Hành Trình Của Bóng Đêm

Chương 67: Xử Tử




Ánh mắt của hắn như vực sâu không đáy, nhìn vào nó khiến cho tâm trí của người ta trở nên dao động.

Những dục vọng, những suy nghĩ xấu xa cùng những ký ức đau thương không ngừng hiện rõ.

Siết chặt thanh kiếm trên tay tôi cố gắng dời mắt khỏi Hắc Ám.

Quá đáng sợ.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Hắc Ám, ở Thần Kiếm hội tôi đã thấy hắn một lần nhưng lần đó hắn không đáng sợ như vậy.

Hòa mình với bóng đêm, hắn như chúa tể của của vùng trời tối tăm, nhìn vào hắn giống như nhìn vào bóng tối ghê rợn của thế giới này

Hắc Ám, đó là lý do cho cái tên của hắn sao?

"Đại nhân!"

Tiếng hô vang vọng nơi xa, thành viên Vong Dạ từng người quỳ xuống thể hiện sự tôn kính với chủ nhân của họ.

"Các ngươi lui xuống đi, cuộc chiến này các ngươi không cần tham gia, đây là vấn đề cá nhân của ta!" Hắc Ám nhìn thành viên Vong Dạ mà nói.

Vấn đề cá nhân?

Liên quan đến Ly Thương công chúa hay sao?

Mọi thứ như rời rạc nhưng lại liên kết đến lạ thường, Ly Thương công chúa, Tôn Diệt, Hắc Ám, bọn họ như có một mối liên nào đó nhưng dù nghĩ thế nào tôi vẫn không thể rõ ràng được.

"Vâng!" Người dẫn đầu trong thành viên Vong Dạ sau khi nghe Hắc Ám nói xong thì trả lời lại.

Đoàn người Vong Dạ sau đó nhanh chóng rời đi để lại một mình Hắc Ám ngự trị trên cao.

Hắc Ám giơ tay lên rồi nắm lại, một thanh kiếm đen tuyền với lưỡi kiếm phát ra quang mang tím nhẹ xuất hiện trong tay hắn.

Biến mất tại chỗ một lần nữa Hắc Ám xuất hiện là ở trên màn chắn đang bảo vệ kinh đô.

"Rầm..."

Hắc Ám một kiếm đâm xuống trực tiếp xuyên qua màn chắn khiến cho nó nứt vỡ ra rồi tan biến.

Khi màn chắn hoàn toàn vỡ ra thì một luồng kiếm khí cực mạnh màu lam sắc từ bên trong cung điện chém tới chỗ của Hắc Ám.

Một nhát chém tới, hắn không có ý tránh né mà lựa chọn trực diện đối đầu với luồng kiếm khí này.

"Rầm..." Kiếm khí va chạm vào kiếm của Hắc Ám liền bị sức mạnh của Hắc Ám chém nát.

"Hắc Ám, không thể thương lượng lại hay sao?" Một người trung niên với quần áo đơn sơ từ trong cung điện bay lên nhìn về Hắc Ám mà hỏi.

"Các ngươi không có quyền thương lượng với ta, hoặc là đồng ý hoặc là tất cả hủy diệt!" Hắc Ám lạnh lùng trả lời.

Nói xong Hắc Ám lại giơ kiếm lên cao rồi hô lớn:"Diệt Thế Thạch Ngoại Thiên!"Sau đó hắn tan thành làn khói đen rồi biến mất.

Đi rồi.

Không đúng.

Ở phía trên dường như có thứ gì đó.

Một dấu chấm nhỏ rực cháy trên trời dần dần trở nên to lớn.

Sau một lúc khi thứ này rơi xuống, tôi mới nhận ra nó là gì, đó là một thiên thạch có diện tích cực lớn đủ để bao trùm lấy một mười kinh đô.

"Khốn kiếp!" Khi nhìn rõ trên cao là thứ gì thì người trung niên không nhịn được mà chửi mắng.

"Mau dựng lại màn chắn!" Người trung niên hét lớn rồi bay lên cao liên tục dùng kiếm khí chém vào viên thiên thạch kia.

Người trung niên cực kì khủng bố, viên thiên thạch trông to lớn đó không chịu nổi sức tàn phá của người trung niên mà liên tục bị cắt ra.

Thiên thạch bị cắt trở thành những khối nhỏ rơi xuống nhưng với tốc độ mà nó sở hữu thì dù với một khối nhỏ cũng tạo nên sức công phá cực lớn.

"Rầm... Rầm... Rầm.."

Màn chắn mới mở ra va chạm với những khối nhỏ đó đã xuất hiện ra các vết nứt rồi dần sụp đổ.

Dù màn chắn tan vỡ nhưng đã thành công chặn được, kinh đô gần như không có tổn hại nào.

Thành công.

Chẳng lấy vui mừng được lâu vì tôi phát hiện ra trên trời xuất hiện thêm rất nhiều chấm đen nhỏ rực cháy khác.

Lại nữa.

Chúng đều là thiên thạch, có hơn mười viên như vậy, mỗi viên đều có quy mô kích thước không thua gì với viên đầu tiên.

Tình thế bây giờ thật quá nguy hiểm, người trung niên kia đã tốn rất nhiều sức mới phá vỡ được được viên thiên thạch vừa rồi nhưng giờ lại có thêm nhiều viên thiên thạch như vậy.

Liệu có thể phá hết được không?

Không thể.

Dù có đi nữa thì với những khối nhỏ tách ra thôi cũng đủ gây nên tổn hại cực kì khổng lồ.

"Băng Linh Giới Vực!"

Người trung niên giơ tay lên cao một màn chắn bao phủ toàn bộ kinh đô sau đó bên ngoài màn chắn xuất hiện lên một lớp dày băng kết tinh.

Thiên thạch rơi xuống va chạm vào màn chắn này gây nên chắn động dữ dội.

Sức mạnh thiên thạch rơi xuống quá lớn màn chắn dần không chịu nổi mà nứt ra nhưng may mắn cuối cùng cũng trụ lại được.

Qua một đợt tấn công kinh đô vẫn còn nguyên vẹn nhưng bên ngoài một vùng rộng lớn đã bị dư lực của thiên thạch san bằng thành bình địa.

Thu lại màn chắn người trung niên kia ôm ngực phun lấy một ngụm máu, xem ra để chặn cuộc tấn công vừa rồi ông ấy đã phí rất nhiều sức lực.

"Đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi!" Làn khói đen ở trên cao lần nữa xuất hiện, Hắc Ám theo đó dần lộ ra thân ảnh.

Hắc Ám giơ kiếm lên, bầu trời xuất hiện vô vàn những điểm nhỏ rực lửa.

"Không còn nhiều thời gian cho các ngươi đâu!"Hắc Ám lạnh lùng nói với người trung niên.

Quá nhiều có tới vài ngàn viên thiên thạch, chúng không chỉ hướng về kinh đô mà hướng ra khắp mọi nơi.

Hắn Ám điên rồi.

Hắn đây là muốn diệt toàn bộ Lâm quốc hay sao?

Thiên thạch càng lúc càng gần, tôi nhắm mắt lại chẳng dám nhìn nữa.

"Dừng lại đi, ta đồng ý với ngươi!" Người trung niên hét lớn nhưng Hắc Ám lại không có ý dừng tay.

"Ta dùng danh dự hoàng gia đảm bảo với ngươi!" Người trung niên thấy vậy thì lần nữa lên tiếng đảm bảo.

"Hủy!" Nghe thấy người trung niên đảm bảo Hắc Ám mới chịu buông tay xuống.

Những viên thiên thạch trên cao theo đó bị phân tách ra thành những khối nhỏ rồi những khối nhỏ lại tiếp tục tách nhỏ ra hơn nữa đến khi thành các hạt bụi li ti thì mới ngừng lại.

Một cơn mưa bụi rực cháy từ trên cao lả tả rơi xuống trong màn đêm tăm tối.

Thật là đẹp.

Nhưng thứ đẹp đẽ này ít giây trước có thể hủy diệt cả đất nước này.

"Cho các ngươi thêm một ngày, mong các ngươi đừng khiến ta thất vọng!" Hắc Ám nhìn người trung niên nói.

Nói xong hắn tan thành làn khói đen biến mất trong trước mặt mọi người.

Tôi thở phào lấy nhẹ nhõm, đêm nay xem như đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng ngày mai chẳng ai biết sẽ ra sao.

Hoàng gia có chịu nhượng bộ mà đáp ứng yêu cầu của Hắc Ám?

Hắc Ám liệu có thể dùng được sức mạnh hủy diệt này thêm lần nào nữa hay không?

Tôi không biết, cũng không có tư cách để biết những gì tôi có thể làm là chờ đợi.

Đêm dài đi qua, ngày mai lại tới, từng giờ phút chờ đợi trôi qua làm tôi khó chịu.

Cuối cùng khi chiều về quốc vương cũng đã đưa ra thông báo.

Đại hoàng tử Lâm Thành phạm tội cấu kết với chợ đen thực hiện hành vi mua bán nô lệ, cưỡng hiếp thiếu nữ, thuê sát thủ giết hại người vô tội, qua các tội trạng trên đại hoàng tử Lâm Thành sẽ bị xử tử công khai vào sáng mai.

Quả nhiên là vậy.

Hắc Ám là vì Ly Thương công chúa mà đến.

Sáng ngày mai tại pháp trường, tôi đứng trong dòng người đông đúc nhìn về người bị trói ở trên cao.

Lưỡi dao buông xuống, một vị hoàng tử của Lâm quốc cứ thế qua đời.

Người còn sống cuối cùng trong những kẻ làm hại Ly Thương công chúa cũng đã phải chịu tội.

Mọi chuyện tới đây có lẽ là kết thúc, nhưng hiện thực lại chẳng đơn giản như vậy.

Sáng sớm ngày hôm sau một cái xác được treo trên cổng ra vào kinh đô.

Toàn bộ áo quần của cái xác đều bị lột sạch, trên người đầy những vết thương còn đang rỉ máu, mà quan trọng nhất là bộ phận giữa hai chân cái xác đã bị người khác cắt lìa.

Một cái chết vô cùng thê thảm.

Cái xác đó chẳng phải ai lạ lẫm, đó là đại hoàng tử Lâm Thành vừa mới bị chém đầu hôm qua.

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi