Minh Hôn Bất Đắc Dĩ

Chương 20: "Xương người





Những ngọn lửa từ đuốc bùng cháy chiếu rọi trong không gian chật hẹp, những bức tường chắn hai bên là loại tường đá đã được mài nhẵn bóng.

Trên mặt tường có rất nhiều hoa văn khó hiểu, nhưng khiến người khác nhìn vào cực kỳ khó chịu. Giáo sư quan sát những hoa văn từ trên rồi từ từ nhìn xuống.

Từ lúc bắt đầu chẳng ai nhìn phía dưới bức tường mà theo đường nhìn của đèn pin mà nhìn đầu tiên là những cây đuốc.

Hiện tại khi ánh sáng có đủ thì chúng tôi mới nhìn đến những cái bình lõm sau vào bức tường. Đây có lẽ là thứ khiến Trần tiến sĩ hưng phấn, bình vàng cổ xưa, bên trên không phải là hình thù của nét vẽ mà người xưa thường dùng để trang trí mà là một phù đồ cực kỳ phức tạp.

"Đây là phù văn của pháp sư?" Giáo sư nhìn từ nét vẽ trên tường đến từng nét vẽ của bình vàng liền không khỏi nghi hoặc.

Tuy ông cũng nghiên cứu về những thứ này nhưng thực sự không rõ cho lắm, hình thù bùa chú cực kỳ phức tạp nó có thể có những nét vẽ giống nhau nhưng công dụng lại khác nhau, hoặc nó phải do chu sa hoặc máu mới có thể tạo thành phù văn.

Không chỉ vậy để có thể hoàn thành một phù văn cần phải xem thiên thời địa lợi, người làm phù văn cũng phải giữ mình sạch sẽ thành tâm thành ý mà vẽ.

Vì vậy làm trong nghề này không phải ai cũng có thể làm mà cần phải là người có duyên mới có thể trở thành một pháp sư được... Mà hiện tại những người này được gọi là thiên sư.

Lý Khanh Ly cũng đã nhìn ra những phù văn trong nghề này, tuy nét vẽ đã bị phai nhạt một chút nhưng có thể đoán được rốt cuộc nó đang vẽ thứ gì.

Anh ta trầm ngâm suy nghĩ rồi trả lời giáo sư: "Đây đúng là phù văn dùng để giữ hồn phách. Những cái bình này tốt nhất đừng đụng vào bừa bãi, rất có thể bên trong chính là xương người.",

"Cái gì." Ba người học trò của giáo sư kinh ngạc không thôi. Bọn họ không quá tin trong những cái bình nhỏ xíu này thì làm sao có thể nhét một người vào trong.

Mà Trần tiến sĩ cũng không tin chuyện này: "Đội trưởng Trần, ông nhìn thử xem."

Trần Quân nghe vậy không chút do dự mà đi đến cái bình vàng gần nhất, rồi nhón người nhìn vào cái miệng bình khá to.

"Mẹ ơi." Ông ta bật hốt một tiếng rồi sợ hãi mà lùi về sau vài bước.

Đúng như những gì Lý Khanh Ly nói bên trong bình vàng là một bộ xương người, tay chân đứt đoạn thứ nằm trên cùng là một cái đầu lâu hai tròng mắt trống rỗng.

"Đội trưởng Trần, ngài sao vậy." Những người khác ngạc nhiên hỏi, không biết bên trong là thứ gì mà đến ngày cả một quân nhân lâu năm như ông ta cũng kinh hãi mà nhanh chóng lùi lại.

Trần Quân vội vàng điều chỉnh hơi thở bởi vì ngạc nhiên mà loạn xạ, ông ta nhìn những người khác rồi nói vào bộ đàm: "Trần tiến sĩ, đúng như những gì cậu trai trẻ này nói bên trong là một bộ xương người."

"Trời ơi."

"Sao có thể nhét xương người vào trong như vậy."

"Miệng bình thực sự không quá to, một người bình thường sao có thể nhét vào trong."

Ba người Hà Oánh đầy kinh hãi mà nói, phải như thế nào mới nhét một người bình thường vào trong cái bình nhỏ như vậy, không chỉ vậy nhìn số lượng bình được để vào cái lõm trên tường bọn họ liền không khỏi rùng mình.

Tổng cộng có mười cái mười bốn cái bình, hai bên tường mỗi bên bảy cái, vậy thì phải có mười bốn người bị tàn nhẫn nhét vào trong bình. Chẳng ai biết được lúc ấy họ đã chết hay chưa.

Trần tiến sĩ nghe vậy cũng thoáng cứng người, ông ta biết có rất nhiều thủ tục thời xa xưa cực kỳ tàn nhẫn, nhưng không thể ngờ được nó lại tàn nhẫn như thế này. Nếu thật sự bên trong có xương người thì bọn họ không nên đụng vào, phải đợi báo lại với cấp trên để họ tìm cách xử lý sau.

"Tiếp tục đi thôi, đừng đụng vào chúng nó." Ông ta khẽ nói, nhìn ba màn hình được chiếu từ xe đồ chơi liền không khỏi hối thúc.

Hiện tại không phải lúc để dừng chân ở đây, bọn họ phải tiếp tục đi sâu vào. Rất có thể con đường bọn họ đi chính là con đường dẫn đến mộ chủ.

Trần Quân nghe vậy cũng đồng ý, nếu những cái bình vàng này không thể đụng vào thì bọn họ phải tiếp tục đi. Rất có thể dừng lại một nơi quá lâu thì càng nguy hiểm hơn là di chuyển liên tục.

Chúng tôi thoáng nhìn qua những cái bình đầy ghê rợn xung quanh rồi nhanh chóng đi về phía trước.

Không biết có phải do tâm lý của chúng tôi mà càng đi sâu vào trong càng cảm thấy cả cơ thể lạnh toát.

"Hoài An, cậu có biết bùa chú nào sẽ dùng người nhét vào bình rồi để ở hai bên đường hay không." Lý Khanh Ly đi bên cạnh cậu nhỏ giọng hỏi.

"Em không biết." Tôi thành thật lắc đầu. Đúng là tôi không biết thật, không chỉ vậy trong những cuốn sách nói về những phong tục tập quán cũng chưa từng có đề cập chuyện này.

Tôi từng nghe nói về việc dìm người sống trong hồ nước ở cửa mộ để trông mộ, cũng biết được dùng bảy quan tài để tạo bát quái hóa cương nhưng chưa từng nghe đến thứ đáng sợ hơn những thứ đó.

"Đây cũng là một tập tục dùng để trấn hồn. Không chỉ trấn chủ mộ mà còn nhốt luôn linh hồn của họ ở đây." Lý Khanh Ly lạnh nhạt nói, đây là một trong những tập tục của lăng mộ đáng sợ nhất: "Người bị nhét vào bình đều là nữ, bọn họ khi bị chặt tay chân thì vẫn còn sống sau đó sếp từng khúc của cơ thể vào trong, thân người cùng đầu sẽ bị để vào cuối cùng. Bọn họ chết là do mất máu quá nhiều."

"Thật tàn nhẫn." Tôi sợ hãi nói, chỉ nghe thôi mà đã lạnh hết cả sống lưng. Đúng là một tập tục đáng sợ. Phải căm hận thế nào khi bản thân nhìn mình bị chặt hết tứ chi rồi nhét vào một cái bình nhỏ xíu tối đen như mực, phải chịu đựng đau đớn thế nào mới có thể giải thoát.

Một sự thật đáng sợ đằng sau những phong tục lăng mộ to lớn.