Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 308: (20) Nam chủ mạt thế lại hắc hóa



Edt : Nhan

"Tôi không lừa anh, tôi bắn rất chính xác đó." Nhưng trong tâm Khúc Yên Tâm lại nghĩ khác 'bởi vì tôi gian lận mà'.

Giang Từ không tin, bánh xe lại chuyển hướng, quay đầu chạy về chỗ cô giết zombie.

Hắn nhất định phải nhìn tận mắt.

Xem trên đời này có phải thật sự có thiên tài như vậy hay không.

Tốc độ xe rất nhanh, lượn quanh một vòng liền lập tức trở về quỹ đạo, trên mặt hắn còn mang theo vẻ kinh ngạc: "Thật khó đoán...... Yên Yên, trước đó cô học bắn tên sao? Vận động viên quốc gia? Quán quân olympic?"

Khúc Yên có chút buồn cười: "Không phải, ba năm trước tôi vẫn là học sinh cấp 3 bình thường. Tiếp đó mạt thế đến, đại khái là vận khí tôi tốt hơn, lực công kích cũng không tệ lắm."

Ánh mắt Giang Từ nhìn cô mang theo chút sùng bái.

Cô gái cấp 5 lại dìm dị năng giả cấp 6 thiên phú S+ như hắn xuống trong nháy mắt!

Quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn!

"Lúc trước cô nói một mình cô có thể kiếm cơm cho hai người, bây giờ thì tôi tin rồi." Giang Từ sảng khoái nói, "Yên Yên, cô yên tâm, đến căn cứ Bác Nhạc, tôi thay cô tiến cử. Thực lực của cô, tôi đã tận mắt thấy, cứ giao cho tôi."

"Cảm ơn anh Từ."

Hai người trò chuyện rất vui vẻ.

Giang Từ mở miệng một tiếng Yên Yên hai tiếng Yên Yên, càng nói càng thân.

Tư Triệt khẽ nhíu mày, quay đầu lại, thấp giọng nói bên tai Khúc Yên: "Cô tên Yên Yên?"

Khúc Yên 'A' một tiếng, giờ mới nhớ ra: "Vậy mà em lại chưa nói cho anh biết em tên là gì?!"

Tư Triệt ừ một tiếng.

"Em họ Khúc, Khúc trong ca khúc. Yên trong thản nhiên cười nói, Khúc Yên." Cô kề sát bên tai hắn, nhỏ giọng thì thầm, "Bây giờ có thể tên của em cùng anh đang ở cùng một chỗ, bị căn cứ Kiêu Dương liệt vào ' tội phạm truy nã '. Chúng ta phải khiêm tốn một chút, cố gắng đừng cho người khác biết. Nhưng mà, nếu như bị phát hiện ra thì anh cũng đừng lo lắng, cùng lắm thì cá chết lưới rách, chắc chắn em sẽ bảo hộ anh chu toàn."

Thiếu nữ ghé vào lỗ tai hắn, cảm giác rất kỳ lạ.

Tai hắn có chút nóng lên.

"Được." Tư Triệt hơi lùi lại tạo khoảng cách.

"Anh tin tưởng em sẽ bảo hộ anh chu toàn, có phải không?" Mắt Khúc Yên sáng lên, tiến đến trước mặt hắn, làm nũng nói, "Có phải hay không? Có phải hay không?"

Tư Triệt lại lùi ra chút, tránh khuôn mặt nhỏ của cô đang xích lại gần.

Hắn không trả lời.

Loại tình huống vừa rồi, thật ra cô hoàn toàn có thể đẩy hắn xuống xe, nhưng cô lại lựa chọn mạo hiểm.

Không cẩn thận một chút thôi, cô sẽ chết trong đám zombie đó.

"Anh chịu tin tưởng em, em rất vui. Nếu như lần sau lại gặp nguy hiểm, em vẫn sẽ tự mình đi giết zombie, không để anh bị thương." Tâm trạng Khúc Yên rất tốt, lén lấy ra một cây kẹo que từ trong không gian, "A Triệt, cho anh một cái."

Cô xé vỏ, nhét kẹo que vào trong miệng hắn, "Ngọt lắm, ăn rất ngon, anh nếm thử xem."

Tư Triệt nếm được một mùi vị ngọt ngào.

Đường hoá học, ngọt đến phát chán.

Nhưng trong lòng hắn lại như ruộng đồng khô cạn được tưới một bình nước, khẽ hiện lên một tia sinh mệnh xanh tươi.

"Hai người là một đôi sao?" Giang Từ xem trong gương thấy động tác của họ thân mật, thuận miệng hỏi một chút.

"Anh hỏi anh ấy đi." Khúc Yên hì hì nở nụ cười, chỉ vào Tư Triệt.

Tư Triệt ngước mắt nhìn cô, khuôn mặt cô gái tươi cười ngọt ngào, dường như còn ngọt hơn cả kẹo que trong miệng hắn.

"Cậu là A Triệt đúng không?" Giang Từ thấy hắn trầm mặc không đáp, hỏi thêm một câu, "Cậu và Yên Yên có phải một đôi không? Đàn ông dám làm dám chịu."

Tư Triệt nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Bây giờ còn chưa phải."

Giang Từ ồ một tiếng thật dài: "Tôi hiểu rồi. Nói như vậy, tôi vẫn còn cơ hội."

Tư Triệt híp mắt.