh lại cường giả Thần Thánh, thế nhưng, có cái thiết luật âm dương lưỡng cách này, nếu quỷ hồn cố ý giấu đi lệ khí của mình rồi trốn đi, người sống cũng rất khó tìm được hắn. Dạ Minh Quân có thể tìm được Nguyệt Hạ Tuyết Sâm là do y vốn đã độ kiếp mở thiên nhãn từ lâu rồi, cường giả Thần Thánh tuy rất mạnh nhưng vẫn chưa thể phi thăng, hoàn toàn không thể so được với nhân vật chính có bàn tay vàng.
Quốc sư là trụ cột của Bắc Thần, Mục Nhung không tiện mở miệng phản bác, chỉ thản nhiên nói với Dung Dực: "Nguyệt Hạ Tuyết Sâm chỉ xuất hiện trong đêm tuyết lớn, hiện tại có tìm cũng vô dụng."
Nghe xong lời này, Dung Dực càng cảm thấy hoang mang hơn, nói: "Tuyết rơi đâu có thời gian cố định đâu, lỡ năm nay trời sáng khí trong không có khí lạnh nào thì sao?"
Chuyện sau này có tuyết hay không, đối với Mục Nhung biết tất cả diễn biến truyện đương nhiên vô cùng rõ ràng, cũng không thèm tranh cãi với y, chỉ thần bí khó lường mà cười: "Trước ngày sinh nhật của ta, chắc chắn sẽ có một trận tuyết lớn đổ xuống."
Tính cách Dung Dực ngay thẳng, không thích nhất là loại người hay ra vẻ thần bí như vậy, lúc này cũng không kiêng kỵ gì nữa: "Ngươi mà cũng biết à? Nếu thật sự có tuyết lớn đổ xuống thì ta sẽ đích thân dẫn ngươi đến rừng Nguyệt Kiến gặp u linh trong lời đồn kia."
Thế nhưng, sự thật đã chứng minh rằng chúng ta không nên đánh cược với một tên đã biết hết kịch bản từ trước, ba ngày sau, từ trên trời đột nhiên rơi xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng, chỉ trong một canh giờ, vương thành đã bị bao phủ trong một màu trắng tinh, đâu đâu cũng là tuyết trắng.
Choàng một tấm áo choàng lông hồ ly thật dày đứng trong tuyết lớn, Mục Nhung ngắm nhìn vẻ mặt bực bội của Dung Dực đang đứng trong hành lang, lúc này mới cảm nhận được lý do tại sao đường đường là một tiên nhân như Dạ Minh Quân lại nhìn trúng kịch bản sặc mùi Long Ngạo Thiên của lão Vương, bởi vì cảm giác vả mặt người khác đúng là sướng không chịu nổi mà!
Khó lắm mới được cảm nhận cảm giác sung sướng khi làm nhân vật chính, Mục Nhung cũng mặc kệ hàn khí trong màn tuyết dày đặc này, chỉ cười nói: "Dung tam thiếu gia, đại trượng phu không thể không giữ lời nhé."
Dung Dực cũng không ngờ trận tuyết này rơi xuống thật, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng đương nhiên không thể đổi ý, thầm nghĩ mấy ngày nay vương thành lúc nào cũng trời trong nắng ấm, sao tự nhiên lại đổ tuyết thế này?
Không thể ngờ được thời tiết thay đổi thất thường như thế, tuy y cũng hơi bực, nhưng khi nhìn bộ dáng người nọ đứng trong tuyết thoải mái cười cười, y thấy hắn có sức sống hơn những ngày qua rất nhiều, quả nhiên là rất muốn đến rừng Nguyệt Kiến, nên đành phải chấp nhận: "Dung Dực ta từ trước đến giờ luôn một lời hứa một gói vàng, chẳng phải là đến rừng Nguyệt Kiến thôi sao? Cứ để ta đào hết nó lên cho ngươi khỏi nhớ nhung gì nữa."
Hai người họ cũng không phải là người thích lề mề, nói đi là đi, nhanh chóng chuẩn bị hành lý, dẫn hộ vệ với xe ngựa theo rồi ra khỏi vương thành. Lúc trước khi Dung Dực ra ngoài thì chưa bao giờ ngồi xe ngựa cả, hôm nay ngồi chung với Mục Nhung như vậy, chợt cảm thấy khá là mới mẻ.
Thế nhưng, y vẫn thấy chướng mắt với đống bùa chú đặt bên cạnh người này, ghét bỏ nói: "Mấy thứ như thế này thì có ích lợi gì chứ? Thà mua mấy thiên tài địa bảo thăng cấp nguyên khí còn hơn."
"Có còn hơn không thôi."
Ngoài miệng nói qua loa, Mục Nhung cũng oán thầm trong lòng, ai nói là vô dụng chứ? Ta đã tự mình thử nghiệm rồi, mấy cái này hữu dụng với quỷ hồn lắm đó nha! Ta nói này Dung tiểu boss, ngươi cứ như vậy thì bảo sao dễ bị nhân vật chính vả mặt đến thế.
Dung Dực cũng nghe ra vẻ qua loa trong lời nói của hắn, trong lòng càng cảm thấy khó chịu, lại quan sát xung quanh một phen, rồi chỉ vào bức tranh treo trên cửa xe tiếp tục kiếm chuyện: "Đống bùa chú của ngươi có tác dụng hay không ta không biết, nhưng bức tranh vẽ môn thần này thật sự rất xấu xí, có thể hù chết quỷ luôn đó."
Nhìn theo ngón tay của y, Mục Nhung đánh giá bức vẽ môn thần kia, mũi méo mắt nghiêng đúng là xấu thật, lập tức vui vẻ gật đầu đồng tình, sau đó bình tĩnh nói: "Đây là bức tranh do Dung nhị tiểu thư nghe nói ta đang tìm thứ đó, nên mới vẽ ra tặng ta để an ủi chuyện ta thất tình."
Vả mặt luôn luôn xảy ra rất nhanh, vừa nghe thấy đây là bức tranh do nhị tỷ của mình vẽ, mặt Dung tiểu boss lập tức cứng đờ, mặc dù ngũ quan của người trong tranh vặn vẹo đến mức không thể được xem là một con người bình thường, nhưng vẫn trái lương tâm mà nói: "Hoá ra là kiệt tác của nhị tỷ, đúng là điêu luyện sắc sảo thuần khiết thoát tục, người nào mà không có ánh mắt trác tuyệt thì sẽ không thưởng thức được đâu."
Mục Nhung cũng không chịu nổi kỹ năng lật mặt nịnh hót nhanh như bánh tráng của y, không khỏi quên đi cảm giác sung sướng khi vả mặt người khác này, chỉ lo y sẽ vì thuộc tính tỷ khống của mình mà dần dần mất luôn cả tiết tháo, lắc đầu thở dài: "Dung tam thiếu gia, làm người thì phải có cốt khí."
Dung tiểu boss vốn là một người chính trực, nghe vậy cũng không giận, thay vào đó lại bày vẻ không quan trọng mà nói: "Ở trước mặt người chí thân thì cần gì cốt khí chứ?"
Nghe xong lời này, Mục Nhung bỗng nhiên nhớ tới, kiếp trước bản thân hắn trước mặt mẹ mình cũng là một kẻ nhát gan, bảo rửa chén thì không dám quét nhà, bảo tắt máy tính tuy cũng khóc lóc um sùm lăn lộn ăn vạ các kiểu nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn lên giường đi ngủ, hoàn toàn không quan tâm đến mấy thứ như cốt khí này nọ. Những ngày đó đã là chuyện quá khứ, nghĩ đến một lúc thôi đã cảm thấy đau buồn, ngước mắt nhìn Dung Dực bị tranh vẽ của nhị tỷ mình doạ đến mức hết cả hồn nhưng vẫn cố gắng ra vẻ thưởng thức ở bên cạnh, hắn cũng nửa thổn thức nửa vui đùa nói: "Ngươi nói đúng lắm, đối xử với thân nhân thì không cần phải ra vẻ làm gì, lời ấy thật sự rất tuyệt diệu, cần phải cụng một chén lớn mới được."
Hắn thật lòng tán thưởng việc Dung Dực không hề ngại ngùng mà bảo vệ người thân của mình, lại không ngờ cả khuôn mặt tươi cười này đều bày ra cho người mù xem, Dung tiểu boss nghe xong chỉ ném một ánh mắt sắc lạnh cảnh cáo: "Tôn thần y nói ngươi không được uống rượu."
Bất đắc dĩ nhận ra bản thân hắn thật sự không có điều kiện để bắt chước nhân sĩ giang hồ cảm thán nhân sinh một cách tiêu sái, khoé miệng của Mục Nhung giật giật vài hồi, chợt nảy ra ý tưởng, thuận tay bưng chén canh gà đặt trên lò sưởi lên cười gượng giải vây: "Ừm, cụng một chén canh nhân sâm cũng được, quan trọng là... ý cảnh, ý cảnh đó."
"Đừng quên ăn sâm núi cắt nhỏ."
Mặc dù Dung Dực rất thích đấu võ mồm với Mục Nhung, nhưng cũng rất tích cực trong phương diện nhắc nhở hắn uống thuốc đúng lúc, nói xong liền lấy ra vài miếng nhân sâm đặt trong chiếc hộp nhỏ mang theo bên người rồi đưa qua. Vừa lòng nhìn thấy Mục Nhung vẻ mặt đau khổ ăn vào, bản thân y cũng hơi hơi khát nước, nên mới cầm túi rượu giắt bên hông lên tự uống.
Biên cảnh Bắc Thần vốn rét lạnh, quân nhân như bọn họ lúc xuất hành mùa đông đều có thói quen mang theo rượu mạnh để làm nóng người, hiện giờ mặc dù đang ngồi trên xe ngựa, y vẫn theo thói quen mà uống một chút. Thế nhưng, hương rượu vừa lan ra khắp thùng xe, y liền nhận được ánh mắt nghiêng nghiêng của người nào đó vừa bị cấm rượu, không khỏi cảm thấy vui vẻ, lắc lắc túi rượu trước mặt hắn, cười nói: "Thèm lắm à? Chỉ được nhìn thôi nha, không được uống đâu đó."
Kỳ thật Mục Nhung cũng không muốn uống rượu cho lắm, dù sao thì ở thời đại hắn sống, việc con nít uống rượu trong mắt người lớn là không tốt chút nào. Hắn chỉ thấy bộ dáng Dung Dực dựa vào cửa xe thoải mái uống rượu rất có phong thái thong dong tiêu sái của các thiếu niên hiệp khách trong tiểu thuyết, nên mới nhìn thêm vài lần, ai ngờ lại bị người này đâm chọt.
Bây giờ nhìn thấy nụ cười gợi đòn kia, Mục Nhung mặt không thay đổi nâng chén canh nhân sâm lên miệng uống, trong lòng chỉ nghĩ một câu – Người này, quả nhiên chỉ mới ba tuổi thôi đúng không?
Hết chương 7