Hành Trình Của Bóng Đêm

Chương 81: Gặp lại




"Hự... Vậy sao, ngươi đi trước dẫn đường đi!" Ho khan vài cái rồi tôi lùi về sau cho Yến Thu dẫn đường.

Tôi cũng mới tới đây ngày hôm qua mà thôi, làm sao mà rõ ràng hết được đường đi ở đây chứ.

Yến Thu đi lên trước dẫn đường, đi được một đoạn thì cô ấy quay đầu qua hỏi:"Ngươi không phải người của Lôi quốc sao, thế nào lại có thể đi nhầm hướng?"

"Ta sống ở vùng nông thôn, đây cũng là lần đầu ta tới kinh đô." Bình tĩnh không hề hoãn loạn tôi đáp lại.

"Nực cười, một thương nhân đường dài như ngươi lại nói là lần đầu tới kinh đô." Yến Thu không có ý dừng lại mà nở lên nụ cười giễu cợt rồi nói.

"Ai quy định thương nhân đường dài lại phải tới kinh đô!" Tôi bình tĩnh nhẹ nhàng đáp lại Yến Thu.

Yến Thu gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi không nói gì thêm nữa mà chuyên tâm đi về khu tập kết chuyên dành tiếp đón sứ đoàn các nước.

Có vấn đề.

Hư Vô và Yến Thu chỉ mới gặp nhau, danh xưng, quê quán, nghề nghiệp của Hư Vô tôi còn chưa giới thiệu đâu, làm sao mà cô ấy biết được.

Là Nhã Phi nói sao?

Có lẽ là vậy nhưng thái độ của Yến Thu rất lạ nhất là lúc mới đầu gặp Hư Vô, Yến Thu khi đó đã rút kiếm ra.

Đây không phải là hành động mà một người luôn tuân thủ chuẩn mực của một kỵ binh như cô ấy nên làm.

Tôi đột nhiên nhớ tới Yến Mạnh Bằng, có vẻ như ông ta đã nói xấu không ít về Hư Vô trước mặt con gái mình nên mới như vậy.

Thật là uổng công tôi đã cho ông ấy thiếu tiền thế mà lại bêu xấu người ta như thế này đây.

Có diệp nhất định phải đòi tiền về mới được.

"Vô... Ê..." Nhã Phi từ từ tỉnh dậy, khi nhận ra bị tôi bế trên tay thì hoảng hốt hét lớn rồi giãy giụa.

"Bình tĩnh lại, Nhã Phi hiện tại còn yếu lắm chưa tự đi được đâu!" Tôi lên tiếng trấn an em ấy.

Vì Nhã Phi vừa hét lớn làm cho mọi người chú ý qua tôi nhiều hơn nhưng khi nhìn thấy bộ giáp kỵ binh mà Yến Thu đang mặc ở cạnh bên thì mọi người liền dời mắt qua chỗ khác.

"Đi nhanh hơn chút được không?" Tôi nhìn Yến Thu hỏi.

Mọi người dù kiên kỵ không dám nhìn nhưng những lời thì thào bàn tán là không thể tránh khỏi.

Yến Thu không có trả lời mà bước chân nhanh hơn đôi phần.

"Vô... Em có thể tự đi được!" Đi được một đoạn đường thì Nhã Phi ngượng ngùng nói.

Nhã Phi nói vậy thì tôi cũng chỉ có thể nhẹ nhàng buông em ấy xuống để em ấy tự đi.

Mấy bước đầu có phần hơi quá sức vì mệt nhưng những bước sau cũng dần ổn định lại.

Khi bước chân dần nhanh hơn, Nhã Phi mới bắt đầu nhìn ngó xung quanh rồi quay qua tôi thắc mắc hỏi:"Không phải đang ở phòng trọ sao, sao lại ở bên ngoài rồi? Mà ma lực của em sao lại gần cạn kiệt thế này?"

"Đi trước đã, lát ta sẽ kể sau!"Vừa đi tôi vừa nói.

Chẳng có gì lạ thường, sau khi tỉnh lại thì người bị mất kiểm soát sẽ không nhớ gì về hành động trong lúc nổi điên của mình.

Sau khi sắp xếp xong mạch lạc câu chuyện trong đầu thì tôi bắt đầu lên tiếng kể.

Kể chuyện chính là sở trường của tôi, với vài ba câu nói tôi liền điều lái mọi chuyện để cho Nhã Phi trắng án một cách hoàn hảo đồng thời thành công chuyển hết sự hồi nghi qua cho lão già quốc vương.

Ba người đi vòng qua các nẻo đường tấp nập, sau một lúc cuối cùng cũng đến được khu tập kết dành cho sứ đoàn.

Khu tập kết này rất rộng lớn, có một bức tường cao xây dựng bao phủ xung quanh, ở nơi cổng vào có hai người lính Sa quốc đứng nghiêm canh giữ.

Khi thấy chúng tôi đang đi tới thì một người lính đã giơ tay ra hiệu cho chúng tôi dừng lại.

Yến Thu thấy vậy thì lấy trong người ra thẻ tín danh đưa qua, người lính gác cổng lấy ra một quyển sổ rồi kiểm tra tên trong thẻ tính danh sau đó thì gật đầu xác nhận cho Yến Thu đi qua.

Tôi cũng đi tới làm giống như Yến Thu lấy ra trong người hai tấm thẻ tín danh đưa qua.

Kiểm tra trong cuốn sổ một hồi người lính gác cổng nghi hoặc nhìn tôi rồi lắc đầu nói:"Hai vị không có tên trong sứ đoàn của Lâm quốc!"

"Hai người họ đi cùng ta!" Yến Thu từ bên trong nhìn về hai tên lính nói.

"Thật có lỗi, chuyện này chúng tôi không quyết định được, xin ngài chờ cho một lát!" Người lính gác cổng cúi người xin lỗi rồi vội đi nhanh gọi người qua.

Không lâu lắm một người trung niên đi đến, người này tới nơi thì cúi đầu chào hỏi rồi bắt đầu trao đổi với Yến Thu.

Sau khi trao đổi vấn đề xong với Yến Thu thì người trung niên lấy giấy tờ ra bắt đầu làm thủ tục đăng ký tên tôi và Nhã Phi vào danh sách sứ đoàn.

"Xin hãy mở mặt nạ!" Làm xong một đống thủ tục cơ bản, đến phần cuối xác nhận thì người trung niên nhìn tôi mà đưa ra yêu cầu.

Gỡ lấy mặt nạ, tô điểm cho tròng mắt một chút màu trắng bạch rồi tôi tự tin nhìn qua người trung niên.

Người trung niên nhìn qua tôi thì phản ứng đầu tiên là hời hợt rồi bắt đầu kinh sợ sau đó là trực tiếp rút kiếm chĩa qua tôi mà hét lớn:"Giết hắn!"

Phản ứng người trung niên làm tôi nhớ tới lần đầu tiên Hư Vô đi vào kinh đô, lúc đó người làm thủ tục cũng kinh sợ như vậy chỉ là người kia không có như người trung niên như thế muốn giết người.

Hai tên lính gác thấy phản ứng của người trung niên thì rút kiếm vòng qua đằng sau chặn đường chạy của tôi, nơi xa thì một toán binh lính đang kéo tới, cung thủ thì từ bốn phía dần lộ diện chực chờ bắn tên.

Xong.

Phiền phức tới rồi.

Dựng lên màn chắn bảo vệ Nhã Phi bên trong rồi tôi nhìn về em ấy mà cười lên:"An Tâm, không có chuyện gì đâu!"

Trước bảo vệ cũng như trấn an Nhã Phi để tránh việc em ấy bị kích động mà lại rơi vào trạng thái mất kiểm soát.

Sau đó tôi bùng phát khí thế trấn áp lấy tất cả mọi người rồi dùng ma thuật tạo ra lôi cầu rải rắc bao phủ toàn bộ nơi này.

"Giết ta, các vị có đủ bản lĩnh hay không?" Tôi ngạo nghễ nhìn người trung niên mà nói, đồng thời tăng thêm vài phần khí thế ép hắn quỵ chân xuống.

"To gan!" Trong khu tập kết dành cho sứ đoàn phát ra tiếng hét rầm vang.

"Ở trong kinh đô lại dám làm càn!"

Một người trẻ tuổi mặc áo màu xanh trên tay cầm lấy một cây thương sắc nhọn từ bên trong bay lên.

Khí thế từ người trên cao bắt đầu tỏa ra rồi lan xuống với ý đồ trấn áp khí thế của tôi nhưng khi hai luồng khí thế va chạm vào nhau thì khí thế đối phương trong tích tắc bị mạt sát.

Thấy khí thế của mình bị diệt trong tích tắc thì người áo xanh liền cau mày lại rồi hô lớn:"Dư Lôi Kích!" Thương trên tay người áo xanh không hề do dự mà phóng xuống.

Quá Yếu.

Dư Lôi Kích là chiêu mà người cầm thương trong Vân Lôi lúc đó đã dùng chỉ là uy thế cũng như lực lượng của thương này không không mạnh như lúc đó hay chính xác hơn là thật yếu.

Đối với tôi thì yếu thật nhưng đối với người quanh đây thì không như vậy.

Tên này bất chấp địch ta mà tấn công, chẳng lẽ hắn không quan tâm tới người của mình đang ở bên cạnh tôi sao?

"Băng Kết!" Một màn chắn được bao phủ bởi băng hướng mũi thương mà dựng lên.

Màn chắn băng và thương va chạm với nhau liền sinh ra chút chấn động rồi cây thương nhanh chóng bị cái lạnh giá từ màn chắn mà từ từ đóng băng.

"Hủy!" Tôi hô lớn.

"Rắc..." Nở lấy nụ cười rồi tôi bóp chặt tay lại, theo đó cây thương bắt đầu nứt ra rồi vỡ vụn.

"Khốn nạn!" Thấy vậy người áo xanh liền tức giận xông tới chỗ tôi.

"Ngu ngốc!"

Tôi điều khiển các quả lôi cầu đi qua người áo xanh, chỉ là đi được nửa đường thì dừng lại bởi vì bên cạnh tên đó đột nhiên xuất hiện thêm một người mặc áo vàng kim đang túm lấy áo không cho hắn bay tới.

"Gặp lại rồi!" Nhìn rõ mặt người đột nhiên chen ngang thì tôi liền vẫy tay chào hỏi.

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí