Mãi Yêu Em

Chương 94: Hồi Kết



Chương 94: Hồi Kết

"Không thể nào"

Ả quỳ rạp xuống sàn, để mặc cho nước mắt không ngừng rơi, để mặc cho những mạnh mẽ cuối cùng của ả bị xé nát. Ả khóc như một đứa con nít, khóc cho những tổn thương trong trái tim, khóc cho sự tự trọng cuối cùng cũng đã đánh mất.

Người của Trịnh Nguyên nhanh chóng khống chế ả, ả để mặc mọi thứ, không phản kháng.

Người Tiểu My vốn dĩ đã mệt lả, mất đi điểm tựa, cô choáng váng ngã xuống, nhưng Trịnh Nguyên đã nhanh chóng ôm cô vào lòng.

"Đừng sợ…đừng sợ…anh đây rồi…"

Tiểu My lờ mờ nghe được lời thủ thỉ bên tai của Trịnh Nguyên, nước mắt vẫn còn nguyên vẹn trên khuôn mặt đẹp như tượng của anh. Tiểu My yếu ớt đưa tay lên lau đi những giọt lệ đó, cô không đủ sức để nói thêm bất cứ điều gì, chỉ nhẹ nhàng cười với anh, nụ cười ngọt ngào và hạnh phúc nhất.
Bây giờ cô có thể yên tâm thϊếp đi rồi, trong vòng tay anh, ấm áp và an toàn đến trọn vẹn

Trịnh Nguyên vẫn ôm ghì lấy cô, không còn để tâm đến mọi thứ xung quanh

Phi Yến bị người của Trịnh Nguyên dẫn đi, ả quay đầu lại, đưa ánh mắt vô hồn nhìn anh. Nhưng vốn dĩ anh không để tâm đến ả, cuối cùng thì ánh mắt của anh chưa bao giờ nhìn về phía ả.

Ả cười

Một nụ cười thật chua xót, thật đắng cay

Mọi thứ kết thúc rồi

Kết thúc thật rồi

…………………………………………….

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Mọi chuyện kết thúc, Phi Yến bị bắt vì vi phạm đạo đức kinh doanh, gây tổn thất nghiêm trọng cho tập đoàn. Ả bị xử phạt 20 năm tù. 20 năm không dài, nhưng là trọn tuổi thanh xuân của ả, ả phải sống để chịu trách nhiệm với những tội lỗi của ả, ả phải sống để đối diện với nổi nhục nhã ê chề. Dựa vào chuyện này, Trịnh Nguyên nhanh chóng thanh lọc toàn bộ cổ đông trong tập đoàn, sàn lọc lại toàn bộ môi trường làm việc.
Như anh đã nói, dự án Vịnh Kim Sa thật sự rất quan trọng, đánh mất nó, nói không tiếc có lẽ là nói dối, nhưng nhờ nó mà Trịnh Nguyên có thể nhìn thấy rõ sự đời, quả là một đánh đổi hoàn toàn giá trị.

Qua chuyện lần này, anh thật sự cũng chịu tổn thương quá nhiều, mệt mỏi quá nhiều. Mọi thứ đã dừng lại một cách tốt đẹp, cũng đã đến lúc nên dừng chân rồi.

…………………………………………………

Tiểu My cựa mình, đầu cô đau quá, tay chân không còn tí sức.

Trịnh Nguyên nhẹ nhàng đặt tay lên trán cô, kiểm tra thân nhiệt. Rõ ràng Tiểu My không bị sốt, nhưng gương mặt lại khá xanh xao, chẳng lẽ bị Phi Yến hù sợ rồi.

Trịnh Nguyên: "Em….."

Anh bỏ lở câu nói, nhìn cô như thế này tự nhiên cảm thấy trong lòng rất đau

Tiểu My mở mắt, nhìn thấy gương mặt tuyệt mĩ của anh, tự nhiên thấy trong người khoẻ hẳn, cô quả là háo sắc. Cô đưa tay chạm lên má anh, sau đó nhích người ngồi dậy
Trịnh Nguyên: "Em…em thấy trong người sao rồi"

Vừa nói, vừa lấy gối cho cô tựa vào

Tiểu My: "Em khoẻ rồi"

Cười cười nhăn nhở

Trịnh Nguyên xụ mặt

Trịnh Nguyên: "Anh kêu em về Mỹ, mọi thứ còn lại anh sẽ lo, sao lại cãi lời"

Tưởng thấy mình bệnh liệt giường như vậy, anh sẽ tha cho, ai dè vẫn bị hỏi tội.

Tay vò vò cái mền

Đôi mắt long lanh cún con cụp xuống

Tiểu My: "Xin lỗi mà…em…em sao lại để anh ở lại…"

Trịnh Nguyên nhăn nhó, kéo mặt cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh ươn ướt đó.

Trịnh Nguyên: "Em có biết lúc đó nguy hiểm thế nào…Phi Yến có thể sẽ nổ súng bất cứ lúc nào…"

Nhìn cái mặt nhăn nhăn khó chịu đó, Tiểu My chỉ muốn hôn cho vài cái

Cô ngồi bật dậy

Tiểu My: "Anh xem, chẳng phải bây giờ em vẫn khoẻ mạnh đó sao…"

*Nhăn nhó*

Cười cười

Mắt chớp chớp
*Nhăn nhó*

Cô choàng tay qua cổ anh, giọng điệu có phần mè nheo

Tiểu My: "Trịnh ca…nếu em không làm cô ấy kích động, sao cô ấy có thể nói ra sự thật…"

*Vẫn nhăn nhó*

Tiểu My: "Em hứa…lần sau sẽ ngoan…"

Trịnh Nguyên hạ giọng

Trịnh Nguyên: "Còn có lần sau"

Lắc đầu liên tục

Tiểu My: "Không có lần sau"

Anh vuốt tóc cô, kéo cô vào lòng, đè nén tiếng thở dài

Cô hiểu được nỗi lòng của anh.

Tiểu My: "Trịnh ca…mọi chuyện qua rồi"

Anh không trả lời, chỉ ôm cô chặt hơn.

Trịnh Nguyên: "Tiểu My…"

Tiểu My: "Dạ????"

Trịnh Nguyên: "Anh sẽ không để cho em chịu khổ nữa"

Cô cười mỉm, vòng tay ôm anh thật chặt

Không khí như lắng đọng, sau bao nhiêu biến cố, họ cuối cùng cũng tìm được bình yên của riêng họ. Bởi người ta thường nói, chỉ cần tình yêu đủ mạnh, mọi sóng gió đều có thể bước qua. Người thật sự yêu bạn, sẽ không bao giờ buông tay bạn cho dù có trong bất kì hoàn cảnh nào.
Trịnh Nguyên: "Anh có quà cho em"

Đôi mắt ánh lên nét cười ngọt ngào

Anh đưa cho cô một hộp quà được gói rất cẩn thận.

Tiểu My đón lấy, cẩn thận mở hộp quà một cách trân trọng, cũng giống như cách cô trân trọng tấm lòng của anh.

*ngạc nhiên*

Trong hộp là vé máy bay và hộ chiếu

Tiểu My: "Anh???"

Trịnh Nguyên cười nhẹ

"Chẳng phải lần trước em nói mẹ em muốn mời anh dùng cơm sao? Bây giờ chúng ta cùng đi"

*xúc động*

Tiểu My: "Nhưng mà…nhưng mà…sao lại tới 4 vé"

Trịnh Nguyên lại cười

Trịnh Nguyên: "2 vé còn lại của ba mẹ anh"

Tiểu My: "Ba mẹ anh…mẹ Dương???"

Gật đầu

Trịnh Nguyên: "Anh đã cho người đi đón ba mẹ. Ngày mai họ đến. Mẹ Dương mong gặp con dâu lắm đó"

Anh nựng yêu hai cái má đang bắt đầu đỏ của cô

Tiểu My: "Anh…sao anh không nói sớm…em chưa chuẩn bị gì hết"

Anh cười
Trịnh Nguyên: "Anh đã chuẩn bị hết rồi"

*im lặng*

Trịnh Nguyên: "Tiểu My…anh phải hỏi cưới em một cách đàng hoàng chứ"

*im lặng*

Sau đó thì *thút thít*

Sao mà anh tâm lý quá vậy

Trịnh Nguyên nhìn thấy điệu bộ của cô như vậy thì phì cười

Trịnh Nguyên: "Nếu mà em cảm động như vậy…thì.."

Tiểu My: "Thì sao????"

Trịnh Nguyên: "Thì thưởng cho anh đi…"

Tiểy My: "Thưởng???"

Chưa kịp tiêu hoá hết câu nói, cô đã bị anh đè xuống giường, đôi môi bắt đầu ngấu nghiến lấy đôi môi xinh xắn của cô. Lưỡi anh chiếm lấy thế thượng phong, rà sát hết khuôn miệng nhỏ nhắn ấy.

"Ưm…."

Quần áo nhanh chóng bị anh làm cho xốc xếch

"Ưm…ư…"

Khó chịu quá

Cô nhăn mặt

Tiểu My vô thức đẩy anh ra, chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh, những cái thắt ở vùng bụng làm cô buồn nôn quá.

Cô nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh, để mặc cho Trịnh Nguyên ở ngoài đập cửa liên tục vì lo lắng.
Tiểu My nhìn vào trong gương.

Gương mặt cô trông rất xanh xao

Dạo này sao cứ thấy buồn nôn

Khoan đã

Bao lâu rồi bà cô đèn đỏ chưa ghé thăm nhỉ

*trợn mắt*

Tay vô thức chạm vào bụng

.

.

.

.

.

Trịnh Nguyên lo lắng khi thấy Tiểu My gương mặt xanh xao bước ra.

Trịnh Nguyên: "Em thấy sao rồi…anh…anh đã kêu bác sĩ Trần…"

Tiểu My: "Anh…"

Trịnh Nguyên: "….."

Tiểu My: "Bây giờ chúng ta đi Mỹ tới 5 người lận"

Trịnh Nguyên: "Sao??? Sao lại 5 người"

Cô cười

Nụ cười hạnh phúc hơn bao giờ hết

Tiểu My: "Tại đây nè"

Vừa nói vừa áp tay anh vào bụng mình

Trịnh Nguyên ngạc nhiên đến bất động.

"Bé con…"

.

.

………………………HẾT……………………..

Truyện hết rồi 😭😭😭 Tui buồn quá

Cám ơn tất cả các tình yêu to bự đã luôn ủng hộ cho au.

Au sẽ còn viết thêm một số ngoại truyện. Mong các tình yêu vẫn ủng hộ au nha.
Thương thương ❤️❤️❤️

Lamikmik