Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 511



Chương 511


Tô Lương Mặc nhìn cậu bạn trước mắt, đôi mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo không khỏi rùng mình … Tranh thủ thời gian mà cười hả hê đi. Đợi tôi theo đuổi Tiểu Ý thành công, tôi sẽ đem mối thù này thanh toán với cậu!


“Cậu đó, bây giờ cậu phải dùng thành ý của mình để có thể cảm hóa Tiểu Ý. Phải ăn năn hối lỗi thật nhiều vào. Hơn nữa còn phải không ngừng cố gắng để có thể theo đuổi Tiểu Ý một lân nữa”


“Theo đuổi con gái? … Làm thế nào để theo đuổi?” Tô Lương Mặc ngu ngốc hỏi.


Lục Trầm bất lực võ trán: “Thật luôn ư! Theo đuổi con gái cũng không biết luôn á?” Sau đó nói tiếp: “Nào, đợi tôi nghĩ lại bí kíp theo đuổi con gái trước kia mà tôi vẫn thường dùng xem nào. Nói tóm lại là, cậu đừng có làm ra những chuyện quá ngu ngốc là được!”


Lương Chi Hoành đã được xuất viện và trở về nhà.


Một vài chuyện kỳ lạ đã xảy ra.


Khi hỏi đến chuyện gì đã xảy ra, thì thật ra chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Như vậy mới thật kỳ lạ!


Đừng nhắc đến Lương Tiểu Ý, ngay cả Lương Chi Hoành, người chỉ tiếp xúc với Tô Lương Mặc trong một thời gian ngắn cũng sẽ hiểu rõ được con người của anh như thế nào. Theo tính cách ngang ngược, hống hách, luôn tự cho mình là đúng của Tô Lương Mặc, anh chắc chắn sẽ làm ra chuyện gì đó.


Nhưng không! Mọi thứ thật yên bình đến kỳ quái!


Cho đến khi Lương Chi Hoành được xuất viện, Tô Lương Mặc đến đón cậu bé xuất viện. Còn việc quay trở về thành phố S hay một vài vấn đề khác, anh không hề đề cập đến.


Nhưng cuối cùng sau đó, những chuyện kỳ lạ đã xảy đến.


Sáng hôm sau sau ngày xuất viện.


“Kính coong… “


Chuông cửa reo lên.


“Ai vậy?”


Lương Tiểu Ý vừa hỏi lớn vừa đi về phía cửa chính. Qua tấm kính cửa, cô thấy một chàng trai trẻ đội mũ đang đứng bên ngoài cánh cổng sắt.


“Cô có phải là Lương Tiểu Ý không? Có người gửi bưu kiện đến cho cô, phiền cô ra ký tên”


Bưu kiện? Đâu cơ?


Lương Tiểu Ý nhìn xung quanh, chỉ thấy chàng trai với đôi tay trống rỗng đứng đó. Cô thực sự không nhìn thấy bất cứ thứ gì được gọi là bưu kiện cả.


“Bưu kiện của tôi? Ở đâu vậy?” Vì vậy, Lương Tiểu Ý hoài nghỉ hỏi.


“Cô chờ tôi một chút” Sau khi chàng trai đó nói xong, Lương Tiểu Ý thấy cậu ấy chạy nhanh đến chiếc xe tải của mình … Hửm?…Bưu kiện ở trong xe ư? Lương Tiểu Ý chợt nhận ra. Sau đó, thay vì cầm bưu kiện chạy lại, cậu ấy lái cả chiếc xe tải đi đến, rồi dừng lại trước cổng biệt thự.


Sau đó, cậu ấy nhảy ra khỏi xe rồi vòng ra thùng xe phía sau. Uỳnh! Thùng xe được mở ra.


“Cô Lương, đây là bưu kiện của cô. Phiền cô ra ký tên”


“…” Lương Tiểu Ý nhìn thấy một thùng xe ngập tràn hoa hồng, đầu óc cô bỗng trở nên choáng váng. Mặc dù chiếc xe tải tương đối nhỏ, nhưng chắc ít nhất cũng phải đến hơn chục ngàn bông luôn đó …


Lương Tiểu Ý vô thức bước tới chiếc thùng xe, có cần phải quá khoa trương như vậy không! Cả một thùng xe chứa đầy hoa hồng đỏ.


Từng đóa hồng kiều diễm đỏ thắm còn vương những giọt sương sớm ban mai vô cùng tuyệt đẹp.


“Là ai đã gửi đến cho tôi vậy …?” Lương Tiểu Ý hỏi.


Chàng trai shipper mỉm cười nói: “Vị khách đó không đề cập đến, chỉ nhờ chúng tôi gửi hoa đến mà thôi” Sau khi nói xong, cậu cùng với hai nhân viên nữa xuống xe rồi mang hoa vào trong sân nhà.


Một làn gió mang hương thơm của hoa khẽ thổi qua ~ “Từ từ đã!” Lương Tiểu Ý đột nhiên dừng lại.


“Cô Lương?” Người giao hàng bối rối.


“Mang chúng đi đi!” Lương Tiểu Ý ngăn cản người giao hàng chuyển những bông hoa: “Tôi không muốn món quà này.