Medusa Ta Yêu Nàng

Chương 52: 52




Nàng nói rằng đang khát nước, khát đến nỗi giọng nói cũng khàn đi.

Nhắc mới nhớ, từ sáng nay ngài đã không thấy mấy cô nàng nữ hầu đâu hết.

Còn tưởng là đã trên phòng cùng vợ ngài nhưng không hề có ai.

Ansel cảm thấy bản thân mình mới là người có lỗi, ngài tiến tới ôm chặt tấm thân vợ mình.
- Ta xin lỗi, ta không cố ý lớn tiếng làm cho em sợ.

Do ta đã quá khắt khe rồi, xin hãy tha lỗi cho ta, vì công việc nên đầu óc ta cũng...!mụ mị mất rồi...
- Em đợi ta một chút, ta sẽ cho người hầu đem nước lên ngay.
- Dạ.
Fay bước ra lan can ngồi chờ Ansel.

Từ phía sau có một bàn tay khều nhẹ bên vai nàng, Fay giật mình quay lại phía sau, nghĩ ngài vừa đi thôi mà sao quay lại sớm vậy chứ.

Trước mặt nàng là người khi nãy, với kiểu cách ăn mặc sang trọng hơn hẳn người ngồi bên cạnh lúc dưới sảnh, nàng đoán đây là nhân vật t0 lớn.


Chợt nàng cảm thấy lạnh gáy bởi đôi mắt của ngài ấy, nàng ấp úng:
- Ngài...!ngài là...
- A, xin lỗi vì làm nàng giật mình, ta thấy cánh cửa còn mở nên đi vào luôn.

Ta là hoàng tử của Dalziel, Enoch Corbin.
Là hoàng tử, Fay nhún chân chào hỏi.
- Chào ngài, tôi tên Fay Nolanotis.

Vợ của bá tước Ansel Nolanotis.
Hoàng tử Enoch mỉm cười:
- Xin lỗi nhưng ta thấy bản thân mình thật thiếu may mắn.
- S-Sao ạ?
Enoch tiến tới cầm tay nàng, chàng hoàng tử cúi người hôn lên mu bàn tay Fay.
- Nàng có thấy bất công không? Vì ta là hoàng tử của một vương quốc, vàng bạc, trang sức, chức quyền ta cũng có nhưng ta lại thiếu mất một thứ quan trọng.
Nàng xem đó chỉ là hành động chào hỏi bình thường của hoàng tử thôi nhưng tại sao nàng lại cảm thấy bồn chồn, cảm giác này cũng giống mấy lúc nàng chuẩn bị nhận sự trừng phạt từ cha.
Tuy nàng không hiểu ý của hoàng tử nhưng nàng nghĩ chắc người cũng có nổi khổ và muốn bày tỏ cùng ai đó thôi.
- Thưa hoàng tử, tuy thần nữ không biết rõ suy tư của người nhưng thần nghĩ từ từ người cũng sẽ có được thứ người muốn thôi ạ.
- Ta cũng mong là vậy.
* Cốc cốc *
- Ngài đang làm gì trong phòng nghỉ của vợ tôi vậy, thưa hoàng tử Corbin.
Ansel đang cầm tách trà thơm bước vào phòng, Enoch cười rồi trở ra mà không thèm để ý đến Ansel:
- Rất vui được gặp và trò chuyện cùng nàng, ta đi nhé.

Chúng ta sẽ trò chuyện vào lần tới.
Fay ngại ngùng nhún người, Ansel cũng nhường đường:
- Tôi sẽ xuống sảnh để bàn tiếp chuyện khi nãy, thưa hoàng tử.
Sau khi Enoch rời khỏi, Ansel vội vã bước ra lan can, ngài đặt tách trà lên bàn rồi xem xét vợ mình.

Hết xoay trái rồi lại xoay bên phải khiến cho nàng chóng mặt:
- A...!ngài làm gì vậy ạ? Em chóng mặt.
Ansel hỏi nhỏ:
- Cái tên hoàng tử ấy có làm gì em không? Hắn không dọa em cái gì chứ? Giọng điệu của hắn khi nói chuyện như thế nào?
- Em không sao ạ! Ngài ấy chỉ chào em rồi hôn lên mu bàn tay em thôi ạ.
Hôn lên tay? Ansel lắc đầu:

- Tay nào? Nàng đưa ra ta xem.
Dù trong mắt nàng, chồng mình đang ghen với những hành động khó hiểu nhưng ngài cũng rất dễ thương, Fay thuận ý làm theo lời Ansel.

Nàng đưa tay phải lên:
- Đây ạ.
- Đi với ta...
Ansel nắm tay vợ mình kéo vào phòng tắm, ở đó có sẵn thau nước chuẩn bị từ sáng, thau nước ấy để dành cho nàng rửa tay khi cần.

Bây giờ đã đến lúc tận dụng thau nước ấy rồi.

Ngài nhúng tay vợ mình vào trong thau, nước chuẩn bị được vài tiếng nên không còn ấm nữa.

Biết nước sẽ lạnh nên Ansel cảnh báo trước:
- Ta xin lỗi nhưng nước có hơi lạnh, em chịu đựng một chút.
* Tõm *
- A...!lạnh...
Dù được nói trước nhưng khi cái lạnh ập đến, làm buốt lạnh làn da này, nàng giật mình khẽ kêu lên.

Ngài bá tước cũng nhúng hai tay mình vào, chà chà rửa rửa nước lên mu bàn tay của vợ.
- Ansel...!chậm thôi...!ngài sao vậy ạ?
Lạnh buốt, thêm việc Ansel chà tay nàng đến đỏ, Fay không kiềm giọng được nên kêu lên:
- Ansel, đau...!ngài đừng làm em sợ chứ..
- Aaa...!đủ rồi ạ...

Hoàng tử Roy Nillan đứng bên ngoài mà đỏ mặt, định lên đây để gọi Ansel xuống sảnh bàn chuyện cho xong.

Nhưng bây giờ không gặp được bạn hiền mà còn nghe phải thứ âm thanh không nên nghe.

Roy đỏ mặt quay lưng, ngài vừa đi chầm chậm vừa thì thầm:
- E hèm, Ansel ơi là Ansel, cậu chịu đựng thêm xíu nữa không được hay sao vậy chứ? Thôi thì xuống sảnh trước vậy.
[…]
Ansel bước xuống sảnh, ngài đã xoắn tay áo lên cao để nước không thấm vào nên bây giờ đang cài nút tay áo.

Sáu bảy cặp mắt đều đổ dồn vào Ansel, đến lúc nhận ra mọi người đang nhìn mình thì Ansel liền ngơ ngác:
- Tôi đã bỏ lỡ gì à? Hay tôi đang phá hỏng điều gì sao? Hoàng tử Nillan, hoàng tử Corbin?
- À ừ...!bá tước cũng ngồi xuống đây đi.

Chúng ta bàn cho xong chuyện khi nãy.
Hoàng tử Roy Nillan lên tiếng trước.
Sau hai tiếng thì mọi chuyện cũng bàn bạc xong, để tỏ lòng thân thiết giữa nước mình và láng giềng thì hoàng tử Roy Nillan đã sắp xếp chỗ nghỉ ngơi qua đêm cho Enoch Corbin và công tước.

//.