Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 264: Lập Thế Tử



“ Thưa Đại Tướng Quân, Vương gia cho mời ngài”

Ngô Khảo Tích muốn tiếp tục câu chuyện còn dở dang cùng Hữu Đắc vị hải quân đô đốc xuất thân ngoại quốc này thì chợt có thân binh từ bên ngoài thưa bẩm vọng vào.

Ngô Khảo Ký cho gọi hay cho mời không quan trọng. Ngô Khảo Tích chính là người thời này sinh hoạt, hắn đã có tâm phụng Ngô Khảo Ký lên ngôi cửu ngũ chí tôn thì cũng có cáo quân thần ý thức. Chính vì vậy dù là đại ca của Ngô Khảo Ký hắn cũng không dám lãnh đạm hay tự phụ vào đó mà làm trái. Có thể nói tư tưởng Nho giáo quân thần đã có những bước tiến ăn sâu từ phương bắc tiến vào Đại Việt.

Ngô Khảo Tích vội vã cáo từ Hữu Đắc mà tiến về soái hạm nơi Ngô Khảo Ký đang ở đó.

“ Đại ca, ngươi nhanh tiến tới”

Ngô Khảo Tích ngước mắt nhìn nhị đệ của hắn, tuy đầu tóc rối bời, quần áo có phần xộc xệc nhưng tinh thần đã không còn quá mức bấn loạn như lúc trước, ánh mắt đã có bảy tám phần thanh minh, trong đó còn phảng phất mấy phần lo lắng nhưng không còn loạn tưởng.

Trải rộng trước Ngô Khảo Ký lúc này là một mảnh da bò bản đồ quân sự chi tiết của phần Mạn Bắc Liêu Đông cùng Hà Bắc khu vực, dĩ nhiên có cả vùng Biển Hoàng Hải Hoa Đông.

“ Đại ca ngươi nhìn, thằng khốn Ngô Khảo Tước không phải đi vào đường cùng, ta đã bình tĩnh đánh giá lại một phen, hắn là kỵ binh toàn quân cho nên bước đi này của hắn không hẳn là đi vào chỗ chết. Tuy quá mạo hiểm nhưng vẫn có thể có chuyển cơ”

Ngô Khảo Ký chỉ lên bản đồ, cắm lên những lá cờ màu đỏ ý chỉ hướng đi của Ngô Khảo Tước dự định, trong thơ gửi Ngô Khảo Tích thì vị Liêu Đông Vương này đã nói rõ mấy đường hành quân chiến lược của quân Liêu Đông.

Ngô Khảo Tích gật gù nhìn bản đồ quân sự.

“ Nhị đệ nói không sai, ban đầu ta cũng nghĩ nhị đệ mạo hiểm kiến công nhưng nghĩ kĩ lại thì không đúng, hắn hành động thực ra là rất có bài bản”

Ngô Khảo Tích thực ra đang nói dối, Ngô Khảo Tước nào không chỉ không mạo hiểm, đây là sách lược hoàn toàn đúng, hoàn toàn chuẩn xác đối với quân Liêu Đông.

Nhưng Ngô Khảo Tích không thể lên mặt tự mình khoe khoang cái tài quân sự của mình, nếu Ngô Khảo Ký tương lai là quân chủ, thần tử lại hơn tài hắn về mặt quân sự thì Ngô Khảo Ký sẽ nghĩ gì. Cho dù là đệ đệ ca ca quan hệ cũng không dễ dàng gì bỏ qua chuyện này. Kể từ lúc đặt lời khuyên Ngô Khảo Ký đi thêm một bước kia, Ngô Khảo Tích đã không dám như ngày thường thẳng thừng dạy bảo Ngô Khảo Ký mà chỉ có thể ám chỉ nói chuyện khiến Ngô Khảo Ký tự mình ngộ ra việc cần nghĩ mà thôi.

“ Ồ đại ca nói rõ xem nào” Ngô Khảo Ký có phần hiểu phần không cho nên yêu cầu Ngô Khảo Tích nói thật rõ, đây là vấn đề an nguy của tam đệ, Ngô Khảo Ký không dám thờ ơ.

“Thật ra nhị đệ ngươi quan tâm quá tất loạn, chuyện của Liêu Đông Tam đệ không bết bát đến vậy, chuyện của cháu trai chúng ta cùng Trinh muội gia tử cũng không khó giải quyết. Chỉ cần một ý chỉ của nhị đệ ngươi thì mọi chuyện có thể giải quyết, an nguy của Ngô Gia Bảo sẽ đủ an toàn, cái giấc mơ đáng sợ kia của đệ cũng không thành hiện thực” Ngô Khảo Tích lúc này mới nói lên suy nghĩ thực sự của hắn.

“ Lại có chuyện này, xin đại ca dạy ta làm như thế nào mới bảo đảm được an toàn của Đệ muội và Cháu Trai?” Ngô Khảo Ký sốt ruột rồi.

“ Nhị đệ, thật sự ngươi chắc chắn sẽ tự nghĩ ra, ngươi là người thông minh nhất mà ta đã từng biết, ngay cả đến Cẩm Y Vệ, Đông Xưởng thành lập hai thế lực mật thám cân bằng lẫn nhau vừa kìm hãm lại vừa hỗ trợ nhau, đây là Đạo đế vương cực khó có được ngươi còn nghĩ ra đến chuyện này lại không khó như vậy. Điều đó chỉ có thể giải thích vì liên quan đến tình thân khiến ngươi loạn mà thôi.”

Câu này là thật, Ngô Khảo Tích vẫn rất bội phục hai cơ quan tình báo của Ngô Khảo Ký. Dạng này cơ quan tình báo đầy đủ ban ngành thứ bậc, lại hai bên cân bằng tương hỗ, hai bên dè chừng lẫn nhau người làm chủ tử sẽ yên tâm sử dụng không sợ đám người dưới vượt quyền làm bậy. Chỉ có đế vương bực mới nghĩ ra đến vậy lực lượng.

“ Đại ca, lúc này không phải là lúc khen thưởng nhau, ta đang rất gấp, ngươi mau nói chuyện chính” Ngô Khảo Ký có phần không chịu nổi Ngô Khảo Tích dông dài, hắn không để ý đến thái độ của vị đại ca đối với mình đã nhiều thêm phần cung kính, ít đi chút thân tình.

“ Nhị đệ ngươi hạ lệnh cho Tam đệ phong Ngô Gia Bảo là Thế Tử Liêu Đông, lại lệnh cho Liêu Đông chỉ có thể thắng không thể thua trên đất Hà Bắc, vậy thì an nguy của Đệ Muội, của Gia Bảo, củ ba ngàn quân sĩ theo hầu Gia Bảo không cần nghĩ nhiều.”

“ Đại Tống nếu thua sẽ lấy Gia Bảo làm con tin ngăn cản Tam Đệ vượt sông Dương Tử, Gia Bảo là thế tử mới có sức nặng để làm con tin uy hiếp Liêu Đông. Nếu Gia Bảo không là thế tử thì hắn chắc chắn sẽ chết, người Tống sẽ giết Gia Bảo thị uy ba quân tướng sĩ sốc lại tinh thần quân đội tử chiến giữ bờ nam sông Dương Tử” Ngô Khảo Tích từ từ ngồi xuống ghế tự dường như hắn cũng khá căng thẳng mệt mỏi trong thời gian qua.

“ Nếu đã biết vậy tại sao trước đó ngươi không nói Tam đệ phong Gia Bảo là thế tử?” Ngô Khảo Ký có phần cáu bẳn, đã biết đó là sinh cơ đường của cháu trai hắn, tại sao lại không sớm làm.

Ngô Khảo Tích thực sự rất rất đau đầu, hắn có thể chỉ giảng Ngô Khảo Ký nhưng càng chỉ giảng sẽ càng lộ ra điểm yếu của Ngô Khảo Ký. Đây là quân vương tương lai của Đại Việt nếu chuyện thành công. Nếu Ngô Khảo Ký sau này ngồi trên ngôi cửu ngũ chí tôn nghĩ về ngày hôm nay sẽ ra sao? Có nghi kị Ngô Khảo Tích hắn hay không. Liệu Ngô Khảo Ký có niệm tình thân mà bỏ qua chuyện ngày hôm nay?

“ Nhị đệ, Liêu Đông hậu cung một đám vương phi đều bụng mang dạ chửa, thậm chi có vài ba người đã sanh, ngươi không chỉ có một mình Gia Bảo là cháu trai, còn có Gia Phúc, Gia Phú hai tên cháu trai khác, điệt nữ thì có Gia Hân một đứa. Thêm vào bốn đệ muội khác ở Liêu Đông cũng sắp hạ sanh. Mỗi mội vị vương phi ở Liêu Đông đằng sau lưng là một thế lực lớn nhỏ quân sự hậu thuẫn. Ngô Khảo Tước hắn không dám và cũng không thể manh động mà phong thế tử cho một cái Trịnh gia phi tử ở đẩu đâu trong Đại Tống lãnh thổ. Nếu hắn làm như vậy thì chư tướng Liêu Đông liệu có phục tùng, liệu không sinh ra oán khí. Cái vị trí kia thế tử toàn bộ Liêu Đông thế lực ai không muốn cháu ngoại của mình ngồi vào?”

Ngô Khảo Tích không thể không nói, tình thế lúc này hắn chỉ có thể mạo hiểm, coi như Ngô Khảo Ký sau này có làm thịt Ngô Khảo Tích hắn thì cũng phải nói ra.

“ Vậy phải làm thế nào, trái không được phải khồn xong” Ngô Khảo Ký giận dữ nhìn chằm chằm bản đồ tay nắm chặt không buông.

“ Thì mới cần nhị đệ ra mặt, lấy thân phận Đông Hải Bá Vương mà hạ lệnh ép Liêu Đông Vương lập đích, lúc ấy chúng tướng Liêu Đông có bất mãn cũng là bất mãn nhị đệ ngươi mà không phải tam đệ. Nhưng bất mãn ngươi thì làm được gì? Cả gầm trời này ai chẳng biết ngươi mới là ngươi một tay lập nên nhị quốc, là người đứng sau màn trưởng khống hết thảy?” Ngô Khảo Tích từ từ nói ra.

“ Vậy chẳng nói ra ta là Hoàng Đế ra lệnh chư Vương?” Ngô Khảo Ký không ngu, hắn hiểu được điều này ý tứ gì.

“ Thì ngươi đã là, chỉ là một tầng giấy mỏng kia ngươi không đâm rách mà thôi. Ngươi ở hải ngoại vạn dặm mà đệ muội Lý Từ Huy chỉ một câu có thể điều vạn binh từ Medang, La Oa, Khmer tam quốc chư hầu đến Bố Chính, ngươi nghĩ người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ gì? Đây chính là quân chủ hiệu lệnh chư hầu trong mắt người ngoài. Ở Đông Hải này, ngươi ho một tiếng có thể điều động mười vạn kỵ binh thảo nguyên, lại thêm mười vạn hải quân các lộ trên biển. Thử hỏi có cái Vương gia nào như ngươi?” Ngô Khảo Tích mỉm cười nói thêm.

Ngô Khảo Ký thừ người ngồi phịch xuống ghế hai tay run rẩy, lời của Ngô Khảo Tích hắn hiểu, hắn biết, và hắn càng không ngờ đến mấy cái hành động của mình lại có hậu quả ghê người đến vậy. Bản chất Ngô Khảo Ký chỉ muốn xây dựng một con đường mậu dịch để phát triển kinh tế cho Bố Chính, hắn mơ tưởng gì đâu Vương vị Hoàng vị?

Chuyện đã rồi nghĩ nhiều vô dụng, Ngô Khảo Ký lúc này trốn không được, hắn biết mình trốn không xong, chỉ có thể gánh vác mà thôi.

“ Đại ca, ta cảm thấy ngươi nói chuyện có phần dè dặt đối với ta”

Bình tĩnh lại Ngô Khảo Ký ánh mắt sâu xa nhìn đại ca hắn, chỉ cần chút tinh ý sẽ nhìn ra biến đổi của Ngô Khảo Tích.

“ Ngươi là quân, ta là thần, huynh đệ tình nghĩa đó là chuyện nhà. Quân thần lễ nghi không thể bỏ” Ngô Khảo Tích thật lòng nói.

Ngô Khảo Ký chua chát, hắn chẳng nhẽ phải bước một bước này sao?

Mặc kệ rồi, trước tiên giải quyết Hà Bắc chiến quộc rắc rối, không thể quản được nhiều, Hà Bắc yên, an nguy cháu trai cùng em dâu được đảm bảo hắn sẽ về Bố Chính gặp đại bá sau đó từ từ nghĩ cách tháo gỡ cục diện rắc rối này.

Nhưng Ngô Khảo Ký không nghĩ đến a, nếu hắn bình định được Hà Bắc Đại Tống thì đế khí của hắn lại càng thịnh nha, sau này giải quyết thế nào đâu?

Ngô Khảo Ký cười khổ: “ Quân thần cái gì đâu? Đại ca ngươi coi đã là Hoàng đế không bằng, ngươi phải chăng sợ ta cảm thấy quân sự dẫn binh thua kém ngươi lòng sinh ra bất mãn với ngươi. Đại ca ngươi nghĩ đi đâu vậy, lúc này an nguy của tam đệ trên hết. Ngươi mau nói rõ hắn tam đệ rốt cuộc muốn làm gì?”

Ngô Khảo Tích giật mình cười khổ, hắn chỉ mong lúc Ngô Khảo Ký đăng ngôi cửu ngũ có thể vẫn giữ được tâm thái này mà không nghi kị Ngô Khảo Tích hắn.

“ Nhị đệ ngươi là quân sự kỳ tài, đây là ta nói thật lòng, trước này chưa từng có ai có thể nhanh chóng tiến bộ thần tốc như ngươi. Nhớ cách đây năm năm khi đó đại ca từ Long Thành về nam mà gặp, lúc đó thân binh quân sĩ của người cộng lại chẳng quá ngàn người, vẫn còn phải dẫn binh qua Nghệ An tập trận để học hỏi thủy quân hành binh. Nhưng chỉ năm năm ngươi Nam cự đại quân Chiêm, lấy sức một Châu địch một quốc. Chinh Bắc trận chiến ngươi đánh mấy chục trận chỉ có thắng không hòa. Nhưng Đại ca chú ý ngươi hoàn toàn chủ yếu là Hải chiến, Bộ chiến, trận địa chiến, công thành thủ thành chiến. Cho nên về phần Liêu Đông quân kỵ chiến có lẽ ngươi có chút xíu thiếu hụt”

Khổ thân Ngô Khảo Tích lúc này đã biết nịnh nọt lựa lời, có mỗi một câu đơn giản “ Nhị đệ, kỵ chiến ngươi méo biết gì cả, thằng Tước nó đánh kỵ chiến khác ngươi đánh hải chiến ở đó mà lo lắng nhặng lên”. Nhưng câu này Ngô Khảo Tích dám nói? Dĩ nhiên không, cho nên Ngô Khảo Tích mới phải vòng vo một hồi dài thật dài, đầu tiên dũng mãnh tang bốc Ngô Khảo Ký, thứ hai đó là chỉ dám nói Ngô Khảo Ký có chút xíu thiếu hụt kiến thức kỵ chiến.

Nói thẳng Ngô Khảo Tích đánh giá thì Ngô Khảo Tích tam đệ hắn mới là kỳ tài quân sự, một tên chỉ đi theo đại quân đánh xì dầu, chưa từng chính thức cầm đại quân. Nhưng một khi đã cầm trong tay kỵ binh Liêu Đông, chỉ chưa đến hai năm năn gió nằm sương cùng người Liêu đã học tập gần như toàn bộ tinh túy của kỵ chiến trận.

“Nhị đệ ngươi nhìn, Liêu Đông toàn bộ là Kỵ binh cấu thành, bọn này xuống ngựa là giảm đến bảy thành sức chiến đấu. Cho nên Quách Quỳ mới chơi trò bắt ép Liêu Đông quân công thành thủ thành chiến với người Tống. Đấy là lý do tam đệ hắn lần lừ mãi ở Tái Ngoại Liêu Đông không vượt trường thành tiến vào Hà Bắc”

“ Liêu Đông có bao nhiêu kỵ binh tinh nhuệ, có bao nhiêu đám chăn nuôi đánh xì dầu? Nói trắng mười vạn Liêu Đông quân của Tam đệ chỉ có hai đến ba vạn thực sự là quân tinh nhuệ. Trong đó một vạn là Vương Đình quân do Tam đệ thống lĩnh, hơn một vạn còn lại do mười mấy cái tù trưởng bộ lạc lớn nhỏ góp lại”

“ Tổng binh lực của người Tống lến đến hai triệu quân, dĩ nhiên phải phân bố khắp nơi cho nên một lúc tụ tập hai triệu quân là không thể”

“ Đệ hãy nhìn đây, Nam Mân của Vương thị ít nhất cũng thu hút bốn vạn quân Tống, Đông Mân – Tây Mân của Lưu Kỷ và Thân Cảnh Phúc người Tống cũng phải dành ra ít nhất ba vạn người ngựa phòng thủ. Phía bên kia Tàn dư Liêu Quốc đánh vào Thái Nguyên cũng khiến Tống Quốc rất chật vật, nơi đó ít nhất phải có mười vạn tinh binh biên phòng thủ vững mới trụ được. Lại còn phía Tây có người Khương quấy phá người Tống ở Thiểm Tây không thể không lo. Cho nên quân trong tay Quách Quỳ không thể quá ba mươi vạn.”

Ngô Khảo Tích liên tục cắm các lá cờ xanh biểu thị quân đội Đại Tống trên bản đồ quân sự. Ngô Khảo Ký một bên thực sự chăm chú theo rõi.


Toàn dân, tác đã ra 170 vạn chữ, mỗi chương dài hơn 3k chữ, bao no, bối cảnh sâu, map dị giới, nên ko dạng háng