Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 352: (64) Nam chủ mạt thế lại hắc hóa



Edt : Nhan

Vài giờ trôi qua.

Đến xế chiều, Tư Triệt thấy cô đói bụng mới buông cô ra.

Giường chiếu lộn xộn, tóc Khúc Yên cũng tán loạn.

Cô đứng lên mặc quần áo tử tế, gương mặt xinh đẹp lại lạnh nhạt, không để ý tới người khác.

Tư Triệt đưa cho cô một cái lược: "Anh đi nấu đồ ăn cho em."

Khúc Yên không đáp lại.

Tư Triệt cưng chiều xoa đầu cô: "Không sao, anh buộc tóc cho em trước rồi nấu sau."

Khúc Yên hạ mắt xuống, tùy ý hắn.

Trước đó hắn đã từng giúp cô, bảy năm rồi hắn vẫn chưa quên, lưu loát giúp cô buộc tóc đuôi ngựa, sửa sang đầu tóc gọn gàng, vén tóc mai sang hai bên.

"Em yêu của anh là đẹp nhất." Hắn hôn lên má cô rồi vội vàng xuống bếp.

Khúc Yên ngồi ở mép giường, tâm tình phức tạp.

Thật ra không phải cô giận hắn.

Cô giận chính mình vì đã nhận nhiệm vụ này, bây giờ đâm lao thì phải theo lao.

Tư Triệt nhanh chóng nấu xong một nồi cháo, còn xào cho Khúc Yên hai đĩa rau, biết cô thích ăn cay nên hắn bỏ thêm ớt xanh.

Cả phòng thơm ngát, ai ngửi cũng muốn ăn.

"Em yêu, tới ăn cơm nào."

Tư Triệt bày thức ăn ra bàn xong liền xoay người lại gọi cô.

Khúc Yên buồn buồn nói: "Bây giờ anh gọi em yêu rất thuận miệng nhỉ."

Giống như một chút hận ý cũng không có.

Có chủ đích muốn gây khó dễ cho nhiệm vụ của cô.

"Em cũng có thể gọi anh là anh yêu, anh không ngại đâu." Tư Triệt xoa mặt cô, "Thử khả năng nấu nướng của anh đi."

Hắn chỉ biết làm mấy món mà thôi, đó cũng là những món mà trước đó cô nằng nặc đòi ăn cho bằng được.

Khúc Yên đến bên bàn ăn, chậm rãi ngồi xuống.

Quả thật cô đã tiêu hao thể lực quá nhiều, cực kì đói nên vùi đầu vào ăn.

"Ăn ngon không?" Tư Triệt nhìn cô, hỏi.

Khúc Yên gật gật đầu, cuối cùng vẫn nhịn không được nói thêm một câu: "Anh cũng ăn đi."

Tư Triệt cong môi lên, mắt phượng tỏa sáng: "Được."

Hai người cơm nước xong xuôi, giọng Giang Từ lại vang lên bên ngoài phòng --

"A Triệt, nhiệm vụ cấp 10! Bên ngoài trụ sở xuất hiện zombie cấp 10, đã cắn chết mấy người!"

Sắc mặt Tư Triệt hơi trầm xuống, gác đũa lại, nói với Khúc Yên: "Bây giờ đã xuất hiện zombie cấp 10, chỉ sợ trí óc của nó sắp bắt kịp với nhân loại. Em ở nhà đợi anh, lần này quá nguy hiểm, anh không thể đưa em đi cùng được."

Hắn đứng dậy đi ra ngoài.

Đi hai bước, cuối cũng vẫn không yên lòng, quay đầu giao phó, "Trong tủ có súng, em lấy mà phòng thân. Trong căn cứ ai dám bắt nạt em, chờ anh trở lại sẽ cho người đó biết thế nào là lễ độ. Em không cần sợ biết kì ai, biết chưa?"

"Em đi cùng với anh." Khúc Yên đi về phía hắn, "Em không sợ nguy hiểm."

Càng nguy hiểm càng tốt.

Tư Triệt liếc mắt một cái liền hiểu ngay ý đồ của cô, đưa tay xoa đầu cô: "Đừng nghịch, anh sẽ không để em chết đâu. Ở nhà chờ anh, bát đũa để đấy khi nào về anh rửa sau."

Hắn nhanh chân ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại, không để cô đi ra.

Khúc Yên không còn cách nào khác.

Xem ra hắn đã đề phòng cô, lần sau cô phải đổi biện pháp tìm đường chết mới được.

......

Không lâu sau lại có người tới gõ cửa.

"Khúc Yên, cô có đó không?"

Là Nguyễn Đường.

Khúc Yên mặc kệ cô ta, coi như không nghe thấy, không trả lời.

"Trước đó A Triệt đưa cho tôi một bộ quần áo, tôi không dùng. Tôi nghĩ cô về cũng không có quần áo nên mang tới cho cô." Nguyễn Đường kiên trì tiếp tục gõ cửa.

Khúc Yên nhíu mày lại.

Vậy mà Tư Triệt lại đưa quần áo cho Nguyễn Đường?

Nguyễn Đường tới cửa khiêu khích sao?

"Tôi biết nhất định là cô giận, nhưng A Triệt và tôi cùng chung một đội, mỗi ngày chúng tôi đi làm nhiệm vụ, anh ấy phân chia vật tư thì đương nhiên phải chia cho tôi một ít, cái này cũng không tính là gì chứ?"

Nguyễn Đường lẩm bẩm ở bên ngoài, âm lượng cũng rất cao, hiển nhiên là cố ý nói cho Khúc Yên nghe.