Mãi Yêu Em

Chương 73: Là do anh



Chương 73: Là do anh

"Tất cả là do anh"

Trịnh Nguyên siết chặt tay cô, đôi mắt vốn dĩ đã sầu bi ánh lên vẻ đau thương vô cùng.

"Là do anh có quá nhiều kẻ thù"

"Là do anh đã quá ngạo mạn"

"Là do anh không bảo vệ được em và bé con"

Từ đôi mắt bất cần tuyệt mỹ đó, những giọt lệ từ từ rơi xuống. Điều đó làm cô cảm thấy trái tim quặn thắt từng cơn.

"Tiểu My, em biết không? Anh đã thề sẽ không bao giờ để em chịu tổn thương nữa. Nhưng cuối cùng…anh vẫn không làm được."

Cô ôm anh chặt hơn, đây là lần thứ hai cô thấy anh khóc. Trịnh Nguyên là người giỏi che đậy cảm xúc, những giọt nước mắt lúc này của anh giống như giọt nước đã tràn ly.

Vẫn như năm đó, cô nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng anh như dỗ dành. Cô đau lòng vì mất bé con, nhưng nhìn người đàn ông trước mặt, cô đau lòng hơn gấp vạn lần.
"Xin lỗi em, Tiểu My"

"Nguyên"

Cô khẽ thì thầm vào tai anh

"Em không trách anh"

*im lặng*

"Bé con cũng không trách anh"

*im lặng*

"Em và con đều yêu anh"

Anh nhìn cô, đôi mắt vẫn đỏ hoe

Cô cười nhẹ, nhưng nước mắt lại rơi.

"Bé con, ba mẹ sẽ luôn yêu thương con"

Hai người họ cứ thế ôm chặt lấy nhau, cứ để cho muộn phiền trôi đi hết, cứ để đau thương cuốn theo nước mắt. Không gian chỉ còn lại tình yêu của họ.

.

.

.

.

.

.

Tiểu My ôm lấy mặt anh, nhìn anh tiều tuỵ quá

"Anh, em ngủ bao lâu rồi?"

"Em hôn mê 2 ngày rồi. Em thấy trong người thế nào?"

Áo anh vẫn còn dính những vết máu đã khô.

"Anh, hai ngày nay anh luôn ở bên em sao?"

Gật gật đầu

Những vết máu trên áo anh chẳng phải là máu của cô sao.

"Anh không ngủ???"

*im lặng*

"Anh cũng không ăn uống gì sao???"

*im lặng*

"Thật ra anh có ăn một ít"

Cô biết tính anh quá mà, ăn một ít cũng giống như là không ăn.
"Nguyên…anh về nhà nghỉ ngơi đi, em không sao đâu?"

*im lặng*

Cô hôn lên má anh

"Anh tiều tuỵ quá"

*im lặng*

Cô thấy anh cứ im lặng không nói, tự nhiên nổi hứng muốn chọc ghẹo anh.

"Trịnh ca, nhìn anh giống người bị trúng độc hơn là em đó"

Anh khẽ nhếch mày

"Tiểu My nói đúng đó"

Kiều Châu bước vào phòng, nhanh nhẩu chen vào.

Kiều Châu: "Trịnh ca, anh nên về nghỉ ngơi đi, hai ngày nay anh đã không ngủ rồi"

Trịnh ca bị hai cô nàng trước mặt dùng đủ thứ lý lẽ để thuyết phục, cuối cùng anh cũng bị hạ gục.

"Thôi được rồi, anh về đây."

Anh hôn lên trán cô

"Anh sẽ quay lại nhanh thôi"

Tiểu My chưa kịp phản ứng thì Kiều Châu đã lanh lẹ lên tiếng.

"Trịnh ca, anh cứ yên tâm, em sẽ chăm sóc cho bà Trịnh chu đáo"

Anh chỉ gật đầu, tâm trạng giãn ra nhiều

Trịnh Nguyên bước ra cửa, đám vệ sĩ đứng trước cửa nhìn thấy anh thì lập tức cúi đầu chào.
Anh giọng lạnh như băng

"Bảo vệ cô chủ cho cẩn thận"

.

.

.

.

.

.

Kiều Châu nắm lấy bàn tay cô, gương mặt ra vẻ giận dỗi.

Kiều Châu: "Bà Trịnh…cô giải thích sao với tôi"

Tiểu My bối rối nhìn Kiều Châu.

"Xin lỗi"

Kiều Châu tức tới nổi rơi nước mắt

"Hà Tiểu My…cô còn coi tôi là bạn sao…hức hức…có chuyện gì cũng không thèm nói với tôi…tôi bị cô hù chết rồi…hức hức"

Tiểu My nhìn Kiều Châu khóc, đầu óc bỗng trống rỗng

"Cô có biết khi cô nằm trong phòng cấp cứu, tôi đã tự trách bản thân mình như thế nào không? Tôi trách mình đã không chia sẻ được gì? Tôi trách tôi ngu ngốc đã đem đưa cô viên thuốc độc…."

Tiểu My ôm chầm lấy Kiều Châu, ngăn không cho cô nàng nói thêm lời nào nữa.

"Kiều Châu…Tớ xin lỗi…nhưng viên thuốc độc của cậu, đã cứu sống tớ…Cậu đã cứu tớ…Cậu không có lỗi gì cả"
Kiều Châu bình tĩnh lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô. Kiều Châu chợt hiểu ra những gì Tiểu My nói. Nếu như hôm đó, Tiểu My không nhờ viên thuốc để giữ được tấm thân trong sạch. Kiều Châu không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra.

Cô ấy đã chọn cái chết rồi còn gì

Cô ấy đã vì Trịnh Nguyên mà từ bỏ cuộc sống này.

"Tiểu My…"

Kiều Châu khựng lại, đột nhiên không biết nên nói gì lúc này.

Cô chỉ cười, tay nắm chặt bàn tay đang run rẩy của Kiều Châu thay cho câu trả lời.

Tiểu My: "Kiều Châu, Tề Quí thế nào rồi?"

Kiều Châu: "Anh ấy chỉ bị thương ngoài da thôi"

Tiểu My: "Anh ấy đâu rồi?"

Kiều Châu: "Anh ấy về nhà rồi. Có chuyện gì sao?"

Tiểu My lại cười

"Tớ còn nợ anh ấy một câu trả lời"