Màu Nắng Màu Mưa

Chương 11: Ngày thứ 4



Chiều thu, nắng vẫn vàng ươm trên những tán lá đã chuyển sang màu vàng úa. Từng tia nắng long lanh lọt qua những kẽ lá rồi nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Bóng tán cây cùng với những tia nắng tạo nên những vòng tròn nắng nhỏ xinh. Khẽ đung đưa, tán lá chuyển động khiến cho những vòng tròn nắng cũng xao động theo và trông chúng chả khác nào những cánh hoa nắng đang là là bay trong gió vậy. Sân trường lúc này yên tĩnh tuyệt đối. Nhưng trong cái tĩnh lại có cái động. Âm thanh tán lá xào xạc, tiếng lá rơi, tiếng ve cuối hè...Nhưng sân trường cũng chỉ có thể yên tĩnh một lúc thôi. Phía bên kia đường, từng tốp học sinh đang tiến về cổng trường và trên tay chúng là đủ thứ dụng cụ lao động. Buổi chiều nay, trường tổ chức lao động để chuẩn bị khai giảng năm học mới.

...Sân trường lại ồn ào, thậm chí còn ồn ào hơn cả buổi sáng. Một loạt âm thanh vang lên tạo nên một bản tạp âm mà ai nghe thấy cũng không khỏi nhăn trán. Nhưng trong bản tạp âm ấy lại là những giai điệu vui tươi khiến cho con người ta tràn đầy sức sống. Tuổi học trò là thế! Ngay cả trong những lúc căng thẳng nhất, chúng còn có thế đùa giỡn cực kỳ thoải mái thì việc nghịch ngợm trong buổi lao động cũng là chuyện bình thường thôi...

...Bên ngoài lớp 12A15, lớp của Quỳnh Băng, một tốp con trai đang vung cây múa gậy trên trần nhà khiến cho những đứa học sinh khác đi qua không khỏi không ngẩn đầu lên đầy lo lắng.

_Wey!- Phương, nhỏ lớp trưởng lớp Quỳnh Băng hét lên.- Mấy ông làm gì thế? Quét trần nhà hay múa lân thế hả? Chưa tới Trung thu đâu!

_ Bùm cắc bùm bùm, cắc bùm bùm! Hahaha!!!- Khải trêu Phương.- Tụi này một lúc làm hai việc đấy!

_ Lo làm đi! Chơi cố!

_Chơi thì đã sao?- Dũng hùa theo.- Miễn sao cuối giờ tụi tôi hoàn thành nhiệm vụ để bà kiểm tra là ok.

_ Nhớ lời ông nói đấy.- Phương chỉ mặt Dũng.

_Quân tử nhất ngôn!

_ Tứ mã nan truy, nhất ngôn cửu đỉnh.

...Bên trong lớp, tình hình cũng không khá hơn là bao. Làm lớp trưởng cái lớp này thật khổ quá!

Ở một góc khuất trong lớp, có hai cái miệng đang cãi nhau vì một chuyện không đâu.

_ Bà có biết lau bàn không zẫy?- Thanh nhăn trán lại.- Lau bàn như bà thì đến đời chắt bà cũng không lau sạch được mấy cái bút tích này.

_ Nói đủ chưa thế?!- Quỳnh Băng quay ngoắt người về phía Thanh.- Có cần phải nói quá sự thật như thế không? Bà không thấy xăng nó bốc hơi nhanh à? Tôi chưa kịp lau thì nó đã bay sạch sẽ rồi.

_ Đừng có biện mình! Tôi mà nói với Giang là tháng sau, tới lượt, bà lại trực nguyên một tuần đấy.

_ Bà...- Quỳnh Băng nghẹn lời.- Tại sao tôi lại có một đứa bạn thân là ác ma cơ chứ.

_ Bà dám nói tôi là ác ma à?- Thanh sững cồ.

_ Ừ đồ ác ma!

Dứt câu, Quỳnh Băng bỏ chạy. Cùng lúc đó, Thanh chạy ra giật phắt cây chổi trong tay Hương rồi rượt đổi theo nó.

_ Hai đứa đó chả khi nào yên ổn đến một giây cả.- Giang thở dài.

_ Thế mà tụi nó ngồi chung bàn với nhau suốt ba năm rồi đấy.- Hương chẹp miệng.

_ Thiệt không hiểu nổi.

_ Nhị vị tiểu thư!- Khải vọng tiếng xuống.- Đi chỗ khác mà tám không là mạng nhện đầy đầu bây giờ.

_ Ông không biết quét cách sao để khỏi trúng dầu người khác à?- Giang phóng tia lửa điện về phía Khải.

_ Không!- Khải đáp tỉnh bơ.- Bà có tránh ra không thì bảo?!

_ Không đấy! Ông làm gì tôi?

_ Tôi chả làm gì bà nhưng cái chổi thì có.

Nói dứt câu, Khải quét một đường dài lên trần nhà. Kế đến là một lớp mạng nhện bay trúng áo của Giang.

_ Ông...

_ Tôi đã nói rồi. Ai biểu không nghe.

_ *^^$#^*)(*&^[email protected]!~#%$

_()&*^.^&%*(%$#^&*)

_..........................

_..................

Ôi! Cái lớp này ngày nào không có vụ cãi nhau nào là không được hay sao í. Thật đinh tai nhức óc quá! =.= Trina đi tìm Quỳnh Băng với Thanh đây. Chạy mãi, cuối cùng Trina cũng tìm thấy hai đứa trẻ nghịch ngợm này rồi. Hiện giờ hai người đó rượt nhau lên lầu ba. Kẻ trước người sau. Và khoảng cách của hai người là chưa đầy 150cm (số lớn cho nó choáng). Tiếng bước chân rầm rầm làm chấn động cả lối hành lang. Tất cả học sinh từ cuối dãy đến đầu dãy đều quay đầu lại nhìn hai đứa tụi nó.

_ Mi đứng lại cho ta con nhỏ kia!- Thanh hét lên.

_ Ta đâu có bị tâm thần đâu!

_ Hừ! Ta sẽ không để mi chạy xổng mất đâu con Mèo Lười!

Vừa chạy, Quỳnh Băng vừa quay về phía sau.

_ Con nhỏ kia! Không được gọi ta cái tên đóa! Huhu!

_ Khà khà! Ta sắp đuổi kịp mi rùi con ạ!

_ Chạy gì mà nhanh zẫy trời?!- Quỳnh Băng hốt hoảng khi Thanh đã đuổi gần kịp nó.

_ Hỏi ngu! Nhanh để bắt mi chứ làm gì.

_ Ngu là Never Give Up đóa nha! Ta đây sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Ta sẽ không để i đuổi kịp ta đâu.

Thế là cô nàng tăng tốc để chạy với vận tốc nhanh nhất có thể hòng thoát khỏi Thanh. Nhưng điều đó thật không dễ dàng. Thanh có võ nên việc bắt kịp nó chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Và cái gì đến cũng đã đến. Thanh đuổi ngay sát Quỳnh Băng, cô nàng đưa tay ra định túm tóc nó. Bất ngờ Quỳnh Băng quay lại. Vừa nhìn thấy Thanh ngay sát đằng sau nó giật mình. Và bước chạy của nó chếnh choáng ngay lập tức. Chưa dừng lại đó, vì không để ý gì về phía trước nên nó tông ngay vào một cái xô. Nó thì suýt nữa ngã nhào còn cái xô thì ngã lăn lóc ra sàn, nước từ trong xô đổ cả ra sàn nhà.

_ CẨN THẬN!!!!!

Có ai đó hét lên. Nhưng không kịp nữa rồi. Nó đã đẵm trúng cái gì đó, vật nó đẵm trúng rất mềm, nhẹ và trơn...Nó sẽ ngã ngửa ra đằng sau mất...Và quả đúng là ý trời! Quỳnh Băng bị ngã ngửa ra đằng sau. Nó nhắm thật chặt mắt lại để chịu trận...Nhưng sao lạ thế này...nó chả nghe đau gì cả....hay là tại vì nó đã bất tỉnh nhân sự trước khi đầu đập xuống sàn rồi nên không thấy đau...Không phải! Rõ ràng là nó vẫn còn nghe thấy rất rõ một loạt âm thanh nhốn nháo xung quanh mà. Và quan trọng hơn nó nghe thấy chất giọng có chút phẫn nộ, có chút lo lắng, có chút sợ hãi...Chất giọng này nghe thật mơ hồ, vừa lạ lại vừa quen...

_ Quỳnh Băng! Quỳnh Băng! Mèo Lười! Dậy đi!

““Mèo Lười!!!” Tên nào dám gọi ta là Mèo Lười”, nghĩ thế, Quỳnh Băng mở bừng đôi mắt ra. Lúc này nó mới nhận ra rằng từ nãy giờ nó đang nằm trên người...GIA HUYYYYY!!!!!!!!!!! Như vậy có nghĩa là người chịu trận thay cho nó là tên Cải Bắp này. Luống cuống nó vội đứng lên nhưng vì hoảng quá nên nó chận tay vào bụng của cậu chàng.

_ Á!- Gia Huy kêu khẽ.

Quỳnh Băng vội đứng lên và giờ nó mới thấy lối hành lang lớp A1, lớp của Gia Huy chật kín người cứ như kiến bu đồ ăn vậy.

_ Cậu có sao không?- Việt Hoàng vội hỏi nó.

_ Không sao!- Quỳnh Băng lắc đầu rồi vội quay về phía Gia Huy.- Cậu có sao không? Có bị đau chỗ nào không? Trầy tróc gì không?- Nó hỏi dồn.

Thái độ của Quỳnh Băng như thế khiến cho hai kẻ đứng gần nó có tâm trạng hoàn toàn đối lập nhau. Một kẻ thì hạnh phúc trong lòng lắm còn một kẻ thì... (ko nói, pà kon cũng hỉu rùi đấy)

_ Không sao!

_ Cậu chạy kiểu gì thế hả?

Một giọng nữ cao vút vang lên đã hỏi hộ Gia Huy câu mà cậu muốn hỏi Quỳnh Băng.

_ Ai bảo cậu rượt tớ?

_ Thế mắt mũi cậu để đâu mà không nhìn đường.

Cô nàng câm như hến không nói được câu nào.

_ Không sao thì tốt rồi.

Một câu duy nhất! Nói xong, Gia Huy cho tay vào túi quần và đi thẳng vào lớp. Quỳnh Băng đưa mắt nhìn theo cậu mà trong lòng dâng lên biết bao nhiêu là cảm xúc. Ngọt ngào. Hạnh phúc. Buồn. Đau lòng...

_ Cậu thật là...- Việt Hoàng khẽ lắc đầu.- Con gái phải đi đứng cẩn thận chứ! Cậu có bị đau chỗ nào không?

_ Không!- Quỳnh Băng đáp yểu xìu.- Thôi tớ về lớp đây!

Thanh đứng lặng im từ nãy giờ. Cô nàng quan sát thái độ của nhỏ bạn thân và nhận ra rằng nhỏ đã sa vào lưới tình mất rồi. Giang và Hương cũng đã mang máng nhận ra điều này ở trong căn-tin trường hôm qua nhưng chả có ai dám chắc chắn về việc này cả. Vì Quỳnh Băng là chúa ghét những tên con trai vô tâm vô tình, lạnh lùng, kiêu căng. Thế mà giờ...Thanh phân vân không biết trong trường hợp của nó có nên dùng câu “ghét của nào trời trao của nấy” không nhỉ? À! Mà cũng phải kể đến thái độ của Warm prince nữa chứ! Chẳng lẽ là...OH.....NOOOOOOOO!!!!!!!!!!! Vậy ra phỏng đoán của Hương về tam giác tình yêu là hoàn toàn chính xác sao?! Thanh mơ màng nhớ lại đoạn đối thoại giữa Thanh, Hương và Giang trong căn-tin trưa hôm qua...

“_ Bà nghĩ xem Băng vốn rất ghét những đứa con trai kiểu như thế, sao hôm nay nó lại qua chỗ Gia Huy ngồi thế?- Giang chẹp miệng.

_ Thì chắc hai người đó làm chung chỗ làm thêm nên nó qua xã giao thôi.- Nhai đồ ăn trong miệng, Thanh nói.

_ Chưa hẳn đâu!- Hương lắc đầu.

_ Bà nói thế là sao?- Thanh quay lại hỏi.

_ Tui nghi là...Băng nhà ta bị trúng tiếng sét ái tình rùi.- Hương hơi nheo mắt lại kiểu thám tử.

_ Sao lại thế?- Hai cái miệng còn lại đồng thành.

_ Nhỏ thui!- Hương vội đưa tay lên che miêng.

_ Không thể nào!

_ Băng rất ghét loại con trai đó.

_ Đúng! Ngồi trong lớp Băng không ngừng nguyền rủa hắn.

_ Mỗi lần nhìn thấy hắn là mắt Băng lập tức bắn rocket liền.

_ (*^%#@()&&^%#$#%&*((0)

_*%#@#%^&%%&*(*^$%#@@@!$%^&*

_.........................

_............................

Cứ thế, Thanh và Giang mỗi người một câu khiếu cho Hương đau hết cả đầu.

_ Tóm lại là không thể nào có chuyện “ghét của nào trời trao của nấy” giữa Quỳnh Băng và cái tên Ice prince đó được.- Giang khẳng định một câu.

_ Cái gì mà “ghét của nào trời trao của nấy”- Hương cốc vào đầu Giang.

_ Này!- Giang hét lên.

_ Sorry!- Hương cười hiền.- Ý tôi là không phải kiểu ghét của nào trời trao của nấy đâu.

_ Thế là kiểu gì?- Thanh vội hỏi.

_ Các cậu có nhớ hôm tụi mình tới chỗ làm của Băng cách đây khoảng hai hay ba tuần gì đó không? Cái hôm tụi mình gặp Gia Huy lần đầu đó.

_ Nhớ! Hôm đó, tớ nói hắn sẽ là học sinh mới trường ta.

_ Chính xác! Vậy các cậu thấy hắn hôm đó thế nào?

_ Hiền lành!

_ Vui vẻ!

_ Dễ gần!

_ Hòa đồng!

_ Hay cười!

Thanh và Giang liệt kê một loạt đức tính tốt đẹp của Gia Huy

_ Vậy các cậu không thấy việc thay đổi thái độ của hắn rất lạ sao?

_ Uhm rất lạ!- Thanh gật gù.

_Uhm!...Ơ nhưng mà lòng dạ con người khó lường, ai biết trước được.

_ Nhưng cái gì thì cũng có nguyên nhân của nó.- Hương nói gần như hét lên.

Nói đến đây thì cả ba đứa đã phải quay về phía bàn của Băng và Gia Huy vì lúc này xuất hiện thêm một hotboy nữa (ai cũng biết rùi đấy)

_ Warm prince!- Cả ba cái miệng đồng thanh.

_ Cậu ta làm gì ở đây?- Hương khẽ kêu lên.

_ Ngốc quá!- Giang cốc vào đầu Hương một cái.- Cậu ta học cùng lớp với Gia Huy.

_ Ai mà không biết! Hương sửng cồ.- Đau quá!- Cô nàng đưa tay lên suýt xoa trái ổi đầu.- Nhưng lí do cậu ta ở đây kia.

_ Uhm...trông cậu ta có vẻ quen Quỳnh Băng.

_ Làm sao Quỳnh Băng quen cậu ta?- Giang tò mò.- À! Phải rồi! Sáng hôm qua nó đi trễ, có khi nào là...

_ Không biết được! Nhưng nhìn nghi quá.- Hương chẹp miệng.

_ Nghi cái gì? Bà chỉ được cái vớ vẩn. Không phải chê Quỳnh Băng nhà mình nhưng nói thật, Quỳnh Băng khó lòng lọt vào mắt của Việt Hoàng.- Giang khẳng định một câu chắc nịch.

_ Biết đâu được! Tam giác tềnh yêu thì sao?!

_ Tình tay ba á?- Thanh và Giang đồng thanh.

_ Tôi chỉ đoán vậy thôi! Hạ hồi phân giải! Chấm hết!- Hương cười khúc khích.”

Khẽ bật cười, Thanh lặng lẽ bước đi bên cạnh Quỳnh Băng vì nó biết bây giờ, nhỏ bạn nó đang rối như tơ vò. Đúng là tình trường nhiều cái khó lường thật. Và Thanh không biết một cô gái trong sáng, ngây thơ và khá nhạy cảm như Quỳnh Băng làm sao có thể đối mặt với chuyện tình tay ba được đây...

...Lần lượt, lần lượt từng tốp học sinh đạp xe ra khỏi trường. Quỳnh Băng cứ ngóng mãi vào trong mà không thấy người cần đợi đâu. Thật là chán! Nó khẽ thở dài một cái. Lắc đầu, nó đạp xe đi. Nhưng chỉ vừa nhón gót chân lên, nó đã nhìn thấy người cần tìm...

Gia Huy chậm rãi đạp xe về phía cổng trường. Và khi cậu vừa đạp ngang qua Quỳnh Băng, nó đã vội đạp theo.

_ Gia Huy!- Quỳnh Băng cất tiếng gọi.- Gia Huy! Cảm ơn cậu về việc lúc chiều. Nếu lúc chiều không có cậu chắc tớ toi rồi.

_ Không có gì! Lần sau nhớ cẩn thận.

Lần nào cũng vậy, Gia Huy luôn nói ngắn gọn. Hiếm có khi nào Quỳnh Băng thấy Gia Huy nói một câu dài. Khẽ nghiên đầu lên để xem xét thật kỹ thái độ của Gia Huy, nó chậm rãi lên tiếng.

_ Gia...Gia...Huy này! Uhm...chiều thứ bảy tuần này, trường mình nghĩ học tăng cường đấy.

_ Vậy...

_ Hả?- Không nghe rõ Gia Huy nói gì, Quỳnh Băng quay sang hỏi.

_ Vậy thì sao?

_ Tớ muốn rủ cậu đi đâu đó chơi, xem như là tớ cảm ơn cậu. Vì hình như tớ nợ cậu hơi nhiều.- Quỳnh Băng mỉm cười.

_ Không cần đâu!

_ Thôi mà! Là thành ý của tớ mà. Vả lại, bạn bè đi chơi một buổi với nhau có sao đâu.

_ Chiều đó tôi bận rồi!

_ Bận à?!- Quỳnh Băng ngạc nhiên.

Gia Huy chậm rãi quay sang nhìn Quỳnh Băng và cậu nhìn thấy nét buồn trên gương mặt của nó. Ngay từ lúc nãy, cậu đã biết rằng cậu không thể làm ngơ với nó được nữa. Lúc nỏ xảy ra chuyện, cậu rất hoảng hốt. Theo bản năng, cậu chạy ra đỡ nó. Nhưng thật sự đó là những gì cậu muốn làm cho nó, bảo vệ nó trước mọi nguy hiểm, dù cho nguy hiểm đó không xuất phát từ cậu. Và cậu cũng nhận ra rằng cậu có thể lạnh lùng với bất kỳ ai nhưng với nó thì không. Cậu không thể tiếp tục vai diễn này trước mặt nó được.

_ À! Không sao!- Quỳnh Băng reo lên khiến dòng suy nghĩ của Gia Huy bị cắt đứt.- Tớ sẽ không làm mất thời gian của cậu lắm đâu. Tụi mình chỉ đi ăn kem thôi rồi về có được không?

Quỳnh Băng nở một nụ cười thật tươi. Nụ cười của nó đã khiến Gia Huy xao xuyến biết bao nhiêu lần rồi. Và cậu muốn được mãi ngắm nhìn nó như thế này. Một Quỳnh Băng vui tươi, hồn nhiên.

_ Cũng được!

_ Thank you!- Quỳnh Băng reo lên.

Dứt câu, Quỳnh Băng vội đạp xe đi vì sợ Gia Huy đổi ý. Còn Gia Huy, đôi môi cậu hé nở một nụ cười nhưng đó không phải là một nụ cười tươi nguyên...