Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 407: Vén màn bí ẩn (1)





Ngô Khảo Ký rất nghi ngờ, hắn trong thành Somesvara lặng yên quan sát khắp nơi, cũng dặn to cao đen hôi Jayavirahvarman đừng cướp bóc đốt giết gây thù oán. Trước tiên nắm vững thành trì, an lòng dân, truy tìm người nhà của đám binh sĩ đi theo Suryavarman sau đó tập hợp lại canh phòng là được, người không liên quan không nên làm khó ngược lại cần đối xử tốt với họ. Bởi cuộc chiến vẫn còn dài, có khi còn liên quan đến một cuộc chiến tranh dư luận , cho nên lúc này ước thúc quân sĩ , biểu hiện tốt một chút thì không sao cả.
Việc cãi nhau dư luận ai dẫn quân xâm lăng Khmer vẫn có đường lui cả Suryavarman và Jayavirahvarman đều không sạch sẽ gì trong mắt của người Khmer cả. Hành động cõng rắn cắn gà nhà này nếu không xử lý đẹp thì danh tiếng hai thằng này thối như phân ngay. Đây là hành động mà người có tinh thần dân tộc sẽ không chịu được. Tất nhiên đó là thời hiện đại. Thời này có lẽ không quá coi trọng đâu, vì mỗi thế lực đều coi mình là một quốc, vì thế tư tưởng dân tộc là không đến mức quá cực đoan như thời tương lai. Tất nhiên các vương triều đã đi đến trung ương tập quyền sẽ có cách lung lạc người dân , lấy chủ nghĩa dân tộc để tập trung sức mạnh. Đây là vấn đề mang tính triết học cao nó thể hiện lối tư duy khác nhau của mỗi thời kỳ và mỗi hoàn cảnh.

Nhưng cho dù như vậy Ngô Khảo Ký vẫn rất dè chừng.

Ngô Khảo Ký không quá lộ diện, sắp xếp cho quân Lova, Medang , Pahang phía sau cũng là vậy.

Lúc này người cắn ngược lại Suryavarman lại là Jayavirahvarman. Thằng này nghe theo Ngô Khảo Ký đang tích cực cứu đói dân nghèo làm việc thiện, chữa bệnh giúp người xung quanh Somesvara thành. Đồng thời không quên tuyên truyền Suryavarman là kẻ bán nước, kẻ thù dân tộc của người Khmer, kẻ đã dẫn Chiêm Thành có nợ máu với người Khmer đến đất Khmer tàn sát người vô tội.
Jayavirahvarman tuyên truyền có hiệu quả hơn Suryavarman nhiều đơn giản vì Jayavirahvarman đang tuyên truyền ở Somesvara đây là đất thuỷ Chân Lạp khi xưa, người dân đất này lại gì người Chiêm? Kẻ chuyên cướp bóc, giết người Khmer họ.

Cho nên lời Jayavirahvarman nói là gây nên phẫn nộ cho dân chúng thật sự, thậm chí tiểu quý tộc nhóm cũng rất phẫn nộ.

Bọn họ ông cha đâu thiếu người bị Chiêm thành sát hại, đây thiếu nhà tan cửa nát vì quân Chiêm Thành. Cho nên lòng hận thù là có sẵn chỉ cần kích động lên mà thôi.

Còn nhớ chuyện cách đây chục năm chứ, Chế Củ bị cụ Kiệt dí từ Bình Định chạy vào Phan Rang, Phan Thiết, còn tính chạy qua Thuỷ Chân Lạp. Nhưng mà dân Thuỷ Chân Lạp căm người Chiêm Thành giặc cướp lắm cho nên tổ chức đánh bật Chế Củ trở về, vậy là cụ Lý Thường Kiệt đang dí sát phía sau tóm gọn mang về Thăng Long cho ăn cơm tù, chừa tội láo.

Nói thật Chiêm Thành thời này ai cũng ghét chứ không riêng gì Đại Việt hay Thuỷ Chân Lạp. Bọn này rất hay đi phá làng phá xóm. Rảnh chút là rủ nhau lên thuyền đi cướp mà đếch cần biết có cướp nhầm Boss hay không.

Nhớ vụ Chiêm Thành muốn cướp ráo Bố Chính sao, cũng chỉ là năm sáu năm trước thôi.

Cho nên Jayavirahvarman rất dễ kích được dân Thuỷ Chân Lạp.

Tất nhiên mọi việc không đơn giản như vậy, với đầu óc chính trị cỡ… quả óc chó của Jayavirahvarman còn lâu mới làm tốt điều này được. Để làm tốt công việc mị dân này là một đám chuyên viên Bố Chính giúp đỡ.

Ngô Khảo Ký dĩ nhiên không lường trước tình huống này, nếu không hắn mang Lê Văn Toản hay Vũ Tường Yên theo là xong rồi.

Nhưng rất may đi theo quân luôn có văn quan lo chuyện hậu cần, tính toán vật tư thiết bị.

Mấy thằng này tuy không bằng lũ Toản. Yên nhưng đủ dùng, có thể bày mưu nghĩ kế cho Jayavirahvarman, tiếp theo là một đám nhung nhúc Cẩm Y Vệ theo quân với lượng Ưng Khuyển người Khmer mới thu nhận số lượng không nhỏ.

Cẩm Y Vệ Bố Chính xinh đừng nhầm Cẩm Y Vệ trong phim cổ trang quốc gia nào đó cầm kiếm bay vèo vèo như chim giết người.

Thật ra Cẩm Y Vệ Bố Chính không thực có mấy sức chiến đấu, nếu cần đánh nhau một là họ nhờ đến Sảnh sát , hai là nhờ quân đội, cuối cùng không kịp nhờ hai đối tượng kia sẽ dùng Ưng Khuyển chiến đấu, Ưng Khuyển thu từ dân và giang hồ không thiêu thằng thân thủ tốt.

Còn Cẩm Y vệ thực có thể tự đánh chỉ có một nhóm nhỏ tinh nhuệ tầm ngàn người ở Bố Chính thôi.

Nhưng không giỏi đánh không có nghĩa bọn này không nguy hiểm, trái lại rất nguy hiểm là khác. Ví như châm ngòi thổi gió dùng dư luận giết người không thấy máu. Cẩm Y Vệ là thày.

Cho nên lần này thông tin lan tràn thất thiệt ở khắp vùng Somesvara công lớn nhất là Cẩm Y Vệ chỉ huy bọn Ưng Khuyển không từ khó khăn mà làm.

Có trợ giúp của quân sư bất đắc dĩ Bố Chính, lại có siêu cấp quấy đảo thị phi Cẩm Y Vệ cùng Ưng Khuyển ra tay, lại thêm Jayavirahvarman biết điều ngoan ngoãn hợp tác nói gì nghe ấy, cuối cùng là rất nhiều chiến tướng dưới tay Jayavirahvarman đã nghiện thuốc và ra nhập Ưng Khuyển bộ. Moi chuyện vận chuyển suôn xẻ. Trong một tháng quần tình xung quanh Somesvara đã sôi sục vì hành vi bán nước của Suryavarman.

Cẩm Y Vệ - Ưng Khuyển chế tạo không ít tin đồn quân Chiêm Thành ngược Bắc đã đốt giết cướp phá hãm hiếp người Khmer ra sao. Cái này nói người dân tin, vì tiếng của người Chiêm xấu sẵn.

Thứ hai là các chính sách mới mang tính cách mạng “của” Jayavirahvarman đã khiến người dân xung quanh Somesvara sướng rụng mấy thứ trên cơ thể.

Đơn giản là giảm thuế ruộng, giảm phu phen, hứa chia ruộng đất, hứa cải tạp đường nước. Quan trọng nhất là không bắt đi lính nhưng nếu đi lính chống lại Suryavarman bạo tàn phản dân tộc kia thì đãi ngộ cực cao. Như miễn thuế ruộng, lương cao, phân ruộng đất, chiến công càng nhiều càng có nhiều ruộng tốt.
Jayavirahvarman đắc ý rung đùi, toàn bánh vẽ , thích hắn hứa gì hắn hứa đó , có phải của hắn đâu. Đánh xong hắn về Champassak cơ mà, để chỗ hỗn độn lại cho tên khốn Suryavarman dọn đi.

Ngô Khảo Ký đã nói với Jayavirahvarman lần này giúp hắn lấy lại đất còn việc thống nhất Khmer không can thiệp, vì liên quân đạn dược không đủ đánh lâu dài, đạn nổ chỉ còn lại 5 ngàn quả không thể tác chiến liên tục, thêm vào đó Ngô Khảo Ký còn phải lên phương Bắc đánh Lưu Kỷ không thể ở đây lâu.

Quan trọng nhất là quân Lavo Medang Pahang không thể quá lộ liễu ở lâu đất Khmer sẽ gây hiểu lầm. Cho nên lần này không thống nhất thống nhiếc gì.

Jayavirahvarman thiên ân vạn tạ, mẹ kiếp, hắn đã là đường cùng rẻ rách, may có Đại ca nâng đỡ, phía Bắc Đại Việt có chiến tranh mà Đại Ca vẫn vì nghĩa thân chinh đến Khmer , Jayavirahvarman hắn phải biết điều chứ.

Lấy lại được đất đai là quá tốt rồi, đòi hỏi cái máu nửa, làm vị Boss đại ca này bực bội lên thì một thửa đất cũng không có đấy.

Người Khmer sống tụ tập quanh Somesvara tương tự như người Việt sống quanh Thăng Long. Dân đông đúc, có phần đông hơn Thăng Long vì nơi này có Biển Hồ lại có Đập Hồ chứa nước. Thô thô giản giản tầm 1,6-1,7 triệu.

Quân của Suryavarman đem đánh Jayavirahvarman có 10 vạn cộng liên quân Chiêm, Anack Đê là thành 17 gần 18 vạn.

Trong mười vạn quân Suryavarman thì chỉ có 4 vạn xuất thân chính xác Somesvara còn lại sáu vạn là chư hầu xung quanh nơi Suryavarman khống chế.
Cho nên với số dân 1,6 triệu sống khá tập trung nơi này thì Jayavirahvarman vớt nhẹ được bốn vạn thanh niên khoẻ mạnh sót lại tạo nên một nhánh quân mới.

Dĩ nhiên để làm được điều này nhanh chóng Jayavirahvarman đã hứa hẹn chia đất, lương cao đủ kiểu con đà điểu.

Nhưng hắn sợ máu, như Đại Ca nói đánh xong đàm phán ai về nhà đấy cắp đít về Champassak là được, hắn hứa để Suryavarman làm đi, Jayavirahvarman muốn buồn nôn đối thủ, muốn để cục shit to đùng này cho đối thủ dọn.

Nhưng hắn Jayavirahvarman sớm sẽ biết cái gì là cầm shit tự bôi lên mặt của mình.

Trong một tháng qua Jayavirahvarman và liên quân Đồng Minh làm được quá nhiều việc, thậm chí Lavo đã tìm đường bộ vận chuyển lương thực về Somesvara, thật ra con đường này đã có, hai bên thông thương qua lại không ít lần chỉ là Lavo không biết Ngô Khảo Ký đánh Somesvara nếu không họ sẽ không đi đường biển mà đi đường bộ.

Medang đã ép hai trại quân kia đầu hàng, bọn họ chạy vào rừng rậm nguyên sinh phía tây chơi với cá sấu một tháng, không có thức ăn, nước sạch. Mưa gió, đói rét bệnh tật khiến họ phải ra hàng.

Pahang làm chân chạy, ba ngàn người chạy qua chạy lại, chỗ nào cần hỗ trợ bọn này sẽ nhúng tay một ít.

Tất cả Đồng Minh quân bận đứng lên thì quân chủ lực của Đồng Minh là Bố Chính thì đang… bắt cá ở Biển Hồ.

Thống Chế liên quân Đồng Minh thì đang… học đòi làm nhà khảo cổ học.

Một tháng qua Ngô Khảo Ký đã đi khắp Somesvara nơi được xem là văn minh rực rỡ nhất Khmer để xem xét.

Đến sắt thép còn không đủ trang bị cho mấy vạn quân. Công nghệ tồi tệ hơn nhà Tống quá nhiều. Vũ khí khôi giáp thậm chí có bằng đồng lam sao qua 40 năm sau có thể xây được AngKor Wat siêu cự vĩ đại. Cứ cho là luận điểm của mấy tên siêu cự cứng đầu rằng thì là mà tổng dân Khmer lên tới 35-37 triệu, số đó dư sức xây Angkor. Nhưng mọi người phải hiểu và thống nhất một chuyện đôi khi số lượng không thể nào giải quyết vấn đề công nghệ.

Ngô Khảo Ký đã nhìn qua cuộc sống và công nghệ của người Khmer ở nơi được gọi là văn minh nhất của họ này. Nó không thể nào đáp ứng được nhu cầu thường nhật của dân cư như dụng cụ lao động sắt thép, các công trình nhà ở khan trang, chứ đừng nói là siêu công trình mang tầm vóc vượt thời đại như Angkor Wat mà Ngô Khảo Ký biết qua thông tin sách báo.

Cứ cho là su 40 năm người Angkor công nghệ phát triển đi. Nói đùa, thời đại phong kiến công nghệ nó có phát triển kiểu tên lửa như thời đại 4.0 đâu. Ở cái này thời đại công nghẹ cách cả trăm năm vẫn same same là binh thường. Hãy xem Hoa Hạ nơi tự hào là siêu cấp văn minh thế giới lúc này, kể từ Tần Hán đến Tùy Đường – Tây Tấn- rồi Tống quốc, xem công nghệ bọn họ tốc độ phát triển ra sao sẽ rõ.

Ngô Khảo Ký không tin 40 năm sau với công nghệ lạc hậu này bọn họ có thể thay da đổi thịt, trừ khi có một thằng Khmer xuyên đến. Nếu dùng cách nghĩ này may ra có thể lý giải sự xuất hiện của Angkor Wat.

Nhưng lý giải này của Ngô Khảo Ký bị đập nát rồi.

Sau một hồi lang thang khắp nơi sưu tầm đủ chuyện thú vị về vùng đất kỳ bí nhiều mâu thuẫn này thì Ngô Khảo Ký đã bắt được mấy câu truyện thú vị.
Người sống ven hồ chứa Bẩy rỉ tai nhau về câu chuyện của Po một thợ săn người Khmer, thằng này có lần đi lạc vào rừng sâu đã nhìn thấy Vinhnhean phteah theo tiếng Khmer đó là Nhà của các vị thần.
Thế nhưng thằng này về rồi kể không ai tin, thế là Po quyết tâm một lần nữa vào rừng tìm kiếm nhưng bao năm qua hấn vẫn chưa về lại được nơi kia.

Vậy là thợ săn Po chán nản lúc này đã trung niêm tuổi già cả ngày lảm nhảm chuyện Vinhnhean phteah khiến ai cũng nghĩ hắn điên.

Ngô Khảo Ký bèn tìm đến thằng này tìm hiểu tin tức.
Từ bức hình nguệch ngoạc mà Po vẽ có thể rõ ràng mường tượng ra đó chính là kiến trúc Angkor Wat.
What the Heo nái heo con heo bố.

Chuyện gì đang sảy ra ở đây? Angkor đã có rồi và đang bị lãng quên trong rừng rậm?

Vậy Suryavarman Ii mất 37 năm xây là xây cái quái gì. Lịch sử sao rối tinh rối mù như vậy.

Thế là Ngô Khảo Ký mặc kệ bên ngoài đánh nhau ra sao, hắn tổ chức một nhánh thám hiểm khổng lồ 500 người, 300 chiến binh Bố Chính đã từng có kinh nghiệm săn bắn đi rừng. 200 thợ săn có danh tiếng ở Somesvara cùng 10 voi chiến 50 ngựa thồ chuẩn bị đày đủ vũ khí, lương khô đi thám hiểm khu rừng.

Thề , quân Đồng Minh chịu hẳn, chuẩn bị đánh nhau mà. Chủ soái đi săn? Nhưng ý chí của Ký là không ai cản được, chủ soái giao lại Cho Medang chỉ huy trong tối, ngoài sáng Jayavirahvarman như kiểu đại diện để tránh đồn thổi tiếng gió.