Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 350: (62) Nam chủ mạt thế lại hắc hóa



Edt : Nhan

Chỗ Khúc Yên và Giang Từ đứng nói chuyện gần cầu thang, vừa đúng lúc Nguyễn Đường từ dưới tầng đi lên, nghe thấy có tiếng người liền lặng lẽ dừng bước.

Nguyễn Đường núp trong bóng tối, nhíu chặt mày.

Khúc Yên có ý gì?

'Anh ấy trả thù, em mới có thể yên lòng' là cái quỷ gì?

Có vẻ như là muốn quay lại với A Triệt, dùng khổ nhục kế để níu giữ trái tim A Triệt.

Nữ nhân này thực sự quá tâm cơ!

Đáng ghét!

Kế hoạch của cô ta (NĐ) không thể kéo dài được nữa, bằng không A Triệt nhất định sẽ lại bị tổn thương. Bây giờ ngay cả anh Từ cũng đã bị Khúc Yên lừa gạt rồi.

......

Khúc Yên cũng không dừng lâu ở hành lang, có nhiều lời cô không tiện nói.

Cô về đến phòng liền thấy nhân viên sửa chữa của căn cứ đã lắp xong một cái cửa mới, chào tạm biệt rồi rời đi.

Tư Triệt thấy Giang Từ đi tới, chút ý tứ mời hắn vào nhà cũng không có: "Anh đi lo chuyện của mình đi."

Nói xong cũng tuyệt tình đóng cửa lại.

Giang Từ bị đóng sầm cửa: "......"

Khúc Yên nhịn không được cười cười: "Tư Triệt, sao anh không để anh Từ vào phòng ngồi một lát? Mấy năm nay quan hệ của anh và anh ấy không tốt sao?"

"Quan hệ không tệ." Tư Triệt không phủ nhận, ngữ khí thản nhiên nói, "Trước đó anh ta từng thích em."

Khúc Yên nhướng mày: "Cho nên?"

Tư Triệt nói như chuyện đương nhiên: "Về sau em ít qua lại với anh ta một chút."

Khúc Yên khẽ mỉm cười, đáy mắt thoáng qua sự buồn bã.

Tâm tư của hắn, càng ngày càng không che giấu được nữa.

Nhưng mà, cô không thể nuông chiều bản thân như trước nữa.

Nếu như Tư Triệt không chịu động thủ thì không tránh khỏi việc bị tổn thương một lần nữa. Đây là chuyện mà cô không hy vọng sẽ phát sinh nhất.

"Em nghĩ gì vậy?" Tư Triệt nhạy bén phát hiện tâm trạng cô biến hóa, nhìn thẳng vào mắt cô, trực tiếp hỏi, "Em bảo A Từ khuyên anh giết em, có phải không?"

"Anh nghe thấy hả?"

"Vì sao em cứ đi tìm cái chết vậy?" Tư Triệt truy hỏi, "Không cần phải nói mấy cái lí do như áy náy với anh, anh trả thù thì em mới có thể nhẹ lòng. Nói thật cho anh biết!"

Khúc Yên mím môi không nói gì.

"Trước kia, em nói với anh là chỉ chơi đùa thôi, rốt cuộc câu nói này có mấy phần thật giả? Rốt cuộc em có nỗi khổ tâm gì mà không thể nói cho anh biết?" Tư Triệt đột nhiên tiến lên một bước, đưa tay nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào hắn, "Hôm nay em không nói chuyện rõ ràng thì đừng hòng ra khỏi đây."

Khúc Yên vẫn không nói lời nào.

Cô không có cách nào giải thích, nếu như cứng rắn ép cô mở miệng, cô cũng chỉ có thể nói mấy lời nhẫn tâm.

Đừng bắt cô......

"Được, em có thể không trả lời." Tư Triệt nhếch môi cười, ôm ngang người cô ném lên giường.

Khúc Yên rơi xuống chăn bông, còn chưa kịp đứng lên đã bị hắn cúi người chặn lại.

Hắn dùng chân áp chế cô, không để cho cô có cơ hội trốn, nửa người trên sát lại gần nhau, môi mỏng ghé bờ môi cô, trầm giọng nói: "Anh không muốn biết đáp án. Không cần biết em thật lòng hay giả dối, anh đều không để em chạy trốn nữa. Em muốn làm tan nát trái tim anh thì cứ tới đi. Tim anh ở ngay chỗ này --"

Hắn bắt lấy tay cô đặt lên ngực trái mình.

Khúc Yên cảm nhận được phía dưới lòng bàn tay mình, tim đập mạnh mẽ mà có lực.

"Tư Triệt......" Hàng mi dài khẽ động, nhẫn tâm nhắm mắt lại, lạnh lùng nói, "Nếu anh đã muốn hỏi thì em sẽ nói cho anh biết. Từ trước tới nay toàn là lừa dối, làm gì có thật lòng? Anh cũng đừng si tâm vọng tưởng, dù bây giờ anh trở nên mạnh mẽ, anh cũng chẳng đủ khả năng ép em thích anh......"

Cô còn chưa nói xong, môi bỗng bị chặn lại.