Mãi Không Buông Tay

Chương 17: Mẹ chồng trong truyền thuyết



An Tuệ Mẫn có một tháng để chờ kết quả. Thời gian này cô không làm gì nên thường hay đến công ty ngồi chơi với Cung Thần Vũ.

Thật ra là nhìn anh làm việc. Nhưng bộ dạng này vẫn là quá thu hút ánh nhìn.

Cung Thần Vũ ngẩn đầu nhìn thấy cô đang nhìn anh đến ngây ra nên bèn trêu cô

“Tuệ Mẫn, thèm ăn anh đến vậy?”

“Hả, anh nói gì vậy?!”

“Chảy cả nước miếng”

An Tuệ Mẫn giật mình đưa tay lên liền biết là bị anh lừa

“Anh, anh đáng ghét”

“Hahha”

“Anh còn cười”

“Reng.....” An Tuệ Mẫn nhận được điện thoại liền nhanh chóng bắt máy rất vui vẻ

“Dạ con nghe ạ.”

“....”

“Dạ con đang ở công ty.”

“.....”

“Dạ con xuống ngay.”

Nhìn thấy cô hào hứng dọn đồ Cung Thần Vũ lên tiếng hỏi

“Là mẹ à?!”

“Dạ. Mẹ đến đón em đi dạo một chút.”



À đi dạo. Cung Thần Vũ nghe vậy liền hiểu ý của mẹ anh. Từ hôm đó, mẹ Trịnh và cô trở nên rất thân thiết. Nhiều lúc anh cứ nghĩ mình chính là con rể bị ghẻ lạnh trong nhà

“Tuệ Mẫn, em cầm lấy đi.” Cung Thần Vũ đưa cho cô một chiếc thẻ đen

“Không cần đâu. Lần trước anh đã đưa một cái thẻ giống như vậy cho em rồi. Em có mang theo đây.” Vừa nói cô liền lục trong túi đưa cho anh xem

“Được rồi, vậy em đi đi.”

“Dạ, anh làm việc nhé. À mẹ nói tối anh cùng về nhà ăn cơm.”

“Anh biết rồi.”

“Vậy em đi đây.”

An Tuệ Mẫn trước khi đi liền đi tới định hôn vào má anh nhưng nào ngờ anh lại lấn lướt hôn vào môi cô, hôn đến khi cô không thở nổi mới chịu buông.

“Anh anh đáng ghét.” Nói rồi cô chạy một mạch ra ngoài mặc kệ anh.

“Ngốc quá.” Đã nhiều lần lại không rút ra được kinh nghiệm. Nhưng không phải người ta nói khi yêu con người trở nên ngốc nghếch hơn sao.

Mẹ Trịnh đưa cô đi dạo phố sau đó ghé vào trung tâm thương mại. Bà ấy mỗi cửa hàng đều sẽ ghé vào. Giày, dép, túi sách, váy, trang sức,... An Tuệ Mẫn vào nhìn thấy lại hoa mắt chóng mặt. Ra đây chính là thế giới của người giàu.

“Tuệ Mẫn, con nhìn xem thích mẫu nào?”

“Mẹ ơi, mấy cái này đắc quá. Mình đổi sang chỗ khác được không ạ?”

“Con thấy có đẹp không?”

“Dạ có nhưng mà..”

“Cô gì ơi, giúp tôi lấy hết mấy mẫu này, còn có bên kia.”

An Tuệ Mẫn chưa kịp nói hết câu mà bà ấy chỉ cần cô xác nhận đẹp liền mua hết.

“Mẹ, mẹ ơi”

“Sao vậy con?”

“Nhiều quá con thật sự không mặc hết.”

“Không sao, mỗi ngày vài bộ là được. Đi lại đây mẹ thanh toán.”

Mẹ Trịnh đã nói vậy thì cô cũng không dám nói thêm gì.

“À để con cho.”

“Để mẹ”

“Con...” Mẹ Trịnh nhìn thấy vậy liền siêu lòng

“Thôi được rồi con trả đi. Sang bên kia mẹ thanh toán”

Bà nói rồi đi ra ngoài đợi cô. Còn...còn mua nữa sao?!

Bên này điện thoại Cung Thần Vũ không ngừng vang lên tiếng tinh tinh. Anh mở điện thoại vui vẻ không thôi.



Chắc là cô đang mua sắm rất vui vẻ, anh cũng không nhìn xem cô tiêu bao nhiêu. Chỉ nghĩ đến việc anh đi làm kiếm tiền cho vợ nhỏ mua sắm vui vẻ chẳng phải rất vui rồi sao?!

Anh chưa kịp gọi đã nhìn thấy cô gọi đến

“Vợ à, em đi mua sắm có.....”

Chưa kịp nói hết câu đã nghe cô mếu máo

“Chồng ơi, huhu”

“Tuệ Mẫn, em sao vậy?!”

Cung Thần Vũ nghe thấy liền hốt hoảng

“Em, mẹ, em. Em xin lỗi chồng ơi. Có phải tại em nên anh sắp phá sản không?”

“Em nói gì vậy?!”

“Mẹ đưa em đến trung tâm mua sắm... Híc... Mấy món đồ ở đây cái nào cũng đắt....Mẹ mua rất nhiều. Còn nói, còn nói....Híc”

“Nói gì”

“Nếu em không dám tiêu tiền của anh thì để mẹ. Vậy là mẹ cầm thẻ quẹt nãy giờ hết 28 lần rồi. Huhu”

Cung Thần Vũ nghe thấy vậy liền không khỏi bật cười thành tiếng. Còn đếm được số lần mẹ anh quẹt thẻ, còn sợ vì vậy khiến anh hết tiền. Đúng thật là

“Không sao không sao. Em cùng mẹ đi mua sắm vui vẻ là được. Anh cũng không có phá sản đâu. Em mỗi ngày đều tiêu nhiều hơn như vậy nữa thì anh cũng không có phá sản”

“Anh nói thật sao?! Nhưng anh giàu thế à?!”

“Vợ à...em thật là ngốc.”

“Em không ngốc. Nhưng mà tiền đó là do anh vất vả đi làm được mà. Em thấy tiếc lắm.”

“Đúng là rất vất vả, rất là mệt. Tối về em bù lại cho anh là được.”

“Không...không nói với anh nữa.”

Cung Thần Vũ vui vẻ không thôi. Để xem tối nay em chạy đường nào.

Cô cứ tưởng là bà sẽ mệt nhanh thôi. Nhưng cô đã sai rồi, bà càng mua càng sung sức hơn. An Tuệ Mẫn thấy vậy khóc thầm không thôi.

Gần xế chiều bà mới chịu cùng cô đi về. Trên đường về họ cùng nhanh ghé qua siêu thị mua đồ về nấu cơm tối.

“Mẹ ơi, hôm nay con muốn xuống bếp nấu cho cả nhà được không ạ?”

“Được, nếu con muốn tất nhiên là được.”

Bây giờ bà đã hiểu tại sao bà Viên từ đầu đã rất yêu thích cô. Cô gái nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, xinh xắn như thế này lại còn biết nấu ăn.

Nếu bà cứ giữ khư khư muốn tìm cô gái con của tập đoàn nào đó cho con trai bà thì chắc gì đã được như cô chứ.

++++++++

Vì chuyện lần trước khiến cho ba Cung suy nghĩ không thôi. Cuối cùng ông cũng quyết định không đi nghiên cứu ở nước ngoài mà ở lại trong nước giảng dạy. Ông cũng đã có tuổi, vẫn là nên vui vẻ bên cạnh gia đình.



Hôm nay ông vừa đi dạy về liền thấy Ý Lan đang ngồi đọc tạp chí trong phòng khách.

“Ông về rồi à?!” Bọn họ cưới nhà gần 30 năm nhưng tình cảm vẫn tốt như ngày đầu, làm mọi người rất ngưỡng mộ.

“Ừ. Mùi gì thơm vậy?!” Mùi thơm từ thức ăn thu hút ông

“Con dâu nấu trong bếp đấy. Mau lên tắm rửa rồi xuống ăn cơm.”

“Được được.”

Ông nghe thấy rất hài lòng, mẹ ông nhìn người rất chuẩn.

Sau một lúc Cung Thần Vũ cũng về tới. Vừa vào liền lướt qua bà nhanh như cơn gió

“Con chào bà chào mẹ” Vừa nói vừa đi như bay xuống phòng bếp

“Mẹ xem thằng bé sao lại bám vợ như vậy?!”

“Lúc đầu bỏ bê con bé, bây giờ mới sáng mắt. Kệ nó.”

Một lúc sau mọi người đã ngồi đông đủ trên bàn. An Tuệ Mẫn hồi hợp đợi mọi người thử thức ăn. Mấy món này chỉ là ở quê cô hay nấu, không mọi người ăn có thấy hợp hay không

“Rất ngon rất ngon”

“Đúng vậy, cũng mấy mươi năm bà mới được nếm lại hương vị này đấy.

“Mau ăn thôi.”

Cô nghe thấy liền an tâm. Cung Thần Vũ nghe vợ được khen cũng rất vui. Hôm nay mọi người đều ăn hết thức ăn trên bàn. Những người làm thấy vậy cũng rất muốn nếm thử.

Lần đầu mới thấy gia đình này ăn hết sạch đồ ăn như vậy. Bọn họ đang đứng rửa chén không khỏi cảm thán

“Này muốn nếm thử quá, trông rất ngon”. ngôn tình ngược

“Cô nghĩ sao vậy, làm sao tới lượt chúng ta.”