Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 1043: Lại là hiện thực khác xa tiểu thuyết




Quyển 3: Trật Tự Thế Giới Mới.

Từng dòng viết ra , người em trai như sống dậy, như bằng da bằng thịt ở bên anh trai vậy…

Ngô Huy Tuấn vươn tay… như muốn túm lấy vai người em mà vỗ vỗ… như hắn đã làm vậy….

Hình ảnh Khảo Tước thân mang tuyệt kỹ ngây ngô đến Bố Chính, hắn quỳ khóc vì một thanh đao tốt mã dẻ cùi…

Ngô Huy Tước bốn tuổi khóc vì làm hỏng con khủng long gỗ mà anh trai đã kỳ công làm cho hắn…

“ Đừng khóc nữa… ngày mai anh làm cho em con T-rex còn to hơn đẹp hơn…”

Bảy tuổi Huy Tuấn cúi xuống vỗ về em trai…

“ Thật không anh? Anh không mắng em” Huy Tước hai mắt long lanh đầy khát khao…

“ Hâm à, Tước rất ngoan, là em trai anh Tuấn, anh Tuấn yêu Tước không hết… không quát tước… nào lau mặt”

“ Hi hi… lau mặt”

Bé Tước cười sung sướng…. Ôm lấy khăn mặt tự lau nhưng càng lau càng lem nhem…

Tuấn lại đè thằng em nhỏ ra lai mặt móc mũi cho sạch sẽ mới thôi, kể cũng rất lạ, Tuấn trưởng thành rất sớm, đang lẽ hai anh em chênh nhau ba bốn tuổi sẽ hay tranh dành. Nhưng không hề . Tuấn từ nhỏ đã nhường tất cả cho em, cái gì tốt nhất là của em. Em trai cần gì thì an sẽ làm đó…

Thậm chí chuyện trong hai người chỉ một người được nhập ngũ , đó là ý chí của mẹ… đến cha cũng phải nhượng bộ.

Hai anh em đều mộng tưởng làm quân nhân như tiền bối bao đời Ngô gia. Đây là mộng tưởng hàng đầu của họ, cuối cùng Tuấn gạt đi mộng tưởng của mình mà nhường em. Nhưng hắn đang chìm đắm trong hối hận cùng dằn vặt… giá mà hắn không nhường. Giá mà hắn kiên quyết tranh chấp… có lẽ …..

“ Em trai….”

Trong căn phòng ai đó lặng lẽ cô đơn khẽ thì thào….

Hắn lại viết...

Một Ngô Khảo Tước hiện thân của em trai , vĩnh viễn bất diệt, tài không đợi tuổi. Ở tuổi 20 thống nhất Liêu Đông , dẫn trăm ngàn kỵ bịnh dong duỗi thảo nguyên bao la….

“ Ha ha ha…. Anh Tuấn …. Nhanh nữa….”

“ Tước… chậm thôi….”

Trên một cánh đồng cỏ hai thân ảnh đang phi như bay trên lưng ngựa….

Người em 17 tuổi thân thể cao lớn gương mặt điển trai, môi hồng răng trắng sống mũ cao thẳng, cặp mắt lớn mi cong dài, mày kiếm như vẽ, mái tóc bồng bềnh đầy chất nghệ sĩ đang cuốn bay theo gió, hắn gò người thúc ngựa phóng nhanh trên đồng cỏ rộng.

Đây là Huy Tước, đẹp trai đến quá phận, đẹp đến mức thiếu nữ minh tinh mà có đứng bên cạnh cũng phải lu mờ gen tị…

Người anh Huy Tuấn chỉ là ưa nhìn có hai anh em tuy có gương mặt giống nhau đến 6 phần, nhưng anh trai gương mặt góc cạnh, các nét đều thô mạnh, thiếu đi độ mảnh nhưng lại nhiều thêm vẻ nam tính dày đặc…

Đại Việt có rất nhiều giống ngựa tốt, nghe nói năm xưa đều là Bắc Nguyên đưa tặng, có những giống ngựa mà Hoang Đế Bắc Nguyên Gia Luật Tuấn đã thân chinh cất công đánh đến tận đến Trung Á để tìm giống ngựa tốt cho anh trai Ngô Khảo Ký. Chỉ vì một câu nói, “ Anh muốn thành lập trọng kỵ binh, khổ nỗi ngựa của chúng ta không dùng được” -“ Thưa Đại Ca, Nơi nào có ngựa tốt làm trọng Kỵ Binh?”-“Tiểu Á”

Ngô Huy Tước dừng bút nhớ lại ký ức đẹp khi hai anh em bên nhau. Tước rất thích thảo nguyên, rất thích cưỡi ngựa. Ở Bắc Nguyên quốc cũng có một chi nhánh Ngô thị rất đông, đôi bên vẫn thường đi lại. Huy Tước mỗi lần đi Bắc Nguyên đều mê tít….

Hình ảnh như chập vào nhau; hùng dũng anh tuấn Khả Hãn Bắc Nguyễn, thân mặc Lorica Segementata chiến giáp dát vàng chói loá, thân khoác áo choàng lông thú, đang đẫn theo đội kỵ binh thiên quân vạn mã dong duổi thảo nguyên tự do mà hùng vĩ; Hình ảnh thiếu niên mười bảy tuổi Huy Tước hào sảng cười lớn thúc ngựa như bay dục anh trai đuổi theo….

“ Thảo nguyên mênh mông bát ngát, tiêu diêu tự tại… hẳn là em sẽ hạnh phúc khi ở nơi này…”

Ai đó lầm bầm một mình , ngòi bút viết nhanh, hai hàng lệ thấm qua cằm tí tách trên giấy theo từng bước ngựa phi…

Phải thôi ngoài đời thực làm sao có thể có thần nhân 20 tuổi chưa từng lãnh đạo một đội quân lớn, chưa từng có kinh nghiệm đánh trận lớn , lại xuất thân phương Nam , xa lạ với tác chiến Kỵ Binh Thảo Nguyên lại có thể dễ dàng làm chủ Liêu Đông như vậy?.

Cho dù có là thiên tài thì cũng cần thời gian mà học tập, làm quen.

Lại thêm bản thân Ngô Khảo Tước là một người phương xa, làm sao khiến kiêu binh hãn tướng Đại Liêu dễ như vậy nghe theo?

Tước còn quá trẻ quá non để “bố cục” cả một Hà Bắc đến giọt nước không lọt như vậy.

Người đương thời lấy trận Hà Bắc để làm tiêu chuẩn về “ chiến tranh nhân dân” “Kỵ chiến thần tốc” hay “ Điều khiển nhân tâm” “ Dụ địch” ...........các chiến thuật. Và coi đây là một trận đánh mẫu mực cần được học hỏi từ đầu đến đuôi và là tư liệu cho giới quân sự thời đó. Thậm chí đến thời này vẫn được các nhà quân sự môt sẻ.

Trận chiến này đã đưa tên tuổi của Hãn Đế Gia Luật Tề lên tầm danh tướng thế kỷ. Nhưng Gia Luật Tề lại chối bỏ nguầy nguậy và nhất nhất nói rằng Đại Ca của hắn Ngô Khảo Ký vạch hết kế hoạch và người Ngô thị đã làm phần lớn chuẩn bị , cùng hướng dẫn chỉ huy Khởi Nghĩa Nhân Dân ở Hà Bắc, lãnh đạo khởi nghĩa là Võ Thánh Ngô Khảo Tích.

Gia Luật Tề chỉ thừa nhận kế ép Quách Quỳ đến mức phải hủy đê Hoàng Hà mà tự dìm là của bản thân.

Thật giả trong này ra sao người ngoài không biết. Nhưng theo các hành động cùng năng lực sau này thể hiện ra thì Gia Luật Tề Hãn Đế cực mạnh kỵ chiến nhưng vẫn có thiếu sót bố cục nếu cần phối hợp quá nhiều binh chủng. Cho nên người đời tin tưởng đây là kế hoạch của Ngô Khảo Ký Hoàng Đế , bởi lẽ từ trận chiến lấy một Châu chiến thắng một quốc giữa Chiêm Thành- Bố Chính, cho đến Đại Việt Bắc Chinh, rồi đến càng nhiều trận chiến khốc liệt trải khắp Đông Á cho đến Chiến Tranh thế giới lần thứ nhất, thứ hai. Thì phong cách bố trí của Hoàng Đế Ngô Khảo Ký trong quân sự đều có nét tương đồng ở trận Hà Bắc, thậm chí có những trận chiến còn phức tạp quy mô và sự bố trí kinh khủng hơn rất nhiều. Vẫn chưa có một danh tướng nào cho đến nay dám tự đặt mình so sánh cùng con người ấy.... Cho nên người Đại Việt vẫn tin trận hà Bắc là do Ngô Khảo Ký bố trí.

Cho nên mới nói tiểu thuyết luôn là mộng mơ cùng màu hồng, Thanh Niên Ngô Huy Tuấn vì nỗi đau mất em trai, vì hối hận trong lòng mà vẽ hồi sinh người em trai này trong tiểu thuyết, sống động, hào hùng, tài năng cùng đáng yêu hết mức. Đó là tình cảm của một người anh trai được hiển hóa qua những trang giấy, gửi gắm vào người em trai đã mất tình yêu thương vô vàn, nỗi nhớ nhung khôn nguôi. Giấc mơ màu hồng ấy dĩ nhiên sẽ phi logics, nhưng người đọc sẽ thấy nó logics theo tình cảm , logic theo ước nguyện....

“ Em trai... chúng ta mãi mãi bên nhau...”

Ngô Huy Tuấn dừng bút, hắn sẽ không hoàn thành tác phẩm này, ít nhất là lúc này.

Như Lý Tô Ánh Nhi đã từng hỏi, vì sao Tuấn không viết tiếp, không phải hắn không muốn viết, không phải hắn bận rộn, không phải hắn bí ý tưởng. Tất cả chỉ là cái cớ.

Huy Tuấn cảm thấy một chuyện rất đáng sợ, một chuyện rất hoang đường. Hắn cảm giác rằng nếu mình viết hết bộ truyện này thì bản thân sẽ biến đổi, đến lúc đó hắn sẽ không còn chấp nhận được Ánh Nhi bước vào trái tim của hắn.

Một cảm giác rất vô lý, nhưng lại rất chân thật, gần như là thực thể vậy.

Cho nên Huy Tuấn không muốn viết tiếp, vì hắn yêu Ánh Nhi, hình ảnh Ánh Nhi đã ăn sâu vào tâm trí của hắn, vào trái tim của hắn.

Huy Tuấn muốn yêu thương , chăm sóc , che trở nàng … cho nên hắn chỉ viết đến đây, và sẽ không viết tiếp…

Gập lại những trang sách… Huy Tuấn thở dài một hơi muốn buông lơi cơ thể…

Đúng lúc này nanochip tín hiệu lại vang lên.

“Anh hẳn ngủ rồi, Ngày mai anh tới đón Nhi nhé. Nhi chờ anh đó, có món quà bất ngờ cho anh đó…”

Là nàng nhắn tin của nàng… đã ba giờ sáng… làm gì còn không ngủ?

Huy Tuấn muốn nhắn tin “răn dạy” một hổi , vậy nhưng hắn suy nghĩ rồi lại thôi. Mình cũng đang thức vậy, nghe cô nàng cà ràm phản damage thì còn mệt hơn nhữa.

“ Thần thần bí bí… món quà gì nữa đây…?”

Huy Tuấn cảm thấy đói bụng, nhẹ nhàng hiệu lệnh cho cửa phòng mở từ từ. Hắn bước tới hành lan muốn xuống nhà bếp.

Phòng em trai có người…. cửa cũng quên không có đón, một bóng người nhỏ bé ngồi đó, nàng ôm bộ quân phục của con trai trong tay… âm thầm khóc trong đêm tối.

Nàng đã mất đi một người con , giờ đây đứa thứ hai lại muốn ra trận, nhà ba người đàn ông… tất cả đều ích kỷ vậy sao? Họ yêu nhiệm vụ, yêu lý tưởng, yêu trách nhiệm của Ngô gia, họ muốn làm tấm khiên cho Đại Việt, cho nhân loại, nhưng họ lại không thể làm tấm khiên cho tâm hồn bé bỏng của nàng.

“ Hu hu hu… các người … Ngô Gia đàn ông thật ích kỷ… hu hu hu”

Một bàn tay ấm áp chạm vào vai nàng . Nhẹ nhàng ôm lấy nang từ phía sau.

“ Mẹ đừng lo lắng, con trai của mẹ sẽ về , bằng da bằng thịt, lành lặn trở về. Con cũng sẽ mang cha về. An toàn mà về … trận chiến này sẽ sớm kết thúc thôi. Con hứa bằng danh dự một quân nhân”

Lời nói như có ma lực, khiến người nghe tin tưởng, bởi lời nói này tự tin, cao độ tự tin, lời nói phát ra từ một kẻ có khả năng thay đổi thiên hạ. Thay đổi thế giới này…. Lời nói khiến không ai có thể nghi ngờ…

Khí chất này, khí thế này… tạo nên ma lực không thể cưỡng…

Nội tâm run rẩy của người mẹ lắng xuống… không hiểu sao bà tin tưởng , cực độ tin tưởng lời của con trai lúc này.

“ Thật sao?”

“ Chắc chắn. Con và Cha sẽ về , nguyên vẹn , lành lặn và khoẻ mạnh, sẽ không rời xa mẹ nữa….”

….














"Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ."

Mời đọc: