Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 207



Chương 207: Gánh vác trách nhiệm

Ngay sau đó, Phan Phùng Hiếu gọi điện tới.

Điện thoại đột nhiên biến thành một củ khoai lang nóng hổi, Vũ Linh Đan lau lòng bàn tay và phát hiện cô vẫn đang đổ mồ hôi lạnh.

Cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô đờ đẫn nghe điện thoại, đối với việc Phan Phùng Hiếu hỏi về hợp đồng, Vũ Linh Đan chỉ có thể đổ hết lên đầu Vũ Phong Toàn.

Ai ngờ, tâm trạng của Phan Phùng Hiếu lập tức trở nên căng thẳng, không nhịn được hỏi: “Cô Đan, nói thật cho tôi biết, hẳn là không có vấn đề gì, đúng không?”

Vũ Linh Đan nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, chuyện hợp tác giữa Tập đoàn Bạch Đằng và Tập đoàn Á Đông tuyệt đối không thể để Phan Phùng Hiếu biết.

Đừng nói là không còn mặt mũi, chỉ cần Phan Phùng Hiếu Tập đoàn Bách Đằng lật lọng, không chỉ để lộ tài liệu dự án lần này, mà còn khiến danh tiếng của Tập đoàn Bạch Đằng xuống dốc không phanh.

“Anh yên tâm, công tư phân minh, việc riêng là việc riêng, chúng tôi vẫn có thể phân biệt được.”

Vũ Linh Đan an ủi nói.

“Như vậy thì tốt.”

Phan phùng Hiếu gật đầu một cái, dường như cũng yên tâm, nhưng sau đó nói: “Tôi dự định chiều nay sẽ đích thân đưa đội đến Tập đoàn Bạch Đằng trao đổi với Tổng giám đốc Vũ. Cô Đan, cô nghĩ thế nào?”

“Không được tốt lắm.”

Vũ Linh Đan buột miệng.

Trái tim cũng nhảy lên đến cổ họng.

“Làm sao vậy?”

Tính cách của Phan Phùng Hiếu rất đa nghi, Vũ Linh Đang ra sức từ chối như vậy làm cho anh ta cảm thấy không ổn.

Vũ Linh Đan chỉ có thể làm tất cả mọi thứ để khiến Phan Phùng Hiếu không nghi ngờ, cô lập tức đáp lại: “Nếu Tổng giám đốc Phùng Hiếu tin tưởng tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm về vấn đề này. Anh biết thái độ làm việc của tôi như thế nào mà. Tôi nhất định sẽ làm cho sự hợp tác của chúng ta thành công.”

Bên kia điện thoại chìm trong im lặng.

Vũ Linh Đan cũng không nói gì, chờ Phan Phùng Hiếu trả lời. Nếu thật sự không được thì đành phải như vậy. Dù sao hợp đồng vẫn chưa chính thức ký kết, cũng không coi là vi phạm hợp đồng.

Chỉ là hậu quả này… không phải là thứ mà cô có thể chịu trách nhiệm nổi.

“Được rồi.”

Nói qua điện thoại, Phan Phùng Hiếu gần như nghiến răng nghiến lợi đồng ý: “Cô Đan, tôi tin cô, nhưng tôi cũng hy vọng cô không để tôi đợi lâu.”

“Anh yên tâm, tôi không bao giờ làm những điều mà mình không chắc chắn.”

Cúp điện thoại, Vũ Linh Đan thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó nhìn tài liệu trên bàn, trong lòng khó chịu.

Cô đã làm việc chăm chỉ lâu như vậy, rõ ràng đều đã chắc như đinh đóng cột rồi, không hề trì hoãn việc này cho đến khi Vũ Phong Toàn mở miệng ta liền thông báo hủy bỏ.

Vũ Linh Đan lại gọi điện thoại cho Vũ Phong Toàn, lần này Vũ Linh Đan không để Vũ Phong Toàn nói gì đã nói thẳng: “Tổng giáo đốc Vũ, Tập đoàn Châu Thiên đã bắt đầu thúc giục rồi. Chuyện này cũng không thể trách người khác được. Lúc trước con đã cho người ta câu trả lời thuyết phục rồi, bây giờ lại thay đổi. Nếu có bất kỳ sự cố nào xảy ra, con sẽ không chịu trách nhiệm.”

“Vũ Linh Đan, ý con là gì, có phải là đang trách bố đúng không?”

Khi Vũ Phong Toàn nghe những lời này của Vũ Linh Đan, đầu ông ta bắt đầu bùng cháy.

Vũ Linh Đan hít một hơi thật sâu, cô không gọi điện để tranh luận với Vũ Phong Toàn, mà là để giải thích sự nghiêm trọng của vấn đề và gánh vác trách nhiệm.