Lúm Đồng Tiền Nhỏ Của Em

Chương 62: Quán bar



Vừa lên xe, Phó Tuyết Lê liền bắt đầu ồn ào, cô oán giận nói: “Tạ Từ, đã nhiều năm rồi mà cái tính xấu của cậu vẫn không thay đổi gì cả, không có kiên nhẫn chút nào.”

Tống Nhất Phàm chỉ lo cười.

Tạ Từ giữ yên lặng. Anh nhìn thẳng phía trước, ngón tay gõ gõ vô lăng.

Lúc này, cửa ghế phụ bị kéo ra. Anh không khống chế được tầm mắt mà liếc sang bên cạnh.

Hứa U kéo cửa xe ra, tầm mắt đột ngột đụng phải mắt Tạ Từ. Đầu tiên, cô hơi sửng sốt, yên lặng đặt túi lên, ngay sau đó ngồi lên ghế rồi đóng cửa xe lại.

Hai chân tinh tế thẳng tắp khép lại, ngón chân trắng nõn lộ ra khỏi đôi dép xăng đan.

Tạ Từ nhìn cô hai giây, cảm thấy yết hầu hơi khô.

Anh ho khan một tiếng, sau đó dời ánh mắt, không thể không quay đầu đi.

Hai người giống như đã không gặp mặt một thời gian rồi.

Tạ Từ nghiêng mặt, hai tay đặt trên tay lái, vừa giả ho vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Ảnh ngược của người nào đó chiếu lên cửa sổ như ẩn như hiện.

Hứa U không để ý, cô cúi đầu kéo dây an toàn, Phó Tuyết Lê ngồi phía sau vỗ vai cô, đưa cho cô một chai nước khoáng.

Hứa U nhận lấy, đầu hơi nghiêng, cười khẽ, “Cảm ơn.”

“——Không cần cảm ơn.” Tạ Từ quay đầu, đối diện với tầm mắt của cô, trả lời thật nhanh.

Phó Tuyết Lê: “….”

Anh nói những lời này chính là không có ai nói cùng nên cố tìm lời để nói, Tống Nhất Phàm ngồi phía sau không nhịn được cười to, “Ha ha ha ha ha, ôi đệt, Hứa U không nói chuyện với cậu mà.”

“Hình như tôi cũng không nói chuyện với cậu.” Tạ Từ nói lại, sau đó nhấn mạnh ga, đánh tay lái.

“Thật là lợi hại.” Phó Tuyết Lê cười nhạo anh.

Tạ Từ nhìn gương xe, cười cười không để trong lòng.

Xe chạy trên đường, đúng giữa trưa nên đường khá thưa thớt, bọn họ may mắn đều gặp đèn xanh.

Hứa U ngồi bên cạnh anh, nhìn trái nhìn phải xem có đồng hồ đo tốc độ không rồi mới do dự hỏi, “Tạ Từ, có phải anh lái xe hơi nhanh không?”

“Nào có nhanh đâu.”

Tạ Từ liếc cô qua kính chiếu hậu.

“Em nhớ rõ đoạn đường này chỉ cho đi 60km/h, hay là 40 nhỉ?”

“Sau đó thì sao.”

“Sau đó anh nhìn đồng hồ đo xem.” Hứa U chỉ chỉ.

Tạ Từ nhìn cô một cái, chậm rãi nói, “Anh chỉ muốn nhìn em.”

“…….”

Toàn xe yên tĩnh khoảng ba giây.

“Tạ Từ, cậu dừng lại đi—-!” Tống Nhất Phàm đang chơi di động cũng không nhịn được muốn phun, anh đột nhiên ngẩng đầu, vỗ vỗ ghế điều khiển, “Tôi thật sự muốn nôn ra.”

Phó Tuyết Lê cũng nổi cả da gà, “Buồn nôn.”

Làm đương sự, Hứa U chỉ ngồi một bên, vẻ mặt không chút gợn sóng. Chỉ là cô có chút muốn cười, bèn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lắc lắc đầu, Tống Nhất Phàm đồng tình nói, “Hứa U, cậu thông cảm, ngàn vạn lần đừng ghét bỏ cậu ấy, có đôi khi đầu óc cậu ấy không được tốt cho lắm.”

“Cậu thử nói thêm câu nữa xem?” Tạ Từ nhàn nhạt lên tiếng.

Tống Nhất Phàm cười không lên tiếng.

Đoạn đường phía trước có cảnh sát giao thông đứng điều khiển giao thông.

Xe chậm rãi giảm tốc độ.

Hứa U dựa đầu vào lưng ghế, hơi hơi nghiêng đầu nói chuyện với Phó Tuyết Lê ngồi phía sau. Cuộc sống mấy năm nay như thế nào, còn có mấy việc nhỏ thượng vàng hạ cám. Nhiều năm không gặp, trong lòng mang theo cảm xúc khôn kể.

Đa số là Phó Tuyết Lê nói, Hứa U an tĩnh nghe, thỉnh thoảng trả lời hai câu.

Tấm che nắng bị kéo xuống, ánh mặt trời tiến vào trong xe, chỉ có thể phác họa ra nửa hình dáng khuôn mặt cô.

Góc độ này nhìn rõ không sót gì.

Tạ Từ nhìn lướt qua cằm Hứa U. Cậu nhìn trộm một cái, sau đó dời mắt đi, cố ý ho khan hai tiếng.

Không ai để ý đến cậu.

Phó Tuyết Lê hứng thú bừng bừng, sau đó trong xe lại vang lên vài tiếng ho khan. Cô dừng lại, hỏi: “Tạ Từ, cậu đau họng à?”

Hứa U cũng ngừng câu chuyện, quay ra nhìn anh.

Tạ Từ giả bộ bình tĩnh. Hai khuy áo trên cùng không cài lại, để lộ ra xương quai xanh.

Tạ Từ liếc nhìn Hứa U, lại nhìn tình hình giao thông phía trước. Đoạn đường đã thông thoáng hơn, anh đạp chân ga, xe tăng tốc lên đường.

Qua hai giây, anh nói, “Hứa U, em nhìn anh làm gì, anh còn phải lái xe.”

Hứa U: “….”

Yên lặng hai giây.

“Vậy anh cũng đừng nhìn em, nghiêm túc lái xe đi.”

“Anh đang nghiêm túc lái xe, nhưng em cứ dùng tầm mắc quấy rầy anh.”

Hứa U cạn lời, “Vừa nãy em không nhìn anh.”

Tạ Từ không phục, “Em không nhìn anh sao biết anh nhìn em?”

“…….”

Hai người phía trước em một câu anh một câu, Phó Tuyết Lê nhỏ giọng hỏi Tống Nhất Phàm, “Sao Tạ Từ vẫn đểu như vậy, bao nhiêu năm rồi cũng không thay đổi?”

Cô ra nước ngoài một thời gian, biết Hứa U và Tạ Từ chia tay, nhưng không biết cụ thể như thế nào, cũng không rõ lắm mấy năm nay bọn họ ra sao.

Chẳng qua hiện tại nghe nói lại ở bên nhau, nhìn dáng vẻ ở chung cũng rất tự nhiên, Phó Tuyết Lê không khỏi cảm khái.

Không nghĩ tới vòng đi vòng lại cuối cùng vẫn không thoát khỏi nhau.

Thật ra trong lòng Tống Nhất Phàm rất vui mừng. Anh nói, “Tốt mà, gần đây Tạ Từ mới hoạt bát hơn chút, dáng vẻ này khá tốt.”

Anh nhớ rõ lúc trước đến xưởng sửa xe tìm Tạ Từ, khi đó tinh thần Tạ Từ không tốt lắm, nhìn thấy người cũng không buồn nói chuyện. Dù sao chính là chẳng có chút cảm xúc. Hiện tại tuy rằng hơi lưu manh, nhưng có thể nhìn ra đã khác trước kia rất nhiều.

Như là, sống lại một lần nữa.



Liên hoan ở một tiệm ăn tại gia, ăn nhậu chơi bời không thiếu thứ gì, thậm chí còn có suối nước nóng.

Không khí bên trong khá mờ ảo, đá cuội lởm chởm, bên cạnh có trồng nhiều cây xanh, nước trong chậm rãi chảy qua khe đá.

Bọn họ được mấy người phục vụ mặc sườn xám tiếp đón, đi đến cửa phòng Phù Dung thì dừng lại.

Đẩy cửa đi vào, một đám người đã sớm ngồi đầy đủ, có cả trai lẫn gái, đang nói chuyện sôi nổi.

Hứa U hơi sửng sốt, cô không nghĩ tới sẽ có nhiều người như vậy. Bên trong có mấy người cô quen, cũng có vài người nhìn lạ mặt.

Phó Tuyết Lê tiến đến bên tai cô giải thích, “Đều là bạn học quen biết ở thành phố Lâm, trùng hợp ở thành phố Thân nên rủ nhau ra ngoài chơi.”

Có mấy người nhìn thấy bọn họ, bèn đứng lên đón, “Cuối cùng các cậu cũng đến.”

Có người nhận ra Hứa U, ồn ào nói: “Đây không phải thủ khoa của chúng ta sao, mấy năm nay họp lớp cậu đều không tớ, sắp quên luôn cậu trông thế nào rồi.”

Hứa U cố nhớ lại anh ta là ai nhưng phát hiện mình không nhớ nổi. Cô vội vàng cười xin lỗi, “Mấy năm nay công việc hơi bận.”

“Bận cái gì, tuổi còn trẻ đừng khiến bản thân mệt mỏi sinh bệnh.”

“Tạ Từ.” Lý Kiệt Nghị ngáp một cái, kêu anh, “Đêm nay cậu đặt phòng khách sạn cho tôi đi, tôi không muốn ngủ ở chỗ cậu.”

Tạ Từ nhìn anh một cái, tùy tiện ném chìa khóa sang bên cạnh.

Hứa U tìm chỗ ngồi, sau đó Tạ Từ kéo ghế bên cạnh ngồi xuống theo cô.

Người đang ngồi hai mặt nhìn nhau. Thế mà còn ở bên nhau….

Phó Tuyết Lê đặt túi sang một bên, thuận miệng hỏi, “Gọi đồ ăn chưa?”

“Gọi rồi, các cậu nhìn xem có muốn gọi thêm gì không.” Lý Tiểu Cường đẩy thực đơn qua.

Lúc chờ đồ ăn mang lên, mọi người lại tiếp tục nói chuyện.

Sau đó có người như nhớ tới cái gì mà quay đầu nhìn Phó Tuyết Lê, “Đúng rồi, lớp trưởng đâu, sao cậu ấy không tới?”

Phó Tuyết Lê nói, “Anh ấy hả, đi công tác rồi.”

Người nọ cảm thán, “Lúc trước lớp ta có bao nhiêu đôi, hiện tại chia tay gần hết rồi.”

“Đệt, có thể nói chuyện hay không.” Từ Hiểu Thành chỉ hướng Tạ Từ, “Kia không phải còn một đôi sao?”

Tạ Từ đang ghé vào bên tai Hứa U nói chuyện với cô, mặc kệ mấy người khác.

Theo sau là đồ ăn được mang vào, mấy chai rượu trắng cũng được mở nắp ra. Con trai uống rượu, con gái ăn thức ăn.

Lý Tiểu Cường rót rượu cho từng người, hưng phấn nói, “Hôm nay chúng ta không say không về.”

Đến phiên Tạ Từ, Lý Tiểu Cường còn hưng phấn chà xát tay, “Anh Từ, hôm nay cậu không trốn được đâu.”

Anh khoác tay lên lưng ghế, không nói một lời, cũng không đẩy ra.

Hứa U vẫn luôn nhìn chén rượu.

Cô thấy đủ rồi, bèn ngăn lại: “Đừng rót cho Tạ Từ quá nhiều, anh ấy không uống rượu được.”

Cô nói xong mới nhận ra hành vi của mình không ổn. Thật ra cô vẫn luôn nhớ Tạ Từ vừa phát sốt không bao lâu.

“Không uống được rượu?!”

Lý Tiểu Cường dừng động tác, “Này… Đừng nói giỡn chứ.”

Hứa U liếc Tạ Từ một cái, muốn nói lại thôi.

Trong lòng Tạ Từ sướng muốn chết, anh bình tĩnh nhướng mày, “Ai nói giỡn với cậu.”

Từ Hiểu Thành cười nhạo một tiếng, trực tiếp vạch trần anh, “Đừng giả vờ nữa Tạ Từ, trước kia ăn cơm bên ngoài, ai có thể chơi hơn cậu.”

Lời này là thật sự, trước kia lúc đám người bọn họ kéo nhau đi chơi đều là trộn mấy loại rượu lại với nhau.

Loại rượu trắng này quả thật chỉ là một bữa ăn sáng.

Tạ Từ chỉ cười mà không tỏ ý kiến.

Rượu quá ba tuần, trên bàn liền bắt đầu nói chuyện.

Những lần tụ hội bạn học như thế này, thích nhất là nhớ lại chuyện quá khứ.

Từ Hiểu Thành bị rót hai chén rượu, cũng say. Anh mê mang nhìn Tạ Từ.

Hết thảy giống như chưa từng thay đổi.

Tạ Từ ấy, vẫn là dáng vẻ như trước kia, chỉ cần có Hứa U ở thì đôi mắt luôn không dời khỏi cô.

Chính là cái loại chỉ cần ở bên nhau liền dính lấy nhau. Ngần ấy năm, vẫn trước sau như một, không biết khiến người hâm mộ hay cảm thấy đáng thương.

Từ trước đến nay đám người Lý Kiệt Nghị luôn rất biết chơi, nói chuyện lại hài hước, mỗi lần tụ hội đều là anh là trung tâm ồn ào, hấp dẫn đại đa số phái nữ vây quay. Anh kính rượu từng người, lôi kéo người ta nói chuyện từ nam đến bắc. Ai cũng có anh mặt mũi, không khí được anh nâng lên rất náo nhiệt.

Đến phiên Tạ Từ, Lý Kiệt Nghị nới lời cảm khái, “Anh em chúng ta chơi với nhau nhiều năm như vậy, tình cảm thâm sâu, không thành vấn đề chứ?”

Nói xong, chính anh uống cạn chén rượu.

Tạ Từ chậm rãi cầm chén rượu lên, sau đó chỉ uống một ngụm nhỏ rồi đặt lại lên bàn.

“Đệch, cậu có phải đàn ông hay không.”

Lý Kiệt Nghị điên, “Chỉ uống một chút như vậy, không coi là đàn ông!”

Anh ngước mặt, vô cảm trả lời, “Tôi có phải đàn ông hay không không phải cậu có thể trả lời.”

Tuy rằng Tạ Từ uống không nhiều, nhưng rượu trắng xuống bụng, dù không đến mức say thì cũng đủ để nói ra mấy lời càn rỡ hơn.

Lý Kiệt Nghị bị anh làm tức giận, anh cao giọng kêu Tống Nhất Phàm, “Hắc Bì, cậu mau nhìn Tạ Từ, lâu như vậy vẫn là dáng vẻ động một tý liền chọc người tức chết, tôi coi như hiểu rõ rồi.”

Anh nói hơi lớn, khiến mọi người đều chú ý hướng này, vì thế Lý Kiệt Nghị trực tiếp thay đổi mục tiêu, quay sang nói với Hứa U, “Hứa U, về sau cậu phải chịu đựng Tạ Từ nhiều đấy, thật sự.”

“Hả?”

“Cuối cùng Tạ Từ được cậu thu nhận, lúc trước không biết cậu ta đã làm bao nhiêu thiếu nữ vô tội bị thương tâm đâu.”

Hứa U: “……”

Cô không biết nên đáp lại lời này thế nào.

“Cậu xong chưa?” Tạ Từ không nhịn được, “Có thể biến được chưa.”

Lý Kiệt Nghị không nghe theo, “Cậu nghĩ lại xem, năm đó cậu từ chối con gái nhà người ta thế nào?”

“Tống Nhất Phàm, cậu diễn lại một lần.”

Nói đến cái này, Từ Hiểu Thành cũng nhớ tới, khi còn đi học, bọn họ thường lấy chuyện này ra cười đùa thật lâu.

Hiện tại nhớ tới, vẫn cảm thấy buồn cười như năm nào.

Tống Nhất Phàm thanh thanh giọng nói, sau đó ra vẻ đứng đắn nói thật to.

“—cậu khá tốt, nhưng tôi quá đẹp trai, cậu không xứng.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Vừa dứt lời, toàn bộ mọi người đều cười ầm lên.

Hứa U cũng cảm thấy buồn cười, cong cong khóe môi. Tạ Từ thấy cô cười cũng cười theo mắng một câu, “Biến đi.”

“Còn nữa, còn nữa.” Từ Hiểu Thành lại nhớ đến một chuyện thú vị, “Cậu còn nhớ có một lần đi học Tạ Từ đột nhiên kể cho chúng ta nghe một câu chuyện cười không?”

Anh nhắc tới, Tống Nhất Phàm liền nhớ ra, gật đầu, “Nhớ rõ, nhớ rõ, thật có thể xếp vào bảng xếp hạng ba câu chuyện cười khó cười nhất trong đời tôi.”

“Đúng đúng đúng, sau đó mỗi lần Tạ Từ nói xong, không khí đều sẽ lạnh ngắt.”

“Tôi còn sợ cậu ấy buồn mà cười hai tiếng, kết quả cậu ấy nói thế nào?”

Tống Nhất Phàm nghiêm trang thuật lại lời Tạ Từ, “Cái đệch, cậu cười quá có lệ, cười lại lần nữa cho ông.”

Sau đó mọi người trên bàn đều cười rộ lên.

Tạ Từ không nhịn được nữa, “Các cậu đủ chưa?”

Nhìn sắc mặt cậu bực thật sự, Lý Kiệt Nghị mới nói, “Rồi rồi rồi, không nói không nói.”



Ăn ăn uống uống đến khi no nê.

Tạ Từ một tay chống cằm, lười biếng dùng đũa chọc một cái bánh bao trước mặt.

Anh nhìn người bên cạnh.

“—-Hứa U.” Anh gọi cô.

Hứa U nghiêng đầu, “A, sao vậy?”

Tạ Từ cười, ý bảo cô nhìn bánh bao trong tay. Anh nói, “Anh cắn mặt trăng cho em.”

Sau đó anh cắn một miếng.

“Thế nào, có giống không?”

Hứa U bật cười, lắc lắc đầu.

“Có phải mặt trăng hay không?” Tạ Từ không ngừng truy hỏi.

Hứa U đoán anh khẳng định có men say, cũng có thể là giả ngây giả dại. Cô thở dài, nói theo anh, “Là mặt trăng.”

“Vậy cắn cho em, có khen thưởng hay không?”

Hứa U không để ý tới, làm bộ không nghe thấy.

“Có hay không?”

“……”

“Xem anh biểu diễn miễn phí, không có ai không nói lý như em.”

“…”

“Lại không nói lời nào, anh sẽ cắn một mặt trăng trên mặt em.”

Hứa U nhanh chóng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, vừa định mở miệng thì nghe được tiếng thở dài của Tạ Từ, “Hiz, vốn dĩ cho rằng tính tình của em khá tốt.”

Hứa U nhìn anh một cái.

Tạ Từ bỗng nhiên cười.

Từ đôi mắt tràn đầy kiệt ngạo bức người, lại cong thành vầng trăng non ôn nhu, ở dưới ánh đèn càng thêm sáng ngời, giống như ngậm nước bên trong.

“Không nghĩ tới, thật đúng là khá tốt.”

“…..Anh có thể đừng giả say được không?” Hứa U nhỏ giọng hỏi, ngoài miệng nói như vậy, nhưng lại không giấu nổi ý cười nơi đáy mắt.

Tạ Từ thấy cô cười thì dại ra một hồi. Sau đó phát ra một tiếng cười khẽ từ cổ họng.

“Hứa U.”

Trong không gian ồn ào, thanh âm của anh thật thấp, khàn khàn mang theo men say.

“Anh lại theo đuổi em lần nữa được không?”

Động tác uống nước của cô khựng lại, tròng mắt nhìn về phía anh.

Tạ Từ nói: “Anh nghiêm túc.”



Cơm xong, ra khỏi tiệm cơm, một đám người nhốn nháo đòi đi quán bar.

Hứa U không bận việc, bạn học cũ gặp lại, không khí rất tốt, mọi người đều hưng phấn, cô cũng không muốn làm mọi người mất hứng.

Có phòng riêng trên tầng hai, nhưng mọi người đều muốn náo nhiệt nên dứt khoát ngồi ở dưới tầng một.

Tống Nhất Phàm đã uống vài chén rượu, thấy ca sĩ của quán bar hát xong thì có khách lên hát, anh không sợ mất mặt mà đi đến dưới khán đài.

Anh còn đặc biệt khoe khoang, quay đầu kéo một người phục vụ hỏi, “Này, các cậu có cho chọn bài không?”

“Đệch, giọng vịt đực của cậu để tai họa chúng tôi là đủ rồi, cậu còn muốn mất mặt trong quán bar à?” Lý Kiệt Nghị vui vẻ nói.

Phó Tuyết Lê không nhịn được, la to: “Tống Nhất Phàm, cậu mau cút xuống?”

Ai kêu anh cũng không được, Tống Nhất Phàm cầm mic lên, nhắm hai mắt, dùng dáng vẻ vô cùng say mê cất tiếng hát.

Tiếng ca lảnh lót vờn quanh giọng vịt đực của Tống Nhất Phàm.

“Ha ha ha ha ha ha, hát cái quỷ gì thế—-”

Bọn Lý Tiểu Cường ngồi một vòng, chê bai không chút lưu tình, mỗi người đều hận không thể xông lên che miệng anh lại.

Hứa U mỉm cười nhìn bọn họ. Tạ Từ ngồi bên cạnh cô, thấy cô cười cũng cười theo.

Một bài hát tra tấn mọi người rốt cuộc cũng kết thúc, lúc này Tống Nhất Phàm mới thỏa mãn trở lại.

Lý Tiểu Cường lấy đậu phộng ném anh: “Mất mặt!”

Tống Nhất Phàm chẳng hề để ý.

Từ Hiểu Thành tặc lưỡi: “Với trình độ này của cậu, quả thật là kéo thấp cấp bậc của chúng tôi.”

Tống Nhất Phàm cãi lại: “Nói cứ như cậu hát hay lắm. Tốt hơn tôi được bao nhiêu?”

“Vâng vâng vâng, tôi không bằng cậu. Vấn đề là tôi không đi lên!” Từ Hiểu Thành cười hì hì, chỉ Tạ Từ, “Hoàng tử tình ca của chúng ta từng hát khiến tất cả quán bar ở thành phố Lâm mê mẩn, người ta cũng chưa nhảy nhót, thành thật ngồi ở đây, cậu nói cậu có thể học tập chút được không?”

Lý Tiểu Cường gật đầu: “Đúng thế! Anh Từ cũng chưa hát, cậu hát cái rắm!”

“A Từ hát hay thì làm sao vậy, cậu ấy lại không hát.” Tống Nhất Phàm vắt chéo chân khoe khoang, “Chỉ có tôi mới có phong độ đại tướng thế này. Hơn nữa nhiều năm như vậy, ai biết A Từ có còn là hoàng tử tình ca hay không.”

Đều biết Tạ Từ rất ít khi hát trước mặt mọi người, mấy người chơi thân không còn lời gì để nói, đều lấy đậu phộng ném Tống Nhất Phàm.

“Ngốc, người khác đều nhìn chúng ta, mặt đều bị cậu ném hết rồi.”

Hứa U ngồi ăn trái cây, khóe miệng cong lên, đột nhiên nhớ tới trước kia từng hát nhạc thiếu nhi ở KTV, còn bị Tạ Từ trêu chọc.

Cô cong eo, đột nhiên nghiêng đầu nhìn Tạ Từ, hỏi: “Anh thật sự hát rất hay sao?”

Tạ Từ sửng sốt.

“Dễ nghe.” Phó Tuyết Lê trả lời thay Tạ Từ, “Tớ nói thật, lúc trước bọn tớ không ai hát hay bằng Tạ Từ.”

Nhưng Tạ Từ không muốn hát, cảm thấy không thú vị. Đi ra ngoài chơi cũng chỉ uống rượu đánh bài hút thuốc, trên cơ bản là lười nói chuyện.

Có mấy lần Phó Tuyết Lê muốn nghe nhưng Tạ Từ đều từ chối.

Hứa U gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi.

Một lát sau.

Tạ Từ ngồi bên cạnh vẫn luôn không nói lời nào đột nhiên ho khan một tiếng, anh sờ sờ mũi, “Em muốn nghe sao?”

Lời này là hỏi Hứa U.

Hứa U ngồi đó, hơi hơi thả lỏng, nói, “Muốn nghe.”

“Nghe cái gì?” Lý Tiểu Cường bóp đậu phộng.

Phó Tuyết Lê kinh ngạc, “Không phải là hôm nay cậu muốn Tạ Từ bộc lộ tài năng đấy chứ?”

Tạ Từ dựa vào lưng ghế sô pha, dáng vẻ lười nhác, tầm mắt đảo qua bọn họ, cuối cùng vững vàng dừng ở trên người Hứa U.

“Đúng vậy.”

Tạ Từ không đi chọn nhạc đềm mà đứng dậy tiện tay xách lên chiếc đàn ghi ta để trong góc.

Phía dưới bắt đầu ồn ao hoan hô, ánh mắt mọi người đều dõi theo anh.

Những người ngồi bàn khác cũng tò mò nhìn qua.

Từ Hiểu Thành châm điếu thuốc, cười nói, “Chậc chậc, Tạ Từ uống nhiều một cái là trở nên gợi tình.”

Hứa U nghe, đôi mắt nhìn anh đứng trên sân khấu.

Có lẽ vì nóng nên Tạ Từ cuốn tay áo sơ mì lên, để lộ ra một đoán cánh tay.

Anh ngồi trên ghế, một chân gập lên để đỡ đàn ghi ta, thử gảy hai cái nghe tiếng đàn.

Tư thế này, vừa thấy liền biết là chuyên nghiệp.

Yên tĩnh hai giây. Tạ Từ khẽ cười, đôi mắt nhìn sang hướng này, sau đó tiến tới gần hát lên câu đầu tiên.

“—-Linh hồn của anh nói với anh, nó trời sinh thích hợp yêu em.”