Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 897: Nước sâu hơn biển





Khi này cái thứ được gọi là Đại Việt Chính Tông Quốc Gia , thủ phủ đặt ở Mương Then ( Mường Thanh). Lại là muột bước đi táo bạo và cực chuẩn của Ỷ Lan Thái Hậu .

Nơi này toàn người Mường, Cẩm Y Vệ Đế Chế có muốn xâm nhập cũng bất thành, vì xung quanh đây ai cũng biết nhau. Cẩm Y Vệ không thiếu người Mường nhưng cũng chịu không xâm nhập nổi, còn dùng Ưng Vệ thì như đã biết đấy, nếu muốn xâm nhập tầng lớp dưới cũng mất cả mấy tháng mới gây nghiện nổi nhưng lại không có nhiều tác dụng... Bở lẽ giờ đây đối với Mương Then thì khó mà xâm nhập trung ương đội ngũ của họ bằng cách xử dụng Ưng Vệ . Hà , Đoàn đã có phòng bị đối với Ưng Vệ rồi...

Quân đội của Đại Việt Chính Tông Quốc Gia ra sao? Mạnh mẽ không? Đông bao nhiêu?

Nếu Cẩm Y Vệ có thể thâm nhập tốt nơi này sẽ giật mình. Bởi lẽ thực sự quân đội chính quy chỉ có đúng năm ngàn người Mường là cùng. Trang bị cũng toàn là vũ khí cổ như nỏ, thương mác, đao kiếm, có điểm là thêm áo giáp kiểu Đại Việt thời Ỷ Lan Thái Hậu mà thôi.

Nói chung chỉ có năm ngàn quân như vậy thì đánh đấm gì?

Cứ nói là Mương Then dễ thủ khó công nhưng năm ngàn quân cũng không thể thủ cái gì trước quân đội của Đế Quốc , điều đó là chắc chắn không cần bàn cãi.

Lúc này Ỷ Lan Thái Hậu vẫn trong một bộ tăng bào sạch sẽ, bà ta nhìn vẫn xinh đẹp đoan trang ở tuổi 44, thực sự là bảo dưỡng quá tốt, mà bà ta cũng là xinh đẹp mị lực từ cốt cách, một người phụ nữ có dã tâm quyền lực, thông minh tột đỉnh, lại có được vẻ ngoài trời ban. Thật không thể hiểu nổi tại sao ông trời lại có thể ưu ái cho một người đến vậy.

Lúc này trên tay Ỷ Lan là một quyển sách dày về chủ nghĩa Mác xít , đây đã là lý luận chủ nghĩa ở mức gần như cao nhất xuất bản tại Đại Việt, bên dưới chiếc bàn gỗ mộc mạc trong căn nhà Giông cũng là những xập tài liệu về chủ nghĩa này.

Đây có thể nói là vương cung của hoàng thất Đại Việt Chính Tông Quốc Gia đạm bạc nhưng sạch sẽ gọn gàng , thanh kỳ nhưng ngăn nắp quý phái, không sơn son thiếp vàng, không ngọc ngà châu báu nhưng lại hết sức dễ nhìn và dễ gần. Cảm giác gần gũi vô cùng.

Lúc này ngồi bên đưới Ỷ Lan Thái Hậu là một người đàn ông cũng trững trạ, anh ta tầm 37-38 tuổi, gương mặt cũng đẽ coi, chòm râu ngắn gọn gàng ăn mặc có chút cầu kỳ nhưng cũng không được coi là xa hoa gì cả. Nhưng anh ta chính là “Vua” của Đại Việt Chính Tông Quốc Gia- Lý Tông Đản, con nhận của Ỷ Lan Thái Hậu.

“ Thưa thái Hậu, vì sao không điều động quân họ Hà- Đoàn về nơi đây? Chỉ có năm ngàn quân Chính quy như vậy… thực sự con lo lắng” Lý Tông Đản có phần bất an mà lên tiếng.

Lại thấy Ỷ Lan đang lật trang sách thì dừng lại. Mày liễu khẽ nhíu… một cái nhíu mày này nếu là chục năm trước có lẽ khiến nam nhân toàn thiên hạ chao đảo… mị lực đáng sợ đến cùng cực. Kể cả ở tuổi này cũng khiến lòng người xôn xao.

Như thói quen ngón tay ngà khẽ gõ nhẹ vào ghế mây, không còn là phượng ỷ cũng vẫn uy nghi như ngày nào. Vẫn nói người đẹp vì lụa nhưng cũng phải hiểu lụa đẹp vì người. Ấy vậy mới chọn người đẹp người mẫu đi quảng cáo hàng đúng không.

Cũng là mảnh lụa ấy nếu khoá lên một béo ú mập lùn thì giá trị của nó sẽ rớt tít tắp.

Cho nên cái ghế mây đơn sơ mà người ngồi quý khí thì vần không thiếu tầm trang trọng của nó.

“ Như vậy là con không đọc kỹ những gì mẫu thân yêu cầu rồi? Cuộc chiến này đâu phải là cuộc chiến về quân sự? Chẳng nhẽ con thật sự muốn chiến núi làm Vương Tặc- Vương Khấu?” Ỷ Lan nhẹ nhàng cất giọng , tiếng như chuồn bạc nhưng lại là nghiêm khắc trách mắng người đàn ông ngồi bên dưới.

“ Thưa mẫu thân, con không muối làm Vương Khấu. Thật ra con cũng không muốn làm vua của Đại Việt Chính Tông. Đấy là tiếng lòng thật sự của con” Lý Tông Đản rút hết can đảm mà nói lên suy nghĩ của mình.

“ Nhưng mọi người đã đưa con lên vị trí này. Thì con phải lo cho an nguy của bản thân cùng gia đình thân tộc” Lý Tông Đản thực sự sợ hãi, sợ hãi một ngày Đế Quốc đại quân ập đến mang cả nhà hắn đi lên pháp trường.

Cho nên hắn đã bị đôn lên vị trí này rồi thì chỉ có cách làm liều, cứng chọi cứng sống mái cùng quân Đại Việt một lần.

Nhưng mệt mỏi thay đó là quân đội nằm trong tay Đoàn – Hà nhị gia lực lượng tập trung ở Châu Lai. Nơi đó còn có hai vạn quân Di Lão đang ở.

So sánh thì “ kinh đô” Mường Then chỉ có 5 ngàn quân… thực sự khó hiểu vô cùng vì sao Ỷ Lan lại tách ra khỏi Hà – Đoàn như vậy?

Vẫn biết Mường Then khá an toàn dễ phòng thủ khó có thể đưa quân áp sát, nhưng nơi này một khi bị bao vây sẽ không có đường chạy. Năm ngàn quân thì có thể làm gì?

Ỷ Lan nhìn Tông Đản lắc đầu, có vẻ nàng cũng làm khó cho đứa con nuôi này. Những ý tứ xâu xa trong tư tưởng Mác xít đâu phải ai cứ đọc là thấu triệt được?

Lý Từ Huy đơn giản vậy sao. Thậm chí Ỷ Lan đã lường trước bước đi của Huy tiếp theo… nhưng mà nếu Huy đi bước đó thì Huy sẽ khổ rồi… bởi vì Ỷ Lan đã dăng bẫy chờ đợi Huy nơi đó. Chỉ cần xa vào là khó dẫy dụa.. Con gái nuôi sao? Ngươi rất khá, khá nhất trong muôn vàn con cháu Lý gia nhưng tại sao ngươi lại dùng năng lực ấy giúp người ngoài?

“ Con không cần lo lắng nhiều, cứ theo bản Cung an bài là được. Nhớ rõ Hà – Đoàn mãi mãi không chung đường với chúng ta.. thậm chí con phải chuẩn bị quân đội cự cản Hà Đoàn tấn tông… tăng binh.. cũng được nhưng phải làm thật kín đáo. Tăng đủ 1 vạn binh mã là được, phải có sức chống cự Hà Đoàn trong một thời gian ngắn…” Ỷ Lan chợt nói một câu khinh thiên động địa…

Tại sao lại phòng ngự, đề phòng Hà- Đoàn? Không phải phòng ngự quân Đại Việt Đế Quốc sao?

“ Con.. con không hiểu.. phòng ngự Hà – Đoàn nhị gia này?” Lý Tôn Đản lắp bắp.. trí thông minh, năng lực chính trị, tri thức của anh ta không đủ để lý giải.

“ Con chưa hiểu về Mác xít, chưa biết được sức mạnh của nó, và con ngưa có cái nhìn đại cục thời thế hướng đi cho nên Bản Cung có dạy con cũng khó lắm thay…. Mà thôi mà thôi… con cứ nghe đúng lời bản Cung mà làm. Bản cung đảm bảo con toàn gia an toàn lại Phú Quý Quyền cao. Không có gì nguy cơ hay nguy hiểm cả”

Nói đến đây thì Tông Đản còn gì để thắc mắc nữa, anh ta cái hiểu cái không mà trở thân cung kính lui ra.

Ỷ Lam gấp lại cuốn sách… tay ngọc khẽ vuốt ve… “ Diệu thay” bà ta thốt lên hai chữ khen ngợi sau đó miệng xinh khẽ cười… nụ cười của đam mê chiến thắng, nụ cười của nắm chắc thế cục trong tay. Nụ cười của kẻ đánh cờ trên cơ vài nước.

Bà ta thật sự nắm trong tay thế cờ sao?

Lý Từ Huy Thánh Thiên Đế ở Thăng Long Thành giờ này cũng đang mày liều khẽ cong , ngón tay cũng gõ nhẹ lên phượng ỷ… ở góc nào đó thằng Tuấn đàn thút thít vừa bị ăn dép. Con Ni thì một bên an ủi anh trai, hứa lần sau sẽ chia đòn với anh. Lần này hứa thật sự.. anh trai hãy tin tưởng em gái này.

Tuấn tạm tin… đây là lần thứ n nó chịu đòn chung một mình trong khi cả hai anh em cùng nghịch dại…

Hai đứa dắt díu nhau nhè lúc mẹ lớn đang bận chuyện lẻn trốn ra ngoài…

Huy liếc mắt nhìn chút hai đứa nhóc đang cong mông rón rén sau đó lại lim dim…

“ Mẹ nuôi a… ngươi thật quá cao tay rồi… ép Trẫm phải đi theo nước cờ của ngươi sao?”

Cạch cạch cạch….

Huy là ai? Tuy nhiều năm nay ít phải đối phó chính trị, nhưng thượng vị giả lâu vậy thì cách nhìn toàn cuộc cực mạnh….

Chuyển kinh đô về Mương Then… quân Hà – Đoàn cùng tàn quân Nô Lô thì chắn giữ Châu Lai…

“ Thật là ghê gớm… ghê gớm…. đi nước cờ nào cũng sập bẫy cả… mẹ nuôi lần này người thật làm người khác trố mắt mà kinh ngạc rồi…”

Huy khẽ lẩm bẩm trong miệng nhưng lưỡng lực không đưa ra được quyết định… đi hướng nào? Chọn lựa ra sao? Vì hướng nào cũng là tổng thất kinh khủng…

Ỷ Lan đúng… bà ta đang trên cơ, nhưng Ỷ Lan sai.. vì Huy cũng đoán được mọi thế cờ của Lan.

Nên nhớ Huy là người hiện đại cho nên nàng đã chứng kiến cái mà Ỷ Lan “ phát hiện “ được khi đọc qua Mác xít. Ở thời hiện đại nó chẳng là gì cả, nhưng ở thời này quả thật nó là một phát hiện trọng đại. Gần mười triệu người Đại Việt đọc Mác Xít có ai nghĩ qua sẽ lợi dụng được nó đâu? Nhưng Ỷ Lan làm được. Chứng tỏ bà ta quá cường…

Ỷ Lan cho Lý Từ Huy hai con đường để chọn.

Thứ nhất đó là dùng tư tưởng dân tộc lãnh thổ kích động Đế Chế con dân một trận chiến, tuyên bố cả Lai Châu và Mương Thanh từ ngày xưa đã là của Đại Việt. Do đó Đại Việt một tấc đất ông cha không bỏ. Sẽ thực hiện thánh chiến.

Đơn giản chỉ cần đưa ra văn án “ Theo sử đồ ông cha để lại, nơi đây ( Châu Lai- Mương Then vốn là đất Việt, cho nên không có chuyện nơi đây tách ra lập quốc. Cho nên Trẫm có thể nghi ngờ Thái Hậu bị lũ gian tà bắt cóc ép buộc…. Bởi nếu là Thái Hậu sẽ nghĩ cho toàn vẹn lãnh thổ mà không làm như vậy”

Vậy là một cuộc chiến tổng xảy ra để giải cứu Ỷ Lan. Nên nhớ Lý Từ Huy danh nghĩa là con nuôi Ỷ Lan, nếu Ỷ Lan không làm gì đến thương thiên hại lý thì Huy không có lý do gì công khai hạ sát.

Nếu làm như vậy Ỷ Lan sẽ giải tán Đại Việt Chính Tông ngay và bày tỏ hối tiếc về việc thành lập quốc gia. Đồng thời đẩy mọi trách nhiệm lên đầu con dê thế tội Hà- Đỗ. Ngay lập tức chấp nhận đưa Châu Lai- Mương Then về với vòng tay của Đế Chế… như vậy Lý Từ Huy chẳng có lý do gì trừng phạt Lý Tôn Đản hay Lý.

Ngược lại bà ta sẽ là công thần Mác xít giải phóng dân tộc Mương, sau khi sát nhập Đại Việt thì chắc chắn bà ta sẽ lập Đảng Cách mạng do Bà ta làm chủ. Hoặc một tổ chức tương đương Đảng gì đó với nòng cốt người Mương và sẽ lan toả với sức ảnh hưởng của bà ta. Từ đó Ỷ Lan có thể sòng phẳng hợp pháp đấu tranh chính trị cùng Huy.

Cái này không được, vì Đại Việt chưa sẵn sàng cho chế độ đa đảng. Nếu Ỷ Lan thành công thì khả năng cao sẽ có một đống đảng phái mọc lên. Đại Việt coi như cả ngày vật lộn đấu tranh chính trị. Vẫn biết có tranh đấu, có cạnh tranh thì có tiến bộ. Nhưng lúc này chưa phải thời điểm

Còn nếu Lý Từ Huy chỉ tuyên bố Châu Lai thuộc sở hữu Đại Việt và tấn công nó rồi cô lập Mương Thanh cũng hậu họa vô cùng, bởi lẽ nó thừa nhận Đại Việt sẽ công tấn công quốc gia có chủ quyền, sau này hễ động đến vấn đề lãnh thổ như Chiêm Thành, Bắc Việt, Tây Việt sẽ khốn nạn. Mà khốn nạn nhất là Ỷ Lan lúc này có thể danh chính ngôn thuận đến Bắc Việt hoạt động chính trị... sống sao nổi đây?


Đã từng có một thời thịnh trị huy hoàng ngắn ngủi ở Đại Việt, nếu ông trời cho ta trở về thời đại đó ta nhất định sẽ xây dựng một nền thịnh thế chưa từng có. Nếu nhất định phải đặt thời hạn cho nền thịnh thế này, thì ta hi vọng là 10 ngàn năm