Mị Ảnh

Chương 567: Lại tới Bạch gia



 
Nghệ Phong dặn dò kỹ Cuồng Hổ xong, lại bắt chuyện cùng Liễu Mộng Nhiên, sau đó đi về phía Bạch gia. Nhớ tới lần trước hắn đi cùng Bạo Cương tới Bạch gia, gặp phải lão Bạch Liệt Hỏa tính tình nóng nảy kia, thiếu chút nữa thì hai bên đánh nhau. Không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, từ đó có thể thấy được Bạch gia coi trọng bảo điển như thế nào rồi.
Bạch gia làm thế gia lâu đời, luôn luôn giấu diếm thế lực ngầm của gia tộc. Thế nhưng nghe nói thanh thế của Bạch gia ở triều đại trước còn mạnh hơn vài phần so với tam đại thế gia hiện tại. Chỉ bất quá sau đó Bạch gia lại chậm rãi quy ẩn, cũng dần dần ra khỏi triều đình. Ngay cả như vậy, cũng không ai dám xem nhẹ thế gia này, dù sao đi nữa thế gia truyền thừa nhiều năm như vậy, nội tình tương đương thâm sâu.
Nghệ Phong thầm nghĩ lần trước cư nhiên muốn cùng Bạo Cương gây sự trên địa bàn của người ta, nếu thực sự đánh nhau. Còn không biết bên nào sẽ có hại, vừa nghĩ đến chuyện đó, Nghệ Phong thực sự cảm thấy lão đầu kia tính tình nóng nảy nhưng chỉ hơi thối nát thôi. Nếu như là Nghệ Phong, có người dám gây sự trên địa bàn của hắn, hắn không tiêu diệt đối phương mới là lạ.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong đi tới trước của lớn của Bạch gia. Hắn ngừng lại chắp tay nói với thị vệ:
- Ngươi đi vào thông báo cho Bạch lão gia tử, nói cho hắn biết có Kim Lâu Nghệ Phong đến chơi!
Một câu nói, nhất thời khiến thị vệ nhanh chóng thu hồi cánh tay chắn ngang của bọn hắn, cung kính quay sang nói với Nghệ Phong:
- Xin Nghệ Phong thiếu gia chờ một chút, ta sẽ lập tức đi bẩm báo lão gia!
Vừa nói xong, một người thị vệ nhanh chóng chạy vào bên trong, tốc độ phát huy đến cực hạn. Làm thị vệ của đại thế gia, bọn họ rất rõ ràng danh nghĩa của Nghệ Phong ở đế đô đại biểu cái gì. Tuy rằng Nghệ Phong không đứng phía trước Kim Lâu, thế nhưng tất cả mọi người đều biết, nếu như muốn thu thập Kim Lâu, đầu tiên muốn đối mặt chính là người đứng ở phía sau nó – Nghệ Phong!
Nếu không có Nghệ Phong, Tử Âm căn bản là không thể chống đỡ được một Kim Lâu lớn như vậy!
Bằng không lấy thế lực của hai đại hoàng tử, mặc dù hiện tại Kim Lâu như mặt trời ban trưa. Thế nhưng muốn tiệu diệt nó cũng không khó khăn, nhưng bọn hắn không dám làm như vậy, bởi vì bọn họ sợ Nghệ Phong đứng sau màn. Có quỷ mới thiếu thiếu niên Nghệ Phong thần bí sẽ ẩn dấu thế lực gì. Bọn họ cũng không tin, Nghệ Phong chỉ có một cổ thế lực là Kim Lâu mà thôi, điều này cũng chính là vì sao mà các thế lực trong đế đô cố kỵ Kim Lâu.
Nghệ Phong cũng không phải chờ bao lâu, một đạo thân ảnh xinh đẹp đã xuất hiện trước mặt Nghệ Phong, vóc người cao gầy linh lung, mái tóc đen buông xuống. Khuôn mặt tinh xảo mà lạnh lùng. Hai ngọc thỏ trước ngực đội y phục nhô cao, phối hợp với bụng dưới bằng phẳng của nàng và vòng eo nhỏ nhắn, trở nên cực kỳ hấp dẫn.
Đặc biệt hai chân trắng như ngọc, dài mà thẳng tắp, khiến cho ánh mắt của Nghệ Phong không tự chủ được nhìn nhiều thêm vài lần.
Bạch Hàn Tuyết dường như cũng chú ý tới ánh mắt của Nghệ Phong, nàng đã biết hai chân của chính mình đối với nam nhân có bao nhiêu mê hoặc, thế nhưng thấy ánh mắt Nghệ Phong không chút nào kiêng nể nhìn kỹ chính mình, nàng hơi khép lại hai chân. Nhưng nàng lại không biết rằng, chính vì như vậy càng khiến cho trong đầu người ta nghĩ đến cảnh tượng không tốt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mặc dù Bạch Hàn Tuyết thấy rất nhiều ánh mắt nhìn kỹ đôi chân của mình, thế nhưng có người dám không kiêng nể nhìn kỹ hai chân nàng như vậy giống Nghệ Phong quả thực chưa từng có, nàng có chút thẹn thùng quay sang nói với Nghệ Phong:
- Gia gia cho mời!
Nghệ Phong gật đầu, ý bảo Bạch Hàn Tuyết đi trước. Sắc mặt Bạch Hàn Tuyết đỏ lên, tự nhiên biết chủ ý của Nghệ Phong là gì, thế nhưng lại chỉ có thể đi trước dẫn đường. Quả nhiên, nàng cảm giác có ánh mắt dán chặt vào bắp đùi lắc lư của nàng.
- Ngươi tìm gia gia có chuyện gì?
Bạch Hàn Tuyết không chịu nổi ánh mắt loại này, ngừng lại, sóng vai đi cùng Nghệ Phong.
Nghệ Phong có chút tiếc hận, nhưng vẫn đáp lại:
- Lần trước không phải ta đã nói cho nàng rồi sao, ta trở về sư môn một chuyến!
Bạch Hàn Tuyết khinh bỉ nói:
- Ý ngươi là ngươi có tin tức về bảo điển của Bạch gia?
Nghệ Phong không phủ nhận cười cười, cũng không giải thích thêm nhiều, ánh mắt chú ý đến đôi môi của Bạch Hàn Tuyết, phát hiện đôi môi của nữ nhân này cũng hấp dẫn không kém hơn so với đôi chân của nàng. Thật đúng là một vưu vật hại người!
Đáy lòng Bạch Hàn Tuyết có chút hiểu ra, trong lòng cũng có chút lửa nóng rồi. Hiện tại nàng tu luyện chính là bảo điển khiếm khuyết của Bạch gia, so với bảo điển chân chính cách biệt một trời một vực. Nếu như có được bảo điển chân chính, thậm chí Bạch Hàn Tuyết không cần nghỉ, chỉ biết mặc kệ gia gia hay phụ thân, hay là thực lực của chính bản thân nàng đều có thể tăng lên trên diện rộng.
Bất quá đó cũng chỉ là điều thứ yếu, quan trọng nhất là vật tổ tông lưu lại, có thể tìm trở về cũng coi như có bàn giao cho tổ tông. Chỉ là không biết, tin tức của Nghệ Phong là gì, có bao nhiêu phần trăm xác xuất tìm lại được bảo điển của Bạch gia?
- Ngươi có thể nói cho ta biết bảo điển của Bạch gia hiện tại ở đâu hay không?
Bạch Hàn Tuyết nhìn Nghệ Phong hỏi.
Nghệ Phong cười cười, không trả lời nàng mà nói:
- Mang ta đi gặp gia gia của nàng đi, ta có một số việc muốn thương lượng cùng hắn!
Bạch Hàn Tuyết thấy Nghệ Phong nói như vậy, hơi có chút thất vọng. Thế nhưng bước tiến lại nhanh hơn vài phần, nàng rất rõ ràng tính cách của Nghệ Phong, lần này đến Bạch gia sợ rằng hắn muốn dùng tin tức về bảo điển của Bạch gia để làm lợi thế. Trong ấn tượng của Bạch Hàn Tuyết, Nghệ Phong chưa lần nào chịu thiệt về chính mình.
Nghệ Phong vừa vào phòng khách, đã thấy Bạch Liệt Hỏa ngồi trên ghế. Tính tình táo bạo như hắn cư nhiên còn đang uống trà, điều này thực sự khiến cho Nghệ Phong nghĩ mà ngạc nhiên.
- Bạch gia chủ!
Nghệ Phong cười bắt chuyện cùng Bạch Liệt Hỏa.
Bạch Liệt Hỏa liếc mắt, nhìn Nghệ Phong lại nhìn khí chất đạm nhiên tiêu sái của Nghệ Phong, trong mắt hiện lên một tia sáng, có chút cảm thán nói:
- Không nghĩ ra ngươi lại trở nên mạnh mẽ nữa rồi!
Nghệ Phong cười cười:
- Con người chung quy không có khả năng vẫn đứng tại chỗ, luôn luôn không ngừng trở nên mạnh hơn!
Bạch Liệt Hỏa không phản đối, người không ngừng trở nên mạnh mẽ, thế nhưng tốc độ mạnh mẽ nhanh như vậy, khiến cho người ta kinh ngạc rồi.
- Đường đường là người nắm trong tay Kim Lâu, không có việc gì đến nơi đây dạo chơi? Nói đi, tìm ta có chuyện gì?
Bạch Liệt Hỏa mơ hồ suy đoán ra Nghệ Phong đến đây có liên quan cùng bảo điển của Bạch gia, thế nhưng thân phận hiện tại của Nghệ Phong, cũng không phải giống như thiếu niên lúc trước hắn có thể cưỡng bức. Cho nên mặc dù hắn có táo bạo, cũng vẫn cố uống nốt một ly trà, khiến cho lòng mình bình thản hơn.
- Ha ha! Lấy sự thông minh của Bạch gia chủ, hẳn là có thể suy đoán lần này ta đến đây làm gì. Lần trước trở về sư môn một lần, cũng hỏi qua công việc liên quan đến Lôi Đình Phá Nhật Kiếm. Nhưng thật ra may mắn có được một vài thứ!
Nghệ Phong vừa cười vừa nói.
Bạch Liệt Hỏa thầm nghĩ quả nhiên là vậy, trong lòng cũng trở nên hơi chút kích động. Đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc có tin tức của bảo điển Bạch gia. Chỉ bất quá, Bạch Liệt Hỏa rõ ràng, muốn có được tin tức này sợ là cũng không đơn giản.
- Đế đô vẫn có người đồn đại phía sau ngươi có một cổ thế lực cường đại, có thể đó chính là sư môn của ngươi sao?
Bạch Liệt Hỏa nhìn Nghệ Phong nói, tất cả mọi người trong đế đô đều không thể nhìn thấy lực lượng của Nghệ Phong mới xuất hiện rốt cuộc là đệ tử của môn phái nào, thế nhưng mọi người đều nhất trí cho rằng đó là một môn phái lớn.
Nghệ Phong cười cười, không cần giải thích. Tiếp tục nói:
- Nói thật cho Bạch gia chủ biết, nếu như không có điều gì bất ngờ xảy ra, bảo điển của Bạch gia ta có thể tìm giúp ngươi, chỉ bất quá ngươi dùng cái gì để trao đổi đây? Bạch gia chủ hẳn là rất rõ ràng, cái ta cần hiện tại là gì?
- Cái gì? Ngươi có thể tìm được bảo điển?
Bạch Liệt Hỏa mạnh mẽ đứng lên, nhìn Nghệ Phong quát to.
- Vậy còn phải muốn xem thành ý của Bạch gia chủ!
Nghệ Phong cười cười, không phủ nhận câu hỏi của Bạch Liệt Hỏa.
Bạch Liệt Hỏa bình tĩnh nhìn thoáng qua Nghệ Phong, nhìn Nghệ Phong một lúc lâu mới nói:
- Ngươi đi theo ta đến mật thất!