Lúm Đồng Tiền Nhỏ Của Em

Chương 40: Bữa ăn sáng



Bữa ăn sáng

Edit: Qing Yun.

Thi cuối kỳ được tiến hành suốt một tháng. Trước kỳ thi ba ngày, lớp 10 và lớp 11 nghỉ, lớp 12 tiếp tục học bù.

Thứ hai trời đổ tuyết lớn, vì thứ ba bắt đầu thi cho nên buổi sáng không cần lên lớp tự học.

Hứa U không cẩn thận dậy muộn, vội vàng chạy đến nơi đã hẹn, phát hiện Tạ Từ đang ngồi ở ghế dài cách đó không xa. Cậu dựa lưng vào ghế, đôi chân dài lười biếng duỗi thẳng, tóc đen ngắn ngủi có một lớp tuyết mỏng bao phủ.

Cô chạy vội, thở dốc một hồi, trong lòng rất áy náy, "Cậu đợi lâu chưa?"

"Rất lâu."

Tạ Từ kéo kéo khóe miệng, chuyển ánh đến gương mặt của cô.

Hứa U:....

Cô cười khổ, kéo cậu đứng lên, nhỏ giọng xin lỗi: "Thật xin lỗi, hôm nay đồng hồ báo thức của tớ không kêu, mẹ cũng không gọi tớ dậy."

Hai người đi ăn bữa sáng ở một quán ăn mới mở cách trường học một con phố, không có nhiều học sinh biết.

Trong tiệm được bài trí rất tinh xảo, tương đối tình thú, giống quán cà phê. Có quầy bar, ghế mây, bàn tròn, còn có cả đèn chùm.

Hứa U dậm chân cho tuyết rơi xuống, tò mò nhìn vào bên trong rồi quay đầu hỏi cậu: "Đây là quán ăn sao?"

"Nếu không thì tôi mang em đến làm gì."

Nói xong câu đó, Tạ Từ cúi đầu nhìn cô.

Hứa U không để ý cậu, cụp ô lại, tháo bao tay ra sau đó đẩy cửa đi vào, chuông gió bị đụng phải phát ra tiếng kêu leng keng, Tạ Từ đi theo phía sau.

Bọn họ tùy tiện chọn một chỗ gần cửa sổ, Tạ Từ mở thực đơn ra, hỏi cô: "Em ăn gì?"

Trong tiệm có mở máy sưởi, Hứa U để cặp sách sang một bên, cúi đầu tháo khăn quàng cổ xuống, "Đều được."

Nghĩ nghĩ, cô lại nói: "Tớ không thích ăn bánh."

"Bánh gì?"

"Màn thầu linh tinh, đại khái thế." Hứa U ngượng ngùng cười. "Tớ ăn không quen."

"Ngoài cái này ra."

"Không có gì, tớ ăn cháo cũng được..."

Cậu chỉ "ừ" một tiếng, nói: "Đã biết."

Đợi một hồi, bữa sáng được mang lên. Hứa U trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người phục vụ để đồ ăn lên bàn.

Màn thầu bơ, cháo đậu đỏ, hoành thánh, mì trộn tương, thịt ti nước lèo, sữa đậu nành, bánh quẩy, mì thịt bò...

Thức ăn nóng hổi đặt trên mặt bàn cẩm thạch, người phục vụ trêu ghẹo nói: "Hai bạn có chờ bạn bè đến không, ăn một hơi có thể hết nhiều như vậy sao."

Chờ hai người đi rồi, Hứa U mới nói: "Đừng tiêu tiền loạn."

Không biết Tạ Từ làm sao, từ sáng sớm đã không có tinh thần. Cậu cụp mi, xoay xoay chén trà trên tay, ngáp một cái: "Không sao hết, ăn nhanh đi."

Cứ dáng vẻ không sao cả như vậy.

Hứa U đành phải cúi đầu ăn cháo, không muốn nói chuyện, cũng không muốn để ý đến cậu.

Sau một lúc lâu, bên người có người ngồi xuống. Hứa U vẫn tiếp tục ăn, trong lòng buồn bực, một câu cũng không nói.

"Chậc, vừa ăn là không để ý đến tôi?"

Tạ Từ dùng khuỷu tay chống trên mặt bàn, lười nhác đánh giá Hứa U, sau đó lại cúi người đến gần hơn chút.

Cô không phát ra bất cứ âm thanh gì.

Tạ Từ lại dựa vào gần hơn.

"Cậu đừng dựa gần vào người tớ, phiền nào." Hứa U không nhịn được lửa giận, đặt thìa gốm vào trong bát, tiếng va chạm thanh thúy vang lên.

Cậu nhìn cô vì tức giận mà miệng hơi chu lên, buồn cười nói: "Tôi làm gì em?"

"Tớ rất tức giận." Hứa U quay đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu, "Tớ cảm thấy cậu thật lãng phí."

Mấy bàn bên cạnh có người, trong tiệm lại tương đối an tĩnh nên cô đè thấp âm thanh xuống, "Nếu có nhiều tiền, hoàn toàn có thể tiêu ở nơi khác."

Tạ Từ buồn cười, như là cảm thấy thật bất đắc dĩ, cậu nhéo nhéo mặt Hứa U: "Cũng không tốn bao nhiêu tiền."

"Không phải vấn đề này." Hứa U đánh gãy lời nói của cậu, nhìn mắt cậu, nói: "Tớ không thích cậu lãng phí đồ ăn."

Cô quay mặt ra chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Từ nhỏ tớ đã sống với ông bà ngoại, hai người là nông dân, bọn họ rất vất vả..."

Nói xong, cô lại bắt đầu ăn cháo.

Tạ Từ không rên một tiếng, nghe xong những lời này, cậu sờ sờ cái mũi, vờ ho khan một tiếng, "Tôi sợ em ăn không ngon... Không vấn đề, bây giờ tôi tìm vài người đến ăn những thứ này?"

Thật là nói cái gì thì cái đó tới, lời này vừa nói xong, phía sau liền vang lên một tiếng kêu kinh hỉ: "Thật trùng hợp nha, A Từ, thì ra cậu cũng ở đây!"

Vừa quay đầu, thấy Lý Kiệt Nghị mang theo mấy người đứng đó, Trần Tinh Ỷ cũng ở, còn có mấy học sinh lớp 12.

Bọn họ đều nhận ra Tạ Từ, một đám người lục tục đến chào hỏi cậu.

Đối với những cuộc trò chuyện không có ý nghĩa này, Tạ Từ đều mắt điếc tai ngơ.

Trần Tinh Ỷ nỗ lực khống chế cảm xúc trên mặt, ngồi xuống bên cạnh như không có chuyện gì. Ngay sau đó mấy người còn lại cũng ngồi xuống, âm thanh nghị luận vang lên: "Bên cạnh Tạ Từ chắc là bạn gái mới đi?"

"Có lẽ vậy, hình như chúng ta chưa gặp bao giờ/"

"Nghe Tống Nhất Phàm nói Tạ Từ thích người hiện tại."

"Còn không phải sao, trước kia có bao giờ thấy cậu ấy kiên nhẫn đi ăn cơm cùng..."

Nói xong, bị một người đẩy nhẹ một cái. Người nói ý thức được cái gì, đành ngậm miệng.

Ăn một hồi, Lý Kiệt Nghị bị Tạ Từ kêu qua.

Cậu không thể hiểu được.

Tạ Từ nâng cằm, ý bảo cậu ngồi xuống đối diện diện.

Lý Kiệt Nghị nhìn đống lớn đồ ăn trên bàn, một bên ngồi một bên cảm thán: "Đồ ăn thật phong phú nha Tạ thiếu."

"Vợ tôi ăn không hết, cậu giải quyết đi."

"A?" Lúc này Lý Kiệt Nghị mới phát hiện hai người không thích hợp. Cậu ngó Hứa U đang cúi đầu ăn, khóe miệng ngậm ý cười xấu xa, biểu tình ái muội, nói: "Chuyện gì xảy ra thế, chọc gì bạn gái khiến người ta không thèm để ý đến cậu?"

Tạ Từ dùng khẩu hình trả lời một cậu: "Đệch, hỏi mẹ cậu."

Lý Kiệt Nghị càng cười vui hơn, "Chậc, chậc, chậc, hai người thế này làm tôi rất xấu hổ nha."

Tạ Từ không mặt không nhạt trả lời một câu: "Lý Kiệt Nghị, cậu muốn quản nhiều như vậy?"

"Rồi rồi rồi, Tạ thiếu đẹp trai, cậu nói cái gì chính là cái đó."

"Cút."

"Cậu muốn tôi đến tôi liền đến, lúc này cậu lại kêu tôi đi, đùa bỡn tôi?"

Tạ Từ đạp cậu một cái, cười mắng: "Hăng hái đúng không?"

"Dừng nha, có chuyện thì từ từ nói, không nên động tay động chân." Đại ca Lý Kiệt Nghị không vui.

Hai người cậu một câu tôi một câu, cố ý châm chọc vui đùa. Biết rõ Tạ Từ muốn trêu mình, Hứa U vẫn nhịn không được mà cười rộ lên.

Cô cười, Tạ Từ lập tức dán lại: "Ai da, rốt cuộc không xụ mặt?"

Có người ngoài ở đây, Hứa U không muốn quá thân mật, cô hơi dịch sang bên, "Cậu không ăn à?"

"Em giận tôi làm sao tôi có thể nuốt trôi?" Cậu hỏi lại rất đương nhiên.

Lý Kiệt Nghị ngồi đối diện hai người, trong lòng yên lặng chửi thầm.

Hai người yêu đương, ngấy chết mấy người bên cạnh, cố tình còn không tự phát hiện.

Còn Tạ Từ, lúc nói chuyện với Hứa U, mặt cứ như hận không thể dán lên mặt cô...

Hứa U thở dài, đẩy mặt cậu ra, "Tớ không giận, cậu mau ăn đi, đợi lát nữa đồ ăn sẽ lạnh hết..."

"Vậy em đút cho tôi?"

Cậu nghiêng đầu giả vờ đáng thương.

"Tớ không đút, cậu tự ăn đi."

Tạ Từ đặt cằm lên vai cô, "Nhẫn tâm như vậy?"

Lý Kiệt Nghị xen mồm: "Không cần làm thế chứ, nơi này còn có người ngoài đấy."

Tạ Từ mặc kệ cậu, liếc nhìn Lý Kiệt Nghị một cái: "Có phiền hay không, từ đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy."

- -

Bởi vì ngày mai thi cuối kỳ, các giáo viên phải họp nên cả ngày hôm nay bọn họ được tự do ôn tập.

Mọi người đều tùy tiện đổi chỗ, tuy rằng ngày thường không thích học tập nhưng nước đến chân rồi vẫn muốn ôm một cái chân Phật, vì thế chỗ ngồi xung quanh học bá đều được tranh đoạt.

Buổi sáng Hứa U có tiết, cô không làm bài tập nhưng có giảng bài cho mọi người. Cô rất kiên nhẫn, cũng không chê phiền.

Ngày mùa đông, nước ấm trong bình luôn là chạm bỏng tay. Tan học, Hứa U đi xếp hàng, chờ những người phía trước lấy hết rồi thì nước không còn nóng nữa. Nhưng cô muốn uống nước ấm nên đành đợi nước nấu lại.

Phía sau có rất nhiều chỗ trống, có người chưa tới, có người tới rồi cùng bò đi ngủ.

Hứa U tùy tiện ngồi xuống một chỗ, đôi mắt nhìn đèn báo đun nước đến phát ngốc.

Một lát sau, phía sau lưng bị người chọc chọc.

Cô hoàn hồn, quay đầu lại xem.

Là Tống nhất Phàm, trên mặt còn vết cánh tay in vào do ngủ nhiều, mắt nhập nhèm buồn ngủ, "Từ ca kêu cậu."

Nói xong liền nằm bò ra bàn tiếp tục ngủ.

Hứa U cầm ly nước không đi đến phía sau. Trên bàn Tạ Từ có một đống sách vở, bàn vốn đã không lớn, sách vở vứt đầy bàn.

"Học bá, thương lượng chuyện này, tiết tiếp theo ngồi bên cạnh tôi được không?" Hiển nhiên Tạ Từ vừa tỉnh ngủ, một đầu tóc đen hỗn độn, mặt mày lười biếng.

Hứa U đặt ly nước sang một bên, tùy tiện cầm một quyển vở bên xem.

Bên trong trống rỗng, một chữ cũng không có, ngoài bìa chỉ có hai chữ rồng bay phượng múa.

Cô còn chưa nói cái gì, Tạ Từ đã giành nói trước: "Ball ball you, tôi nghiêm túc dốc lòng cầu học."

Hứa U tiếp tục trầm mặc, rõ ràng không quá tin tưởng.

Đợi một hồi, tiếng chuông vào học vang lên, Tạ Từ giữ chặt tay áo cô, ngửa đầu nhìn, ánh mắt còn có chút cầu khẩn: "Em có lương tâm hay không, chỉ một tiết mà cũng phải nghĩ đến nửa ngày."

"Vậy cậu đi học đừng nói chuyện với tớ, chỉ có thể hỏi bài tập." Hứa U nói điều kiện.

Tạ Từ lập tức gật đầu.

Tiết học cuối cùng, trong phòng học dần ồn ào lên, tâm tư học tập cũng phai nhạt, các góc túm lại nói nói chuyện.

Nhưng mà mặc kệ mọi người ồn thế nào, Hứa U giống như không chút ảnh hưởng, thanh thản ổn định cúi đầu làm bài tập, thật sự một câu vô nghĩa cũng không nói với Tạ Từ.

Cậu không nhịn được, chọc chọc bả vai Hứa U, kêu cô giảng đề.

Hứa U cầm đề bài, cúi đầu nhìn, bài tập thứ nhất là toán học, chỉ là một bài về hàm số lượng giác đơn giản.

Cô có hơi cạn lời, nhìn Tạ Từ: "Cậu muốn tớ nói cái gì?"

Thật ra cậu còn chưa xem đề, bèn thuận miệng nói: "Em muốn nói gì thì nói, dù sao tôi đều không làm được."

"...."

Hứa U lắc đầu, cầm bút viết công thức ra giấy nháp, "Bài này rất đơn giản, cậu áp dụng công thức của hàm lượng giác là được..."

Cô liếc nhìn cậu, nói một hồi, cậu rõ ràng thất thần, Hứa U đã nhận ra, cô ngẩng đầu nói: "Cậu có nghe hay không?"

"Nghe chứ." Cậu chớp chớp mắt, nhanh chóng sát lại hôn cô một cái.

Hứa U ném bút ra, "Tớ không nói với cậu."

"Sao thế, sao lại không nói nữa!"

Tạ Từ nóng nảy, "Em đừng mãi bắt nạt người trẻ tuổi lại đẹp trai."