Meo Meo Thánh Ăn Thích Ăn Vạ

Chương 4: Hũ nút



Edit: Linhlady



Sau khi tới nhà của người đàn ông này, Liễu Thư Nhân mới phát hiện ra sinh hạt của người đàn ông này cực kỳ đơn giản, hơn nữa rất có quy luật, buổi sáng đúng năm giờ sẽ tỉnh dậy, sau đó đấm bao cát ở một căn phòng khác, đúng bảy giờ sẽ ra cửa, nhìn qua cũng không phải làm việc công sở, bởi vì anh không mặc tây trang hay đồ công sở, bình thường ở nhà, thời tiết còn lạnh, vậy mà anh chỉ mặc một cái áo ba lỗ, ra cửa còn tốt một chút, mặc thêm một áo khoác, màu đen quần túi hộp, vóc dáng cao lớn cộng thêm khuôn mặt không biểu cảm, còn rất soái, nhưng khi nhìn qua nội dung vận động hằng ngày, cảm giác càng giống một tên xã hội đen hơn, quả nhiên cô không nên chờ mong gì từ anh, tuy rằng ăn uống không có thiếu, nhưng cũng đúng chỉ mang cô về nuôi, đã ba ngày trôi qua, cô không nghe anh nói một câu nào, nếu không phải ở cửa hàng thú cưng cô nghe anh nói, cô sẽ cho rằng anh là người câm.


Căn nhà này nhìn qua có vẻ khá đơn sơ nhưng khá rộng rãi, có ba phòng, một phòng là phòng của anh, một là nơi anh tập thể dục, còn lại là nơi để đồ lặt vặt. Thức ăn cho mèo của cô ở đó, không ngon bằng đồ ăn ở cửa hàng thú cưng, nhưng số lượng rất nhiều. Cô đếm chúng thì có ba mươi túi, tất cả được anh được sắp xếp gọn gàng chỉnh tề trong góc. Sô lượng này đối với con mèo bình thường có lẽ sẽ đủ ăn trong một năm, nhưng đối với Liễu Thư Nhân là chuyện không thể. Không phải lúc nào cô cũng ở trong trạng thái là mèo. Hình dạng của con mèo này có thời hạn. Cứ bốn tháng cô lại biến thành người một lần, lúc này cô lại ở trong trạng thái lưu lạc đầu đường. 
 
Lại nói tiếp, cái loại cảm giác đói khát này theo thời gian trôi qua, đã được cải thiện rất nhiều, lượng ăn của cô không khác gì một người trưởng thành, ừm, là lượng ăn của một người đàn ông.


Lần này cô học được thông minh, không trực tiếp ăn thêm trong túi thức ăn người đàn ông kia mở ra, tuy rằng không hợp khẩu vị của cô, nhưng ít ra cũng phải ăn no, cô chọc một lỗ nhỏ của túi thức ăn cho mèo đặt ở trong góc, rất khó phát hiện, huống chi ở đây còn một đóng thức ăn phía trước còn có đồ đạc linh tinh che lấp.


Ngày tháng cũng quá đến thoải mái, cô không cần làm nũng với anh, bởi vì khi anh về sẽ tự làm việc của mình, khi làm xong việc anh sẽ đi vào trong phòng tập thể dục đánh bao cát, ngẫu nhiên không đóng cửa, Liễu Thư Nhân sẽ ngó vào từ khe cửa, thấy anh đang tập hít đất, chỉ mặc một cái áo mỏng ướt đẫm mồ hôi, làn da màu đồng chảy xuống rừng giọt mồ hôi, từ cổ men theo đường cong cơ bắp trượt xuống, sau đó rơi xuống sàn nhà màu đen vỡ tan thành đóa hoa nước.


Đột nhiên cô cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tứ chi mềm nhũng không nhắc lên được, cứ như vậy thẳng tắp nhìn chằm chằm anh.


Người chủ nhân này, nên nói thế nào nhỉ, rất soái, không phải cái loại đẹp trai kiểu tinh xảo, anh khác với những nam minh tinh Liễu Thư Nhân thấy trong tivi, nếu muốn dùng một từ để miêu tả, đó chính là nam tính, cực kỳ nam tính, là cái loại, kiểu đàn ông khiến người ta dễ dàng động tâm, đương nhiên, cô không cho rằng tính cách của anh sẽ khiến người khác thích, quá buồn, quá trầm mặc ít lời, Liễu Thư Nhân thậm chí suy đoán anh không có bạn bè.


Luôn gọi là anh anh anh, cho đến nay Liễu Thư Nhân còn không biết tên của anh là gì, cho nên cô tự ý đặt cho anh một cái tên là hũ nút.


Hũ nút không hề đụng chạm hay trêu chọc cô, mỗi ngày đúng giờ sẽ đổ thức ăn, thay nước sạch, rồi xúc phân đi cho cô, cũng không tiếp xúc với cô nhiều, Liễu Thư Nhân ngay từ đầu còn không hiểu vì sao anh lại muốn nuôi cô, thời gian dài trôi qua, cô có thể đoán được vài phần, có lẽ do quá cô đơn, cho nên nuôi một con mèo, ít ra cũng khiến căn nhà bớt lạnh lẽo, thiếu sức sống.


Hũ nút xét theo một khía cạnh khác cũng xem như là một người chủ tốt, Liễu Thư Nhân cho là như vậy, theo đó cô cũng không có quá nhiều gánh nặng, ít nhất làm nũng gì đó, cô vẫn có thể hạ mình xuống làm được, đối anh, cô không cần làm nũng, chỉ cần vào thời gian anh sắp trở về, ngồi trước cửa chờ anh, như vậy có thể thấy được biểu cảm nhu hòa trên mặt anh.


Nếu có thể luôn ngốc tại nơi này, cũng không tồi, cái ý tưởng này rất nhiều lần xuất hiện ở trong đầu Liễu Thư Nhân.


***


Diệp Minh Chu từ câu lạc bộ trở về, trời đã tối rồi, anh lấy chìa khóa mở cửa, duỗi tay sờ công tắc bật đèn, ánh mắt theo thói quen dời xuống, quả nhiên thấy bóng dáng nho nhỏ, mèo xiêm la ngồi xổm cách cửa không xa, giống như đang chờ anh trở về.


Thấy anh vào cửa, mèo xiêm mở to đôi xanh thẳm xinh đẹp nhìn chằm chằm anh, thẳng đến khi anh thay giày, đi đến bên người nó, nó mới đứng lên, chạy về phía phòng khách, chớp mắt đã không thấy nóng dáng đâu.


Đây là một con mèo cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh tới mức anh chưa từng thấy bó kêu.


Diệp Minh Chu vừa trở về sẽ vào căn phòng luyện tập kia, ở câu lạc bộ quá ồn ào, anh không thích, không khí im ắng như ở nhà mới khiến anh thoải mái.


Liễu Thư Nhân hôm nay có chút chột dạ bất an, cô đã sửa lại chiếc TV bị hỏng, nó đã có thể xem lại bình thường, mất một lần ước nguyện của cô, đây là năng lực phụ khi cô biến thành mèo, cái này giống như vật phẩm dùng một lần, dùng xong cô cũng không đau lòng, bởi vì cái này nghe qua thì rất lợi hại, nhưng thực chất không có tác dụng gì, lức trước cô cũng đã thử sử dụng, nếu như cái gì cũng được như ước nguyện, vậy cô cũng không mất công tìm một chỗ ở cho mình. Nguyên nhân cô chột dạ bất an đó là, cô sợ bị anh phát hiện, vừa rồi cô xem TV xem đến mê mẩn, không có nghe thấy tiếng bước chân của hũ nút, nếu không phải cô biến thành mèo cs thính giác nhạy bén gấp mấy lần TV vặn âm lượng đến mức nhỏ nhất, còn có âm thanh chùa khóa cắm vào ổ quá mức rõ ràng, có khả năng cô đã bị anh phát hiện.


Cái này TV đã hư đến nỗi không thể hư hơn, không thể xem TV phế phẩm, bởi vì cô có một lần ước nguyện, không thể nói khiến nó trở nên mới hơn, nhưng cũng có thể xem được, xem TV là miền vui của cô, cho dù ở một mình, cô cũng có thể xem TV hết một ngày dài.


Có chỗ ở, có thể che mưa chắn gió, có ăn có uống có nơi ấm áp để ngủ, còn có TV xem, Liễu Thư Nhân cực kỳ thỏa mãn, đây là cuộc sống mà cô mong muốn, tuy rằng là sống cuộc sống của mèo.


Nên đi ăn thức ăn cho mèo thôi.


Liễu Thư Nhân chạy đến bô đặt đồ ăn cho mèo, nơi đó có hai cái bát sứ xinh đẹp, bát màu trắng có hoa văn hoa sen màu đỏ cô rất thích, hũ nút vừa trở về đã đổ đồ ăn cho cô, thay nước sạch, tuy rằng mặc kệ cô nhưng chưa từng để cô bị đói.


Ăn xong đồ ăn, Liễu Thư Nhân duỗi cái eo lười, giống thường lệ chạy đến phòng tập thể dục nhìn hũ nút luyện tập.


Từ hôm bụ anh nhìn thấy, sau đó cánh cửa phòng này cũng không bị khóa nữa, Liễu Thư Nhân thuận lợi đi vào phòng.


Lúc này, người đàn ông đang đánh bao cát, quần áo trên người cũng thay đổi, chỉ mặc một cái áo ba lỗ cùng quần đến đầu gối quần, trên mặt trên cổ đã phủ lên một tầng mồ hôi mỏng, đôi mắt đen láy, khi nhìn chằm chằm bao cát để lộ ra một tia hung ác, giống như trước mặt là một đối thủ cường đại, mà không phải một cái bao cát, mỗi một quyềng nhấc chân vung tay, rất soái khí, khiến người nhìn có cảm giác nhiệt huyết sôi trào.


Liễu Thư Nhân nhìn không chớp mắt, theo bản năng mà liếm liếm môi, sợ nước miếng chảy ra, bởi vì từ khi tiến vào tới giờ cô đều đang há miệng.


Thật lợi hại, anh làm sao có thể lợi hại như vậy, ở đáy lòng Liễu Thư Nhân vang lên một giọng nói như vậy.


Ngày qua ngày đánh quyền, rèn luyện, thân thể cường tráng kia lộ ra một loại hơi thở nguy hiểm, khiến người ta vừa nhìn đã biết không nên trêu chọc, Liễu Thư Nhân cảm thấy chắc hẳn cũng không có người không có mắt đi trên chọc anh đi?


Nếu cô là con trai thì tốt rồi, làm con trai tốt hơn con gái, ít nhất sẽ không bị cha kế dâm ô, bản thân cũng không phải lưu lạc đầu đường, cũng sẽ không đói chết, Liễu Thư Nhân bỏ qua  suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu, tiếp tục xem hũ nút đánh quyền.


Sau nửa giờ luyện tập, anh mới dừng lại, lúc này anh, trên đầu trên cổ đầy mồ hôi, áo màu đen đã bị mồ hôi thấm ướt, cơ bắt dưới ánh đèn lộ ra tia sáng chói lọi, anh đi tới cửa, dừng lại trước mặt Liễu Thư Nhân, cúi đầu nhìn thoáng qua cô, duỗi tay rút ra một cái khăn lông treo trên tường, lau mồ hôi trên mặt, sau đó đi ra khỏi phòng.


Liễu Thư Nhân đứng lên, đi phía sau theo anh đi ra ngoài, nhìn anh đứng trước đồ vật đáng giá nhất trong nhà là tủ lạnh.


Người đàn ông mở tủ lạnh, từ bên trong lấy ra một chai nước, Liễu Thư Nhân chú ý tới tủ lạnh cũng không cắm điện, ừ, hũ nút là một người có chút tiết kiệm, nhưng không keo kiệt, hôm trước anh còn cho cô mấy đồ ăn hộp đấy.


Người đàn ông uống vài ngụm nước, tiếng nuốt nước cũng rất lớn, yết hầu lên xương liên tục, ngoài ý muốn có một loại cảm giác nói không nên lời, dụ hoặc đến cô, làm cô ngo ngoe rục rịch, đây có lẽ là nguyên nhân loài mèo thường thích nhìn đồ vật nhích tới nhích lui rồi vồ nó đi.


Uống nước xong, anh tùy tiện để chai nước còn chưa uống hết vào tủ, sau đó đóng cửa lại, đi ra ngoài.


Hũ nút ở nhà, cô không thấy hũ nút nấu mấy món phức tạp, cơm chiều đều chỉ là món đơn giản như cơm chiên trứng hay bánh mì, vừa nhìn đã biết là đồ ăn không có dinh dưỡng.


Hôm nay buổi tối chắc lại là ăn cơm chiên, đồ ăn là đơn giản cà chua xào trứng, chắc cũng chỉ biết làm mấy món trứng linh tinh, tủ lạnh cũng chỉ có trứng, không nhiều lắm, dù sao cũng không cắm điện :) bỏ nhiều cũng là sẽ hư.


Liễu Thư Nhân cảm thấy mình có chút hiếu kỳ với người đàn ông này, mỗi ngày quan sát anh làm cái gì, cái này cũng thành niềm vui thứ hai sau coi TV của cô.


Hiểu biết càng nhiều, cô càng thích anh, thích người chủ này.


Cô ở đây đã một tuần ba ngày, còn có hơn ba tháng, nhưng mà cô như thành thói quen ở nơi này, cũng quen với sự tồn tại của người chủ kia, cô không biết lần sau mình sẽ gặp dạng chỉ gì, nhưng mà, cô cảm ơn trời đất ngay lần đầu đã gặp được hũ nút, có lẽ anh không phải người chủ đủ tue cách nhất, nhưng anh lại là người hợp với cô nhất.


-------------


Tác giả có lời muốn nói: Moah moah ~ ngượng ngùng chặt ngừng mất hai ngày, bởi vì thân thể có chút chịu đựng không nổi, cho nên ha ha ha ha ha nhưng không quan hệ, tôi sẽ bổ sung đủ (≧▽≦) tin tôi!


Hằng ngày cầu bình luận cầu cất chứa! Lần đầu tiên nếm thử muộn tao, sẽ làm hết sức ~ nam chủ xét theo phương diện nào đó cũng được xem như người đáng yêu (≧ω≦)