Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 1075: Cho nhau cơ hội.




Quyển 3: Trật Tự Thế Giới Mới.

Bố Chính những năm 70 thế kỷ 11. Vẫn là những đoạn phim khiến Lý Tô Ánh Nhi không thể rời mắt từ những chi tiết nhỏ nhất.

Việc đầu tiên sau khi Ngô Khảo Ký tỉnh táo lại đó không phải là lo lắng về tiền bạc hay quân sự, dân chính mà là đi xin lỗi người con gái khốn khổ kia. Số phận của nàng đã quá sức khổ sở rồi, nay còn gặp tình trạng giam lỏng, lại bị chính người chồng say muốn hãm hiếp cưỡng bức.

Ký là một bác sĩ dĩ nhiên hắn có thể đoán ra phần nào tình trạng của Lý Từ Huy , đó chính là tính đa nhân cách sinh ra sau khi gặp một cú sốc tâm lý cực lớn.

Việc mẹ nàng bị ép phải chôn sống theo người cha đã mất, nàng mất đi hết chỗ dựa, bi thương mất mát người thân, sau đó còn bị cưỡng hiếp ngay chính trong “ nhà mình”. Nhà ngoại phản ứng thì bị đàn áp, những người nhà ngoại còn sót lại thì đổ tội lỗi vì Lý Từ Huy mà người Dương gia mới gặp nạn và cắt đứt quan hệ.... Người ép chết mẹ nàng thì lá mặt lá trái nhận nàng làm con gái nuôi, nhưng sự thật chỉ là để dư luận không lên án. Nàng vẫn là bị đặt dưới đáy của xã hội, thân là công chúa mà ngay cả nữ quan cũng có thể bắt nạt.

Trong trường hợp đó nếu còn không điên thì mói là một chuyện lạ thường, điên hay tâm thần phân liệt mới là bình thường. Một nhân cách cứng rắn hơn mạnh mẽ hơn sinh ra để nàng có thể tự bảo vệ bản thân yếu đuối là chuyện đương nhiên, không có gì lạ cả.

Ngô Khảo Ký rất thông cảm, và chỉ muốn làm gì đó cho cô gái đáng thương này, trước tiên đó là đi xin lỗi một cách trân thành những gì mà hắn... không làm. Gây ra sự việc hiếp dâm cưỡng bức đó chính là linh hồn cũ của thân thể này khi anh ta mất đi lý trí lúc say rượu. Nhưng Ngô Khảo Ký cảm thấy mình vẫn phải đi xin lỗi, như vậy sẽ giúp cả đôi bên bớt đi những rào cản không đáng có.

Trước căn nhà được gọi là tươm tất trong cái thành trì bằn đất rách nát có tên Chính Hòa này Ngô Khảo Ký đang hơi chút do dự đứng bên ngoài. Nhưng rồi hắn bước vào, trên tay cầm một lẵng quà có che vải đỏ. Đây là tực lệ thôi, bên trong là một ít phấn son chất lượng tạm được. Nơi này là Bố Chính , thâm sơn cùng cốc, lấy đâu ra đồ tốt cơ chứ.

Nói là khu nhà tốt nhất ở Chính Hòa nhưng so với Thăng Long chỉ là hạng xoàng... thậm chí có chú cũ kỹ cùng bần cùng. Phủ Công Chúa Đại Việt mà như thế đấy.

“ Lui cả đi” Ngô Khảo Ký dựa theo phong cách thời này mà quát bảo toàn bộ hạ nhân lui ra...

Có hai tì nữ vẫn lưỡng lự không có lui ra ngoài...nơi này có đúng 4 tì nữ phục vụ Lý Từ Huy.

“ Lui” Ngô Khảo Ký trừng mắt quát, không ngờ phong cách cực giống người thời này... có lẽ một phần nào đó tính cách của cỗ thân thể cũ còn sót lại chăng.

Hai tì nữ kia biết không thể trái lệnh bèn lui lại...

Cạch cạch....

Ngô Khảo Ký nhẹ nhàng gõ cánh cửa.

“ Quận chúa , là bề tôi Ngô Khảo Ký”

Ngô Khảo Ký hạ giọng nói không quá lớn vọng vào trong căn phòng. Đây cũng là cách xưng hô mà Ngô Khảo Ký đã dựa theo mảnh trí nhớ mà học theo. Hắn không muốn lộ sơ hở là kẻ xuyên không.

“ Mời phò mã vào”

Bên trong vọng ra một tiếng nói hết sức nhẹ nhàng cùng thanh tao, giọng như oanh yến, leng keng như chuông bạc, Ngô Khảo Ký phải thừa nhận giọng nói này thật dễ nghe vô cùng.

Két két … tiếng cửa mở ra , ánh sáng tràn vào căn phòng.

Công chúa cung trang chỉnh tề đứng đó. Khuôn mặt lung linh dưới ánh nắng chiếu rọi… tuyệt đẹp. Đến cả Ký cũng phải xao động trong lòng. Minh tinh ngôi sao ca nhạc điện ảnh gì đó, có photoshop cộng thêm dao kéo cũng hẳn gì đã hơn vị công chúa này.

Có điều vẻ đẹp của nàng phù hợp thẩm mĩ của thế kỷ 21, thời này trend nữ nhân đó là gương mặt hơi bầu bầu tròn vẻ phúc hậu, miệng thật nhỏ mũi thật nhỏ, mắt cũng không quá lớn.

Còn Lý Từ Huy có gương mặt V line, mày liễu hơi kéo vểnh , mắt lớn mũi cũng bé bé mà cao thẳng, môi cong, những đặc điểm này lại thành... không đẹp ở thời này rồi. Cơ mà với Ký thì đây là … đại đại mỹ nhân .

Ánh mắt của Ký mê say trong giây lát, vẻ mặt si si đó lại làm Lý Từ Huy sợ hãi nhớ lại đêm hôm trước mà lui vội trở lại.

Ký biết mình thất thố vội đặt lẵng quàn xuống chiếc đôn gỗ bên cạnh sau đó chắp tay cúi đầu thật sâu.

“ Tôi đến để xin lỗi quận chúa vì hành động cầm thú của mình ba ngày trước, Ký tôi xin thề sẽ không uống rượu khi gặp người để tránh tình trạng đó xảy ra”

Ký rất thành khẩn , cúi đầu thật sâu vẫn chưa đúng lên.

“ Không phải lỗi của Phò Mã, ta ta không làm tròn nghĩa vụ của một người Vợ, ta mới là người phải xin lỗi phò mã”

Lý Từ Huy gương mặt sầu thảm tự trách, hai dòng lệ nóng trào tuôn.

Nàng được dạy dỗ cẩn thận theo đúng phong cách gò bó của Nho giáo cho nên trong chuyện này nàng luôn tự trách bản thân không làm tròn nghĩa vụ. Lại hai lần xém chút giết chồng cho nên Lý Từ Huy lại càng là thống khổ.

Ngô Khảo Ký cũng á khẩu lúng túng không biết phải ứng xử tiếp theo với người con gái thời cổ đại, mềm nhũn như nước này.

Nói thật so sánh với mấy cô gái chằng lửa thời hiện đại thì người con gái thời cổ rất dễ đánh gục nam nhân kiểu như Ký.

Cái gì không có các ông mới thấy quý , ví như thời này các chị các em đều “ hiền” cho nên mấy ông mới không hay mà cứ thuận đà lấn tới. Đến thời của Ký mà tìm được một người con gái như thế này thì là hàng hiếm rồi.

“ Quận chúa , nhốt mình trong phòng không phải cách tốt, hay là theo tôi ra ngoài ngắm phỏng cảnh thả lỏng tâm tình?”

Không biết nói gì hơn Ngô Khảo Ký đánh trống lảng , thay đổi sự chú ý của Lý Từ Huy.

Chỉ thấy Lý Từ Huy hai mắt sáng lên khát vọng gương mặt như rạng rỡ hẳn lên.

“ Thưa Phò Mã, đi ra ngoài được sao?”

“ Quận chúa hỏi lạ? Có gì không thể?”

Ngô Khảo Ký trả lời nhanh không có nghĩ nhiều.

“ Thái Hậu cho phép sao?” Lý Từ Huy cái đầu nghiêng nghiêng tò mò mà hỏi.

Cái đầu nghiêng nghiêng có chút tinh nghịch lại có chút ngây thơ này hẳn là thói quen “ ngẹo đầu ngẹo cổ” từ nhỏ của Lý Từ Huy, trong vô thức thói quen không hợp lắm với phong cách câu nệ của cô nàng lại phát tác khiến Ký lú thêm một lần nữa. Vậy là máu liều nhiều hơn máu não, thằng này không hiểu trời cao đất dày mà lớn tiếng.

“ Cái gì mà cho phép vớ cả không cho phép? Ở đây tôi nói mới tính… đi ra ngoài dạo chơi”

Một nỗi giận dữ vô danh không rõ nguyên nhân bùng phát trong tâm trí của Ngô Khảo Ký. Cái này không phải chuyện cẩu huyết anh hùng mỹ nhân thấy Lý Từ Huy bị ép uổng mà ga lăng thể hiện.

Đây là một cơn tức giận đến từ sâu thẳm trong linh hồn, gần như cảm giác của việc nhìn thấy người yêu thương của mình bị chịu ức hiếp mà muốn đốt cháy cả thế giới để báo thù vậy. Thật là một cảm giác vô lý bởi lẽ hai người Ngô Khảo Ký và Lý Từ Huy lúc này chưa đạt đến mức độ tình cảm đó.

“ Không được “

Lý Từ Huy sợ hãi bước lui ba bốn bước thậm chí nàng va cả vào bức bình phong phía sau mà không hay biết…

“ Đừng làm vậy Phò Mã, quanh đây tai mắt của Thái Hậu rất nhiều, Phò Mã không nên làm Thái Hậu phật ý”

Lý Từ Huy gương mặt tái nhợt giọng nói run rẩy…

Thì ra nàng lo lắng cho Ngô Khảo Ký bị ảnh hưởng.

Ký muốn mở miệng nói “ Ở đây ta nói tính, không cần sợ mụ Thái Hậu đó” nhưng hắn lại câm miệng. Ký chưa đủ tư cách để nói điều đó.

Hắn cảm thấy khá bất lực, ít nhất lúc này hắn cảm thấy bất lực.

“ Quận chúa nói đúng, bây giờ có lẽ chưa phải lúc. Nhưng nàng yên tâm, ta sẽ rất nhanh thôi khiến nàng bước khỏi cái lồng giam này” Ngô Khảo Ký đột nhiên thay đổi cách xưng hô… hắn bá đạo hơn nhiều và cảm thấy bản thân nên làm vậy, cũng không hiểu thứ gì thôi thúc hắn trở nên bá đạo có thể chắc nịch tuyên bố như vậy.

Lý Từ Huy muốn mở miệng can ngăn, nhưng cứ như định mệnh, như là nàng đã nhìn thấy dáng vẻ này từ ngàn ngàn vạn vạn năm, dáng vẻ rất quen thuộc. Một người đàn ông có thể vì nàng gánh vác cả thiên không.

Lý Từ Huy nhìn Ngô Khảo Ký lúc này có khác biệt với người chồng nàng đã cưới trước đó. Không hiểu khác ở đâu, nhưng sâu trong linh hồn của nàng cảm thấy khác, cảm giác này khó lý giải vô cùng.

Huy bất chợt gật đầu tin tưởng…

“ Nếu có thể, Phò Mã giúp thiếp một chút sách đọc, một chút truyện dâm gian cũng được… nơi này thiếp cảm thấy cô đơn”

Cũng thật bất ngờ không hiểu sau Lý Từ Huy có thể dám bộc bạch tâm sự thật, cảm nhận thật của nàng.

Đây hoàn toàn không phải người phụ nữ thời này thói quen. Phải gần gũi lắm mới có thể nói ra những tâm sự như vậy. Nói chung cả hai cùng rơi vào một tình trạng khó hiểu, nhưng cả hai hồn nhiên không nhận ra điều này.

“ Nàng yên tâm, ngày mai ta sẽ mang đến sách vở đặc biệt cho nàng , đảm bảo nàng sẽ thích”

Ngô Khảo Ký hứa chắc sau đó muốn quay người rời đi, hắn còn nhiều , rất nhiều chuyện phải lo lắng.

“ Phò Mã khoan đã… chờ thiếp” thấy Khảo Ký muốn đi thì Lý Từ Huy dùng lời nhẹ nhàng nói hắn chờ , sau đó Huy biến mất trong hậu phòng.

Không bao lâu Huy mang ra một chiếc rương nhỏ khiến Ngô Khảo Ký nghi ngờ không hiểu chuyện gì.

“ Đây là một chút trang sức cùng vàng bạc lúc đi khỏi Thăng Long thì hoàng tộc đưa cho thiếp làm hồi môn… Thiếp lén nghe người hầu nói chuyện rằng Phò Mã đang khó khăm việc thu thế vì bão lũ cuối năm ngoái .. cho nên Phò Mã cầm lấy lo việc quốc sự”

Ngô Khảo Ký đã hiểu, hắn thật xấu hổ, quả thật lúc này hắn cần tiền , cần rất nhiều tiền để giải quyết hậu quả tình hình.

Không thể dở trò chủ nghĩa nam tử ở đây, số tiền này đến quá đúng lúc và quá quan trọng đối với Ký.

“ Cám ơn. Ta sẽ rất nhanh trả lại cho nàng” Ngô Khảo Ký cẩn thận đón lấy chiếc rương nhỏ , tránh đụng chạm thân thể cùng Lý Từ Huy.

Bệnh của nàng ta có vẻ rất nặng, cũng may chỉ có đụng chạm vật ký cơ thể mới có thể gây nên phản ứng xấu.

“ Sao lại phải trả? Tiền bạc của thiếp là của Phò Mã , thiếp chỉ hận mình không thể trọn vẹn làm tròn….” Lý Từ Huy lại lên cơn tự trách…

Nhưng ngay lập tức Ngô Khảo Ký cản lại…

“ Nàng đừng lúc nào cũng tự trách… ta không để ý chuyện đó. Được rồi , giữa hai chúng ta nói đến tình ái vẫn còn là quá sớm, nhưng ta nghĩ cả hai đã hiểu nhau một chút, ngày từ hôm qua coi như quá khứ xin nàng đừng nghĩ nhiều nữa. Từ ngày hôm nay cả hai cùng cho nhau cơ hội tìm hiểu. Nàng yên tâm… ta sẽ không chạm vào người nàng. Tình Ái đôi khi đồng cảm tâm hồn quan trọng ân ái thể xác”

Ngô Khảo Ký phá lệ nói nhiều nhưng hắn phải nói đầy đủ ý. Không thể để đối phương có hiểu nhầm ấn tượng.

Lý Từ Huy e lệ gật đầu.

Ngô Khảo Ký thở một hơi, trong lòng cũng thấy nhen nhõm hơn mà rời đi


Làm Tam Đại Tộc đứng vị trí đầu, Yêu tộc dấy cờ chống lại Ma tộc. Nào ngờ minh hữu của mình Nhân tộc, lại một đao thọc tại phía sau, Yêu tộc vạn kiếp bất phục.

Nhìn, Yêu tộc vì sao thoát khỏi diệt tộc chi kiếp, từ bờ sinh tử trở lại. Vì sao một tên cự đầu Nhân tộc lại muốn giúp Yêu tộc thắp lại sinh hoả ?