Ma Thần Tại Thượng! Vạn Năm Một Giấc Mộng

Chương 131: Oan



Liễu Linh khẽ cười nham hiểm, thoáng chốt ả lại đến đại lao giam giữ người của Vệ gia, lính gác bên ngoài đều bị ả dùng thuật cho mắt điếc tai ngơ, như nhưng bức tượng sống đứng canh.

Đại lao tối tăm và ẩm ướt, bên trong vang lên những tiếng khóc thê lương, nghe ra đa phần là của phụ nữ. Liễu Linh bước chậm rãi tiến vào sâu, ngọn đuốc nhấp nháy soi lối dẫn đường, không một lính gác nào cử động, cứ như thế ả đến ngay chỗ giam giữ cả nhà Vệ gia.

Dừng một chút, đứng ở góc tối khẽ cau mày đăm chiêu, làn môi mọng nhếch lên thập phần sung sướng.

Người nào người nấy cũng mặc đồ phạm nhân, mình mẩy đều đầy vết thương, già trẻ lớn bé, nam nhân hay nữ nhân cũng không ngoại lệ, trên dưới Vệ gia đều bị dụng hình thẩm vấn.

Chuyện Vệ Hồ mưu phản vốn do một tay Liễu Linh sắp xếp, điều khiển người bên cạnh Vệ Hồ giấu mật thư làm phản, sau đó thông báo cho những kẻ từ lâu không ưa Vệ Hồ bẩm báo cho Bạc đế, dấy lên sự nghi ngờ.

Trong một ngày phủ đệ của Vệ Hồ bị lục soát, tìm thấy chứng cứ Vệ Hồ không thể chối, còn có những kẻ khác đâm thọt, Bạc đế nổ cơn thịnh nộ liền tống cả nhà trên dưới vào đại lao thẩm vấn.

Liễu Linh tâm độc như rắn rết còn điều khiển những thân tính bên cạnh Vệ Hồ chỉ tội, khiến ông không có đường minh bạch. Bạc đế đã hạ chiếu chỉ chờ ngày chém đầu, thế nhưng Liễu Linh sợ đêm dài lắm mộng, hôm nay đích thân đến để tiễn cả Vệ gia xuống âm phủ.

Ở ma giới ả vẫn là trắc phi, vẫn còn vài kẻ hầu thăm dò tin tức cho ả, nắm rõ được tình hình tình cảm của Ninh Ngạn và ma thần đang dần rạn nứt, bây giờ ả giết hết trên dưới Vệ gia rồi tung tin dữ.

- Vệ Ninh Ngạn để ta xem khi biết tin cả nhà chết hết ngươi còn có thể sống nổi nữa không ?

Ả hồ ly ung dung rảo bước đứng trước song gỗ to lớn, nghiêng đầu cao ngạo gọi.

" Vệ tướng quân "

Thanh âm nhu mì uyển chuyển, ở đại lao tối tăm lại phát ra âm thanh của nữ nhân, Vệ Hồ phản ứng ngẩng đầu.

Cô nương trong xiêm y trắng thoát tục thanh tao, tươi cười thân thiện, cử chỉ đoan trang nhu mì, nói.

" Vệ tướng quân vẫn khỏe chứ ? "

" Cô nương... ? "

Vệ Hồ chưa từng gặp Liễu Linh chốc chốc ngơ ngác, lồm cồm đứng lên chau mày thăm dò.

Tất cả người trong Vệ phủ điều bị nhốt chung với Vệ Hồ, đồng loạt chứng kiến cùng biểu cảm với ông. Huỳnh Ánh cũng theo bước phu quân đứng dậy nhìn chòng chọc đánh giá nữ nhân kia.

Người vừa đẹp vừa thanh cao, họ là chưa từng thấy qua nữ nhân nào thu hút đến vậy. Vệ Hồ ngẩn người phức tạp, bởi ông không hiểu sao nữ nhân này vào được đại lao ?

" Cô nương đây là ? Sao lại... "

Từ kinh ngạc chuyển sắc sang tối đen, bởi Vệ Hồ nhìn ra đôi mắt chứa đựng từng tia nham hiểm của nữ nhân kia.

Đại lao của hoàng cung canh gác nghiêm ngặt, người ngoài khó lòng mà vào được. Một cô nương bình thường không thể nào có khả năng ung dung bước vào, còn đứng nghênh ngang cười.

Cao thủ tài giỏi đến mấy vào đại lao của hoàng cung đã là một vấn đề lớn, người tay không tất sắt vào đây chắc chắn phải có thân phận.

Linh cảm mách bảo bất an, Vệ Hồ đăm đăm phán xét nữ nhân kia không ngừng, mạnh dạn hỏi lần nữa.

" Cô nương là ai ? Sao lại vào được đại lao này ? "

Liễu Linh cười tà mị bước tới cửa gỗ, nhìn những con người đáng thương, mình đầy tả tơi không nhịn được tia đắc ý ra mặt, không khách khí nói.

" Thánh nữ Liễu Linh, trắc phi của ma thần, vào được đại lao đâu có gì là khó "

Dung mạo tuyệt mỉ khẽ cười nham hiểm, mắt cáo long lanh đẹp đến mấy cũng nhìn thành dao găm đâm người.

Vệ Hồ bờ ngỡ, song vừa bất an, thánh nữ là trắc phi của ma thần trong lời đồn đột ngột xuất hiện làm cho đầu óc ông không kịp tiếp thu.

" Trắc phi, sao lại đến nơi này ? Chẳng lẽ chuyện của ta đã đến tai ma hậu ? "

" Không, chuyện xấu như vậy làm gì ma thần để ma hậu biết được "

Giọng nói nghênh ngang, từ đầu chí cuối một mặt nguy hiểm không đổi, khiến cho Vệ Hồ trong lòng nhốn nháo, đứng ngồi không yên. Mặc dù không hiểu nữ nhân này xuất hiện với mục đích gì, nhưng ông có nghi ngờ sẽ liên quan đến nhi nữ của mình, khéo léo hỏi.

" Nếu Ngạn Nhi vẫn chưa biết...vậy ma thần sai người đến đây với mục đích gì ? "

" Ma thần không hề sai bảo ta

Ta tự đến để xem người thân của ma hậu sắp chết ra sao, tiện bẩm báo sau "

Liễu Linh gian tà đáp, toàn bộ cử chỉ nhu mì vẫn giữ, chỉ có duy nhất nụ cười mất nhân tính khiến người ta phát lạnh.

Vệ Hồ không nhìn ra được nguy hiểm, bởi vì tâm trí đang nghĩ đến nhi nữ ông yêu thương nhất, ngay cả chuyện cả nhà gặp nạn cũng không biết, lòng đau như cắt, cúi đầu bi ai.

" Ngạn Nhi không biết thì tốt, tốt nhất đừng để nó biết phụ thân mang trọng tội "

Ông làu bàu, Huỳnh Ánh đỡ lấy người nam nhân, lệ rơi đầy mặt ngầm hiểu ý, hàm oan không thể rửa, họ chỉ có mong mỏi Ninh Ngạn được sống tốt.

" Trắc phi, nhi nữ của ta, nhi nữ của ta sống sao rồi ? "

Huỳnh Ánh nghẹn ngào hỏi, thời khắc này chỉ muốn nghe một chút tin tức về Ninh Ngạn trước khi ra đi.

" Ma hậu không sao cả, ngược lại sao các người không lo cho mình đi ? "

Liễu Linh liếc mắt châm biếm, nghiêng mình vuốt vuốt vào vòng tay bạc.

Sắc mặt của Vệ Hồ một mảng thất vọng, bụng đau như ai cầm dao găm đâm vào, ông cúi mặt xuống, nặng lòng nói.

" Vệ Hồ ta một đời an minh mà nay lại bị hàm oan không thể rửa "

" Oan ? "

Giọng nói châm chọc, ánh mắt xấc xéo khinh miệt.

" Ha ha.... "

Tự dưng ngửa cổ cười phá, làm cho trên dưới Vệ gia không hiểu gì, nhìn ả họ chỉ có một liên tưởng, nữ nhân xinh đẹp ngời ngợi lại trông như một ả điên.

Liễu Linh không cần đoan trang hiền hậu nữa, lộ ra tâm can độc địa, nói.

" Ngươi đúng là bị oan đấy, nhưng sẽ không có ai cứu nổi cả Vệ gia của ngươi đâu

Bởi vì oan ức này là do một tay ta tạo nên "

" Ngươi...... "

Vệ Hồ chấn động, người trong đại lao nháo nhào, các thê thiếp của ông đều đứng bật dậy, mỗi người một câu chất vấn.

Ả phớt lờ như gió thoảng qua tai, Vệ Hồ biết được kẻ ám hại mình lại là một tiên tử, dâng lên căm phẫn.

" Tại sao ngươi làm vậy ? Vệ Hồ ta không thù không oán với ngươi... "