Hành Trình Của Bóng Đêm

Chương 77: Mỏ Khoáng Thạch



Vô ôm tôi bay ra bên ngoài, bên ngoài là một bầu trời hoàn toàn khác hẳn, những đám mây ánh lên màu đỏ vàng xen kẻ, ở lấy nơi xa là mặt trời đang dần lặn xuống, những tia nắng cuối ngày chiếu rọi vào mắt, cảnh tượng đẹp đẽ lung linh làm tôi mê đắm ngắm nhìn.

Từ từ bay xuống khi chân đã chạm đất lúc này Vô mới nhẹ nhàng thả tôi xuống.

Thở ra một hơi dài, Vô nhắm mắt lại, cả người anh ấy dần phát ra quang mang trắng sáng, sau một lúc ánh sáng dần yếu đi.

Ánh sáng đi qua đồng thời mang theo những dấu tích chiến đấu đi theo, áo choàng rách rưới cùng mặt nạ bị nứt đã mới lại giống như lúc ban đầu, vết máu khóe miệng cũng đã không thấy chỉ còn bờ môi hơi nhợt nhạt là còn đó để minh chứng cho cuộc chiến kịch liệt vừa mới diễn ra.

Lướt qua người tôi, Vô không nói lấy một lời mà cứ tiếp tục tiến bước, thấy vậy tôi đây cũng chỉ có thể cúi đầu rồi theo sau anh ấy.

Đi một đoạn đường tôi phát hiện những ngôi nhà, những gian hàng sang trọng nằm kế liền nhau cùng những con người ăn mặc lịch sự, trang nghiêm dần một nhiều hơn.

Thật náo nhiệt, thật phồn thịnh.

Nơi đây không thua kém gì so với kinh đô.

Lâm quốc còn có chỗ phồn vinh như vậy hay sao?

"Nhã Phi có thể cho ta biết tại sao em lại ở trong Vân Lôi hay không?" Khi tôi đang mải mê suy nghĩ thì Vô ở phía trước lên tiếng hỏi.

"Vân Lôi?" Tôi nghi hoặc hỏi lại Vô.

Vân Lôi là cấm địa Lôi quốc mà...

Đột nhiên tôi nhớ tới nơi huấn luyện khá giống với Vân Lôi trong lời đồn mà nơi phồn vinh này hẳn là kinh đô nhưng không phải của Lâm quốc mà là của Lôi quốc.

"Nhã Phi không biết?" Nghe thấy lời của tôi làm Vô nghi hoặc quay đầu qua hỏi.

Tôi vội lắc đầu biểu thị mình chẳng biết rõ.

Vô nhận được đáp án thì quay đầu lại rồi tiếp bước đi về phía trước.

Chúng tôi một trước một sau tiếp bước trong hàng người tấp tập, tôi đi phía sau mà lưỡng lự cuối cùng vẫn là chịu không được mà lên tiếng hỏi:"Vô vào Vân Lôi để tìm người sao?"

"Ta không muốn nói dối Nhã Phi!" Không lấy một phút nghỉ chân, Vô vẫn tiếp bước mà nói.

Không muốn nói dối tôi.

Nếu trước kia tôi sẽ cho sự thật thà này là một điều tốt nhưng giờ tôi lại thấy thật là khó chịu.

Thà rằng anh ấy lừa dối để dỗ dành tôi thì tốt hơn.

Đi qua các con đường rồi Vô dẫn tôi vào một nhà trọ ở gần đó, bên trong nhà trọ này được bày trí trang nhã mà không kém phần sang trọng.

Vô ngồi xuống cạnh cái bàn tròn ở giữa phòng rồi rót lấy hai cốc nước sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi ngồi theo.

Khi tôi vừa mới ngồi xuống thì Vô đã lên tiếng hỏi:"Nhã Phi không phải là đi tập huấn binh chủng thực tập ở Lâm quốc sao?"

Nghe thấy Vô hỏi tôi có phần hơi lưỡng lự, dù gì thì tôi cũng đã ký vào cam kết không tiết lộ thông tin ra ngoài nhưng nhìn vào bầu không khí căng thẳng mà anh ấy tỏa ra làm tôi có phần lo sợ.

"Em cũng không rõ lắm, khi đó kỵ binh dẫn em ra khỏi kinh đô rồi bắt phải ký..."Sau một hồi đắn đo tôi quyết định kể hết cho Vô nghe.

Vô ngồi đó nghiêm túc nghe tôi tường thuật lại, sau khi nghe xong thì anh ấy gục đầu coi như đã hiểu rõ ràng mọi chuyên.

"Như vậy kỳ binh chủng thực tập lần này là huấn luyện tại Lôi quốc?" Vô nhìn qua tôi hỏi.

Suy nghĩ một chút tôi lắc đầu:"Một số người thôi!"

Dù không biết có bao nhiêu người nhưng chắc chắn không phải toàn bộ học sinh đều gửi qua đây.

"Vậy trong khu an toàn Nhã Phi có gặp người nào tên là Man Nguyệt Thiên hay Ninh Dương Tử hay không?" Vô tiếp tục hỏi.

Man Nguyệt Thiên, Ninh Dương Tử.

Hai người này tôi biết, một người từng được mệnh danh là học sinh có thực lực mạnh nhất học viện, người còn lại là quán quân trong Thần Kiếm hội.

"Vô đến đây là tìm họ sao?" Tôi không trả lời mà nhìn chằm vào Vô rồi hỏi.

"Không, ta đi vào Vân Lôi là vì nghe đồn bên trong có một mỏ khoáng thạch."

"Nhưng Vô nói với những người kia..." Nói tới đây tôi dừng lại.

Vô cười lên nói:"Lừa họ thôi, một cái lý do hợp lý để có thể tiến sâu vào thăm dò nhưng có vẻ như không được."

"Vì một lời đồn thổi mà liều mình như vậy như vậy đáng giá sao?" Tôi hỏi Vô.

Đánh đến khí thế, suýt nữa là mất mạng mà tất cả chỉ vì một lời đồn.

Vô nghe tôi hỏi thì có phần suy tư, sau một lúc Vô để ngón trỏ lên miệng nói:"Nhã Phi phải giữ bí mật thì ta mới nói được."

Nghe vậy tôi gật đầu đồng ý giữ bí mật.

Vô có vẻ như rất xem trọng chuyện này.

"Một mỏ lớn chứa Lôi Diễm thạch." Vô nhỏ giọng cẩn thận nói.

Lôi Diễm thạch một loại khoáng thạch cực kì đắt đỏ, một kí khoáng thạch này có giá trên ngàn đồng vàng.

Lôi Diễm thạch chính là phần cốt lõi trong các dụng cụ ma thuật hỗ trợ của các phù thủy chuyên hỏa hệ hoặc lôi hệ, là nguyên liệu chính yếu để tăng khả năng xuyên phá cũng như phát nổ trong các mũi tên ma thuật dùng trong quân đội.

Công dụng của Lôi Diễm thạch còn có rất nhiều, chúng là một phần nguyên liệu không thể thiếu trong các loại vũ khí chiến đấu.

Dù nhiều công dụng là vậy nhưng Lôi Diễm thạch rất hiếm cũng như rất khó khai thác nên giá cả rất đắc, đa phần khoáng thạch này đều bị quốc gia chiếm dụng chỉ có một phần nhỏ là xuất hiện ở các buổi đấu giá hay các khu chợ đen mà thôi.

"Dù có là mỏ Lôi Diễm thạch thì nó cũng đã bị quân đội của Lôi quốc chiếm đóng rồi."Tôi nhìn qua Vô nói.

Vân lôi quanh năm lôi điện, địa chất bên dưới khu Vân Lôi được cho là có một dòng dung nham chảy qua, đây là một điều kiện lý tưởng để cho Lôi Diễm thạch hình thành nên tin đồn về việc có một mỏ Lôi Diễm thạch bên trong vùng đất Vân Lôi đã xuất hiện từ lâu chỉ là không ai chứng thực được điều đó.

Mà dù có mỏ khoáng thạch thật thì nó cũng thuộc về quốc gia, không một cá nhân nào có quyền công khai sở hữu một mỏ khoáng thạch loại này huống hồ từ tình hình bên trong Vân Lôi có thể thấy được ở đó đã có quân đội chiếm đóng khai thác từ lâu.

"Đúng là có quân đội trấn giữ nhưng họ không có khai thác khoáng thạch!" Vô nhấn mạnh từng chữ nói.

"Không khai thác vậy họ ở đó làm gì?" Tôi tò mò hỏi.

"Không biết, nhưng có thứ gì đó còn quan trọng hơn cả mỏ Lôi Diễm thạch đang ở sâu bên trong" Vô lắc đầu trả lời.

Có thứ gì quan trọng hơn cả một mỏ Lôi Diễm thạch hay sao?

Tôi rất tò mò nhưng tò mò hơn nữa thì cũng chẳng có câu trả lời.

Vô vào Vân Lôi là vì tìm mỏ khoáng thạch hay nói chính xác hơn là thứ còn quan trọng hơn kia nhưng theo tôi thì hành động này của anh ấy là không đáng.

"Vậy Nhã Phi có thấy hai người kia ở khu an toàn hay không?" Vô hỏi lại câu hỏi vừa rồi.

"Vô quen biết họ sao?" Tôi vẫn không trả lời mà hỏi lại.

"Tò mò thôi, hai người đó là học sinh mạnh nhất Toàn Lâm học viện mà."

Tôi rất nghi ngờ về lời biện minh này của Vô nhưng vẫn quyết định trả lời:" Em không thấy họ ở trong đó có vẻ họ được đưa qua chỗ khác."

Trả lời xong tôi nhìn chằm vào Vô để xem phản ứng của anh ấy nhưng Vô chỉ hời hợt gật đầu rồi nhìn tôi mà ân cần hỏi han:"Những ngày huấn luyện chắc Nhã Phi đã chịu cực khổ nhiều lắm!"

"Đúng là có chút mệt nhọc nhưng em cảm thấy việc điều khiển ma lực càng ngày càng tốt hơn." Tôi trả lời câu hỏi của Vô.

Sau đó Vô không nói thêm gì nữa làm cho nơi đây trở nên yên tĩnh, không khí trong phòng cũng vì thế mà có chút gượng gạo.

"Thật ra khi...Cốc... Cốc... Cốc." Khi tôi định nói chuyện phiến để xóa bỏ không khí gượng gạo này thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Vô đứng dậy đi ra mở cửa phòng, bên ngoài cửa phòng là một cô gái mặc trang phục kỵ binh.

Cô gái ở bên ngoài nhìn lướt trong phòng một lượt rồi rút kiếm ra chĩa vào Vô mà hỏi:"Tôn Diệt đâu?"

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí