Hành Trình Của Bóng Đêm

Chương 88: Truy Bắt




Tốn mất nửa ngày trời chữa trị, cuối cùng cũng giải xong độc tố trên người của đối phương, bây giờ chỉ cần chờ thời gian để cơ thể tự phục hồi nữa là xong chuyện.

Mệt mỏi đứng dậy, tôi liếc nhìn qua người con gái đang đứng ở một góc khuất bên kia.

Khi tôi mới tới thì không chú ý lắm tới cô ta nhưng khi tôi phân tích cũng như chữa trị cho kẻ bị trúng độc này thì sắc mặt cô ấy rất phức tạp.

Từ xám đen rồi lại đỏ bừng, nhìn thấy biểu hiện như vậy tôi coi như hiểu ra được mọi chuyện.

Đây là kịch bản anh em đấu đá tranh giành tài sản hoặc là vợ chồng không chung thủy.

Từ những dao động ma lực lúc đầu cũng như quần áo thiếu vải lại rách lỗ chỗ của cô gái thì sự việc lần này có thể là do chồng bắt gặp vợ ngoại tình, còn vợ vì muốn được tự do để đi theo người mới mà xuống tay.

Là vợ chồng bất hòa.

"Loại độc thứ ba hắn trúng phải liên tiếp trong thời gian dài bị hạ dược mới như thế khó giải!" Tôi nhìn vào ba người còn lại ở đây nói.

Nói xong tôi bay lên rồi rời đi, những chuyện còn lại nên để người trong cuộc tự mình giải quyết.

Bốn người bọn họ đánh nhau khí thế, phá hoại cũng rất dữ dội nhưng tôi chẳng mấy quan tâm, chỉ là khi tôi phát hiện ra dao động ma lực cực kì hỗn loạn tại vị trí bọn họ giao chiến thì tôi mới thật sự chú ý tới.

Ma lực hỗn loạn có rất nhiều lý do nhưng hỗn loạn ma lực do dùng giọt máu thần kì kia gây nên thì rất là đặc trưng.

Là người của bọn hắc hội đó.

Tôi cứ nghĩ bọn họ chỉ hoạt động tại Lâm quốc nhưng không ngờ ở nơi đây cũng gặp phải.

Vì lòng hiếu kì nên tôi chạy qua xem một chút nhưng tới nơi thì chỉ thấy một bãi máu dưới đất và tên áo vàng mới hồi nào còn khỏe mạnh thì bây giờ lại hấp hối sắp chết.

Dùng độc là sở trường của tôi, giải độc tôi cũng biết được không ích phương pháp.

Nhìn vào tên áo vàng tôi liền biết hắn trúng phải loại độc gì, loại độc hắn trúng tôi đã từng có nghiên cứu qua.

Đắn đo do dự một hồi, cuối cùng tôi quyết định đi qua cứu người.

Tên áo vàng đó bị trúng độc rất nặng, dù có chữa trị thì cũng phải mất bốn năm tháng mới có thể hoàn toàn phục hồi được nên có chữa trị hay không cũng không ảnh hưởng tới kế hoạch sắp tới của tôi.

Chữa trị cho hắn không có ảnh hưởng gì mà còn có thể tạo được mối quan hệ tốt đẹp với bọn người họ, về sau mối quan hệ này còn có thể giúp ích rất nhiều.

Bay khỏi nơi đó tôi hướng về khu tập kết dành cho sứ đoàn mà di chuyển.

Khi tới được khu tập kết thì tôi từ từ đáp xuống rồi nhìn về hai tên lính gác cổng mà hỏi:"Phó đoàn hiện đang ở đâu?"

"Lục đại nhân đã mời phó đoàn đi qua bên cung điện!" Hai người họ có hơi phần hoảng hốt nhưng vẫn lịch sự trả lời câu hỏi.

"Cô gái đi theo ta lúc chiều cũng bị mời đi sao?" Tôi tiếp tục hỏi.

"Vâng!" Một tên lính gật đầu xác nhận.

Không có gì ngạc nhiên, quy động lực lượng lớn như vậy để bắt nữ nhân trẻ tuổi ở trong kinh đô thì tôi cũng chẳng cho rằng Yến Thu và Nhã Phi sẽ may mắn thoát khỏi.

Hai người họ dù gì cũng là người của sứ đoàn nên hẳn là không có chuyện gì xảy ra hay ít nhất mặt ngoài là vậy.

Việc vây bắt quá mức lạ thường, tôi không nghĩ là nó có dính líu gì đến lão già Lâm Kinh Long kia.

Dù hai nước Lâm quốc và Lôi quốc có quan hệ tốt đẹp đến mấy thì Lâm Kinh Long cũng không đủ năng lực để gây nên náo động lớn như vậy trong kinh đô Lôi quốc.

Tôi vốn không muốn lo chuyện bao đồng nhưng không nắm chắc thông tin thì thật khó mà hành động, huống hồ sự náo loạn bây giờ rất có lợi cho tôi.

Tìm hiểu nguyên nhân nếu có thể thì thêm chút lửa vào, sẵn tiện trông nôm luôn hai đứa nhỏ kia.

Đây là việc mà tôi cần làm vào lúc này.

Vì một mục đích cao cả hơn.

Tôi siết chặt tay mà quyết tâm.

...

Kinh đô hỗn loạn, nơi đâu cũng có tiếng kêu la vì hành động bắt người của binh lính.

Có người chống đối phản kháng, có người lợi dụng hỗn loạn mà trộm cắp, lại có kẻ mang lòng xấu xa mà kích động lòng dân.

Tuy khá mất trật tự nhưng quân đội làm việc rất có nguyên tắc, mọi người cũng không thật sự muốn liều mạng cùng những binh lính có vũ trang đầy đủ nên tình trạng kinh đô dù có hỗn loạn nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát.

Không bao lâu khi quân đội bắt người thì ở trong một góc của kinh đô đã xảy ra một cuộc chiến kịch liệt.

Cuộc chiến đã nhanh kết thúc bằng một vụ nổ lớn, sóng xung kích từ vụ nổ trực tiếp tàn phá một vùng diện tích rộng lớn.

Uy lực mạnh mẽ nhưng dưới những nổ lực của quân lính nên không có thiệt hại về người nhưng thiệt hại vật chất là không nhỏ.

Không chỉ thiệt hại vật chất, sức tàn phá khủng khiếp từ cuộc chiến đã khiến cho lòng người hoang mang, cùng với sự hỗn loạn lúc đầu đã làm cho việc truy bắt người binh lính càng trở nên khó khăn.

Binh lính lùng sục tìm người khắp nơi, các cô gái trẻ tuổi thì tìm chỗ ẩn nấp, trốn tránh những người lính.

Họ không muốn bị bắt, đặc biệt là không rõ nguyên nhân mà bị bắt.

Có người không muốn bị bắt nhưng cũng có những ngoại lệ khác biệt.

Trong một góc hẻm ít người qua lại có một cô gái trẻ tuổi đang chỉnh lại hai bên ngực đồ sộ của mình mà thở dài rồi hiên ngang bước ra đường chính.

Cô gái rất tự tin bước đi mà không hề e ngại, kể cả khi nhìn thấy những người lính đang tìm người ở trước mặt.

Những người lính thấy cô gái thì nhanh chân chạy tới bắt người nhưng không như họ nghĩ, cô gái đã rất phối hợp thay vì chạy trốn.

Thậm chí khi binh lính vì vội vàng mà trói tay cô gái có phần hơi lỏng lẻo thì cô gái đã nhắc nhở, hướng dẫn hắn trói người như thế nào cho đúng cách.

Nhóm binh lính có phần ngỡ ngàng trước hành động của cô gái, họ chỉ gặp người chạy trốn, van nài chứ có gặp qua ai nhiệt tình như cô gái này đâu.

Sau khi qua cơn ngỡ ngàng thì những người lính đã bình tĩnh lại rồi đem cô gái đi tới tụ họp với nhóm người mà họ đã bắt được từ trước, sau đó họ lại lên đường tiếp tục bắt người.

Một hồi lâu sau thì những người lính lại mang thêm vài người tới, khi này số người trong nhóm đã khá nhiều nên những người lính quyết định dẫn mọi người rời đi.

Cô gái bị dắt đi trong lòng đầy tò mò nên đã tiến về phía trước rồi hưởng về một người lính hỏi:"Mấy anh đang dẫn mọi người đi đâu vậy!"

"Đi về khu quảng trường trung tâm!" Người lính lạnh lùng trả lời cô gái.

"Mấy anh bắt chúng tôi để làm gì? " Cô gái tò mò tiếp tục hỏi qua.

"Không biết!" Người lính vẫn như thế lạnh lùng trả lời.

"Sao lại chỉ bắt mỗi phụ nữ vậy?"

"Không biết!"

"Vậy tại sao lại..."

"Không biết!"

"Vậy tại sao..."

"Không biết!"

"Vậy..."

"Cô có thể giữ im lặng được không?" Người lính dùng giọng kiềm chế nói.

Cô gái nghe người lính nói như thế thì lùi người về sau không lên tiếng nữa nhưng một lúc sau cô gái lại tiến lên rồi nhìn về người lính đó hỏi:"Mấy anh thuộc lực lượng quân đội nào?"

Sắc mặt người lính dần tối lại, anh ta rút kiếm ra chĩa vào cô gái mà hét lớn:" Cô có thể giữ im lặng được không!"

Người lính hét lớn đã làm mọi người chú ý
qua.

Thở lấy một hơi dài, người lính biết mình quá xúc động nên vội thu kiếm về rồi nhìn cô gái mà thành khẩn nói:" Xin lỗi!"

"Không có gì đâu, ai cũng có lúc xúc động, sau này biết kìm nén cảm xúc cho tốt là được." Cô gái dùng hai tay bị trói của mình vỗ vỗ vào vai của người lính mà lên tiếng khuyên nhủ.

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi