Hành Trình Của Bóng Đêm

Chương 95: Sắp Xếp




"Cốc... Cốc... Cốc... Đoàn trưởng!"

"Vào đi!"

"Ngài có ổn không?"

"Không cần quan tâm đến ta, ngươi bây giờ điều động mọi người tăng cường cảnh giác, chuẩn bị tinh thần bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ phải chiến đấu!"

"Chúng ta là sứ đoàn!"

"Sứ đoàn chết ở nước khác thì là một vấn đề lớn nhưng ở nơi đây thì không phải, mà tình hình bây giờ thì càng không phải."

"Vâng!"

"Khoan đã, nhắc nhở mọi người không được phép tùy ý rời khỏi khu tập kết này, đặc biệt là cô gái đi chung với tên Hư Vô kia!"

"Người biết Nhã Phi?"

"Ta là đoàn trưởng, chỉ có chuyện ta không muốn nói chứ không có chuyện ta không biết."

...

Cuộc nói chuyện của tôi và Tôn Diệt thật là ngắn ngủi nhưng thông tin nhận được thì lại không ít.

Tôn Diệt có vẻ như bị trọng thương không nhẹ, sắc mặt, hơi thở đều rất yếu ớt, đến cả việc đứng vững cũng rất khó khăn.

Ai có thể đả thương được Tôn Diệt.

Ngoài Ly Thương công chúa ra thì tôi chưa thấy ai có năng lực khiến hắn thê thảm đến nổi này.

Có thể Hắc Ám cũng có thể làm được nhưng Tôn Diệt đâu có ngu ngốc tới nổi đấu đầu trực diện với thực thể hùng mạnh như thế chứ.

Không đúng, nếu là Tôn Diệt thì hắn thật dám.

Dù không rõ ai đã đả thương Tôn Diệt nhưng có thể khẳng định đó là một kẻ địch rất mạnh.

Sứ đoàn chết ở nước khác thì là một vấn đề lớn nhưng ở nơi đây thì không phải.

Sứ đoàn Lâm quốc chết ở Lôi quốc là chuyện nhỏ hay chúng tôi chết ở đất nước này mới là chuyện nhỏ?

Tôi và Tôn Diệt vừa mới từ Hoàng Cáo biết được tin tức liên quan đến quốc vương thì ngay lập tức trong đêm bị điều đi sứ.

Đến nơi chưa kịp nghỉ ngơi thì bị ám toán, trong đêm thì kinh đô lại bị phiến quân bạo động.

Nếu nói tất cả những chuyện này không chút liên quan nào với nhau thì ai mà tin nổi đây.

Là Tôn Diệt thao túng hay có bóng dáng quốc vương ở sau màn?

Tôi không biết, cũng không muốn biết.

Tôi là kỵ binh, phục tùng mệnh lệnh mới là điều tôi cần làm.

Dù con đường phía trước là một đầu tuyệt lộ tôi vẫn sẽ phục tùng mệnh lệnh mà dấn thân vào.

Đó là kỹ luật cũng như là niềm tin mà tôi luôn nhất mực trung thành.

"Phó đoàn, không hay rồi!" Tôi mới theo lệnh của Tôn Diệt điều người tăng cường tuần tra thì một kỵ binh trong đội tuần tra đã hốt hoảng chạy tới.

"Bên ngoài.. Bên ngoài khu tập kết có rất nhiều quân lính đang bao vây chúng ta!" Tên kỵ binh này hớt ha hớt hải nói.

"Tập trung mọi người, chuẩn bị ứng chiến!" Tôi vừa siết chặt tay vừa hạ lệnh xuống.

Đến rồi.

Chỉ là không biết họ sẽ lấy lý do gì để tấn công chúng tôi đây.

Mong sao họ không có đủ lý do nhưng kiếm một cái cớ khó đến như vậy hay sao?

Tất nhiên là không.

Sống chết hơn ngàn kỵ binh ở khu tập kết bâu giờ đều phải trông cậy vào một mình tên đoàn trưởng kia mà thôi.

Mong sao lúc này có thể tin tưởng được vào hắn như những lần trước.

...

Ngồi ở trong phòng, tôi cố gắng hồi phục sức lực cũng như ma thuật của mình trong thời gian nhanh nhất có thể.

Tôi từ một tên binh lính không mấy thân thiện đã moi ra không ít thông tin bổ ích, cũng như bất chợt nghĩ ra được một kế hoạch khá tốt.

Không thể không nói kế hoạch bất chợt nghĩ ra thật có nhiều khiếm khuyết cũng như rất nguy hiểm nhưng nó lại là cách nhanh nhất để kết thúc chuyến đi sứ này.

Dù có phần khá xấu hổ khi cải trang thành như vậy nhưng thông tin lấy được là rất xứng đáng.

Chuyện bắt người lần này là nhắm vào quỷ mặt trắng hay nói chính xác ra là nhắm vào Nhã Phi.

Có lẽ khi đó Nhã Phi mất kiểm soát đã làm cho họ chú ý qua, cũng có thể là một sự trùng hợp mà thôi nhưng tất cả đã không còn quan trọng.

Kinh đô hoảng loạn là một cơ hội tốt để đẩy nhanh tiến độ.

Dù mục đích của họ có phải là quỷ mặt trắng thật hay không thì tôi cũng phải cho chuyện này thành thật, ít nhất mặt ngoài phải vậy.

Lẻn ra khỏi đoàn người bị áp giải, tôi nhanh chân tìm trợ thủ của mình ở trong kinh đô.

Trợ thủ của tôi chính là Hắc Sắc.

Vong Dạ không chỉ hoạt động ở mỗi Lâm quốc mà bọn nhỏ đã lấn sân qua các nước lân cận và đưa người qua Lôi quốc là chuyện không thể thiếu được.

Hắc Sắc với nhiệm vụ thu thập thông tin tình báo ở Lôi quốc mà cũng vừa lúc con bé mới dừng chân tại kinh đô này.

Đổi lấy trang phục tôi biến thành Hắc Ám rồi đi qua nhờ vả con bé.

Tôi đi qua nhờ con bé giúp tôi tập hợp thêm vài người nữa, khi màn chắn phong tỏa bị phá vỡ thì con bé sẽ dẫn mọi người chạy ra ngoài để thu hút tầm chú ý của bọn người kia.

Đồng thời tôi còn nhờ con bé gọi mọi người tập hợp lại Lâm quốc để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.

Làm lòng người rung động, lợi dụng sự phân tâm của mấy người kia cùng với ánh chiếu đối xạ, tôi đã thành công cho cô gái đó hy sinh một cách oanh liệt còn mình thì thuận lợi bỏ trốn.

Rời đi kinh đô, tôi dự định sẽ tiến tới Dục Vong thành để lấy lại Xích Huyết Kì kiếm đang bị bỏ lại ở đó cũng như hoàn hảo lấy được chứng cứ ngoại phạm đồng thời cho thân phận Tôn Diệt quay về kinh đô để kết thúc mọi chuyện.

Chỉ là...

Người tính không bằng trời tính, dù đã tính toán chi li thì vẫn có sai sót mà sai sót lần này là về tình trạng ma lực trong cơ thể của tôi.

Quá tự tin vào lực thực đã khiến tôi lơ đi tình trạng ma lực trong cơ thể.

Cưỡng ép dùng ma lực quá nhiều làm tôi ngất ngay tại chỗ mà không kịp ứng phó.

Nhờ vào nghị lực cũng như kỹ năng khống chế, tôi đã nhanh chóng có thể bình ổn lại được sự rối loạn ma lực trong cơ thể nhưng đúng lúc quan trọng thì bên ngoài lại xuất hiện một luồng ma lực khá mạnh quấy rối.

May mà đến lúc sinh tử cận kề thì sức mạnh bên ngoài kia dừng lại nên tôi mới có thời gian để ổn định mà hồi phục lại cơ thể.

Dù là ổn định được cơ thể nhưng sức lực cũng như ma lực của tôi đã chạm sát đáy, giờ đây tôi quá là mỏng manh trước kẻ thù.

Mọi chuyện khá là tồi tệ nhưng càng lấy tồi tệ hơn nữa là khi tỉnh lại tôi lại gặp mặt ba tên kia cùng với quốc vương Lôi quốc đang ở cùng một chỗ với tôi.

Chỉ cần một sai sót nhỏ trong lời nói khiến bọn họ nổi lên sát tâm thì tôi coi như xong.

Cố lấy bình tĩnh, tôi đem hết tội lỗi đổ qua cho Hư Vô để họ chuyển dời sự nghi ngờ cũng như tạo một cái lý do để Hư Vô rời đi.

Dù sẽ dẫn đến khá là nhiều chuyện phiền phức sau này đối với thân phận Hư Vô nhưng thân phận này sinh ra chính là để dùng như vậy.

Có tội gì thì mình Hư Vô gánh, đến lúc cần thì Hư Vô có thể bốc hơi khỏi nhân thế.

Một câu chuyện hoàn hảo, thái độ cũng rất tốt.

Không có bất cứ sai lầm nào trong cuộc đối thoại giữa tôi và bọn họ.

Bọn họ đã nghi ngờ nhưng với một chút ít chỉ dẫn của tôi đã đưa ra thì họ sẽ nhanh chóng tự mình hợp lý hóa tất cả sự kiện lại với nhau và rồi Tôn Diệt sẽ là người vô tội.

Giờ tôi chỉ cần cố gắng khôi phục lại ma lực và thể trạng rồi đặt bút chấm hết cho chuyến đi này.

À, còn Nhã Phi.

Đây là một vấn đề nan giải khác.

Nhã Phi trong trạng thái mất kiểm soát rất giống với miêu tả về quỷ mặt trắng mà người lính kia đã kể.

Nhã Phi là quỷ mặt trắng hay không tôi không quan tâm nhưng an toàn con bé là phải được đảm bảo.

Với tình trạng con bé bây giờ thì đổi trả lại chỗ tập huấn trong Vân Lôi là không thể nào.

Vậy thì nên cho con bé tham gia vào luôn kỵ binh đoàn này hay để con bé qua bên Vong Dạ luyện tập thêm một đoạn thời gian nữa thì thích hợp?

Vẫn là vào kỵ binh đoàn tốt hơn, con bé quá dễ mềm lòng sẽ không thích hợp ở với bọn nhỏ.

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi