Mèo Hoang Nhỏ Của Tam Hoàng Tử

Chương 104: Phủi bỏ



Người nào đó đương nhiên không dễ dàng buông tha khi mà cô tự dâng mình lên, cả đêm đó cô gái bất lực xin hắn thả cô ra, Xích Diễm nhỏ giọng dụ dỗ bên tai bảo cô cho hắn thêm lần nữa thôi.

Một lần của hắn khiến cho cô kiệt quệ, Tiểu Hắc hết cầu xin rồi lại mắng chửi, đến khi mệt quá ngất đi thì hắn mới chịu tha cho.

Cô gái nhỏ nằm ở trên giường, trải qua giấc mơ dài cho đến khi tia nắng chói chiếu vào gương mặt nhỏ có chút kém sắc ấy thì cô mới miễn cưỡng dụi dụi mắt.

Tiểu Hắc lười biếng lẩm nhẩm bằng giọng mũi:

" Ưm...".

Một bàn tay to lớn đang đặt ở trên bụng cô, cách lớp chăn dày vỗ về dịu dàng, giọng nói trầm ấm mang theo chút cưng chiều:

" Ngủ tiếp đi, vẫn còn sớm, đêm qua đã vất~ vả rồi".

Suýt thì cảm động vì được quan tâm cho đến khi giữa hai chân truyền đến đau nhức, cô đưa ánh mắt sắc lẽm như đao về phía người đang nằm bên cạnh như muốn đâm thủng hắn đến nơi, giơ tay gạt vội bàn tay đang có hảo ý.

Xích Diễm nằm nghiêng một bên, bị phũ phàng như thế thì đương nhiên không thể chịu nỗi, hắn bĩu môi rồi chớp chớp mắt nhìn cô:

" Em làm như thế là không được đâu nha, ai đời lại làm xong việc rồi trở mặt chứ?".

Tiểu Hắc nhíu mày:

" Sao anh vẫn còn ở đây?".

" Ơ kìa, đây là phòng của anh nha, hổng ở đây thì ở đâu? Hay là em muốn anh... ở trong em thêm vài lần nữa?".

Nhìn thấy hắn chẳng hề có chút xấu hổ cô cũng chẳng biết nên làm gì, chỉ tặc lưỡi rồi đẩy gương mặt đang dần tiến sát đến, cô dáo dác nhìn khắp nơi, khi nhìn thấy ngoài trời ánh nắng gắt gỏng Tiểu Hắc vội ngồi bật dậy, đương nhiên tiếp theo đó cơ thể truyền đến đau nhức, cô ôm lấy eo, xuýt xoa một trận.

Người đàn ông cũng nhanh chóng ngồi lên, bàn tay rắn rỏi của hắn vòng sang bả vai cô rồi bắt đầu sốt sắn:

" Đột nhiên em bật dậy làm gì thế".

" Ưm, đã là buổi nào rồi?".

" Chỉ qua giờ ăn trưa một chút thôi, còn sớm~".

" Cái gì?!" - Tiểu Hắc xoay sang nhìn hắn, gương mặt kinh ngạc khiến cho hắn lúc này dù đang lo lắng cho cơ thể của cô cũng phải bật cười.

Cô gái dùng chăn che đi cơ thể không mảnh vải rồi bắt đầu luống cuống tìm kiếm quần áo đêm qua đã bị cởi sạch nằm lung tung trên sàn nhà.

Tam hoàng tử ngồi sát vào rồi ôm lấy cô, giọng điệu có chút nũng nịu:

" Em làm gì thế? Mặc vào làm gì khi cũng phải cởi ra?".

Tiểu Hắc dùng chút sức lực nhỏ bé vùng vẫy rồi lên tiếng:

" Đừng có náo, hôm nay tôi phải về mà".

" Về gì mà về? Lúc em đang ngủ thì anh đã cho huỷ bỏ toàn bộ rồi".

Nghe thấy hắn nói, cô trố mắt nhìn, còn người đàn ông thì lại nhân lúc cô đang ngây ngô nằm hẳn lên đùi của cô rồi thoả mãn thở dài một hơi, hắn dụi dụi vào người cô tìm kiếm tư thế thoải mái nhất.

" Tôi... tôi...".

Trong khi cô đang lắp bắp thì đột nhiên hắn bật dậy rồi nhìn chăm chăm vào cô:

" Nếu em đã muốn rời đi thì đêm qua tại sao lại vào phòng anh? Em... em...".

Người đàn ông chỉ mặc chiếc quần dài, nửa thân trên trần trụi có thể thấy rõ khối cơ bắp khiến cho người ta thèm thuồng, hắn cúi đầu hít một cái rồi ngẩng lên đưa ánh mắt uỷ khuất nhìn cô, bàn tay túm lấy một góc chăn đưa lên che lấy cơ thể to lớn kia.

" Em... em chơi ta? Em sau khi đã cướp đi thứ quý giá nhất của người đàn ông liền muốn phủi bỏ, xâm phạm ta xong liền muốn bỏ đi? Em xem ta là gì chứ, ta không phải người dễ dãi đâu à nha~".

Thực sự phải khen ngợi vì hắn nhập vai một người bị khinh bạt rất tròn, ánh mắt ngấn nước, suy sụp khi thấy đối phương không chịu trách nhiệm.

Tiểu Hắc thực sự nóng máu khi nhìn thấy tình cảnh trước mặt, cô là nữ không bắt ép hắn chịu trách nhiệm thì thôi chứ, hắn làm loạn vì điều gì đây?

Hơn nữa đêm qua là ai không tha cho ai?

Tiểu Hắc tối đó chỉ đơn thuần nghĩ rằng đây có thể là lần cuối, vì không muốn hối tiếc cho nên cô mới bạo gan cùng hắn trải qua một đêm.

Xích Diễm thì vẫn đang ngồi ở trên giường rồi bắt đầu trưng ra bộ dạng suy sụp:

" Dù gì cũng là lần đầu của người ta, quá đáng~".

" Lần đầu của anh chắc không phải lần đầu của tôi chắc, náo cái gì?!".