Mami Đáng Yêu Của 2 Bảo Bảo!

Chương 41: May mắn vẫn kịp



Cô trả tiền xe cho bác tài, bác tài cũng thấy cô có phần đáng thương cũng không lấy của cô nhiều tiền lắm, chỉ lấy như thường ngày đã lấy của mấy vị khách khác.

Lộ Lộ vui mừng cảm ơn bác tài, phi một mạch xuống khỏi xe taxi. Vừa đi cũng phải vừa cầm chiếc điện thoại trên tay mà nhìn giờ, Lộ Lộ thấy chiếc xe ôtô gần đấy đang chuyển bị lăn bánh thì hét to lên.

"Bác tài...chờ tôi với."

Cô thở phào, chiếc xe vẫn dừng lại. Nhưng lúc cô bước lên xe thấy có điều gì đó hơi sai sai, không khí có vẻ như không ổn lắm.

Mấy chục đôi mắt cứ như vậy mà nhìn cô, Lộ Lộ đã ngại còn thập phần thêm ngại.

Bác tài ngồi phía trước cũng nhoẻn miệng cười, "May cho cô đấy mới 6 giờ 59 phút vẫn còn kịp, nhưng xe bên trước cũng đã chạy từ lâu rồi."

Cô cúi đầu, coi như tỏ vẻ cảm ơn với bác tài, liếc nhanh quanh những dãy ghế kia, cô mới phát hiện ra một điều.

Trên ôtô toàn trai thôi!

Mà hàng ghế đầu là sếp cô đang ngồi nữa chứ, bên cạnh hắn hẵn còn một vị trí trống, chẳng lại ông trời lại tuyệt tình đến thế sao, ép cô phải ngồi với cái tên quái đản này chứ?

Lộ Lộ tiến gần lại chỗ hắn, tính ngồi xuống bên cạnh nhưng thấy đằng sau hắn, dãy ghế số 2 hẵn còn vị trí trông nên vội vã ngồi vào.

Trước lúc ngồi vào Lộ Lộ còn vương người, đẩy vali lên chỗ để hành lí nhưng sức lực và chiều cao cô có hạn, chẳng thể làm được gì! Đành quát người đàn ông đang tựa trên ghế mơ màng ngủ.

"Này anh kia, không thấy một người phụ nữ nhỏ bé yếu đuối đang cần sự giúp đỡ hay sao."

Nghe cô quát vậy, lập tức có 2 người đàn ông giật bắn mình mà đứng dậy. Người đầu tiên là Ninh Nhất Phàm, còn lại là cái tên đang ngái ngủ kia.

Ninh Nhất Phàm hắn chẳng hiểu sao sau khi thấy cô quát thì lại đứng dậy, mọi người xung quanh cứ vậy mà đổ dồn hết ánh mắt về hai người.

Điều đó đã khiến cho Ninh Nhất Phàm bị "quê", đường đường là một vị tổng tài của công ty lớn, đứng dậy chỉ vì Lộ Lộ quát người đàn ông kia không chịu giúp cô, hỏi xem "hắn có quê" không?

Ninh Nhất Phàm liếc mắt nhìn đám người đang bàn tán xì xầm bên dưới, bọn họ như nhận được cơn bão đổ bộ mà co rúm người. Những kẻ vừa mồm 5 miệng 10 không buồn ngủ cũng phải lập tức lăn ra ngủ, bỗng chổng chiếc xe buýt lại càng trở yên ắng đến lạ thường.

Người đàn ông kia đứng dậy, phụ giúp cô cất chiếc vali lên bên trên, nhưng đầu óc cậu ta vẫn cứ quay cuồng chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Một người lạ, không quen biết tự dưng lại quát cậu.

Cô ngồi vào vị trí gần cửa sổ, nhưng ngồi chỉ ngắm cảnh xung quanh khiến Lộ Lộ mau chán, mạnh bạo giựt chiếc tai nghe của cậu ta đang nghe.

Cậu ta bực mình mà nhìn cô.

"Này cô, cô làm gì vậy?"

"Có gì đâu, chỉ muốn làm quen thôi mà. Cậu làm gì mà căng vậy?"

Cậu ta lấy lại tai nghe từ tay cô, chậm rãi mà cất gọn gàng.

"Tôi tên Triệu Trí Dương, năm nay 23 tuổi, đang làm trưởng phòng kinh doanh."

"Tôi tên Phan Lộ Lộ, cũng 23 tuổi, đang làm thư kí cho tổng tài."

Cậu ta nhìn cô, ánh mắt lại tỏ vẻ như không thể tin được, "Cô tên Phan Lộ Lộ từng học lớp 10a4 đúng không?"

Cô không thể tin vào tai mình, sao hắn lại biết cô học lớp 10a4 chứ, chắc chắn là người quen của cô, nhưng cô vẫn chưa thể kịp thời nhớ ra cậu ta là ai?

"Cậu là…?" Não bộ của Lộ Lộ vận động hết công suất nhưng vẫn chưa thể nghĩ ra người đàn ông trước mắt là ai, người yêu cũ hả? Đùa, Lộ Lộ hẵn còn chưa có mối tình đầu nào đâu?