Hành Trình Của Bóng Đêm

Chương 59: Bảo Khố




Ánh sáng len lỏi qua những khung cửa sổ báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu, tôi ngồi ngồi dậy nhìn về mọi người trong phòng, mọi người ở đây thể lực đã khôi phục hoàn toàn.

Đêm qua sau khi rời đi chúng tôi đã chọn lấy một căn phòng ở gần đó rồi thay phiên nhau canh gác để những người còn lại nghỉ ngơi hồi sức.

Đứng dậy tôi đi ra khỏi phòng rồi tiến về phòng của trưởng công chúa.

Tới cửa phòng tôi liền dừng lại đứng đó chờ người bên trong đi ra nhưng đợi một lúc lâu lại không thấy có động tĩnh gì.

"Đội trưởng!" Tôi nhỏ giọng gọi nhưng Tôn Diệt bên trong vẫn không ra.

"Đội trưởng, tôi đi vào đây!" Tôi hô lớn mà bên trong không có đáp lại nên tôi quyết định đi vào.

Không có ai.

Tôn Diệt cùng với Ly Thương công chúa đều không có ở đây.

Không thấy Tôn Diệt làm tôi bắt đầu trở nên lo lắng, những ngày nay ở bên hắn tôi luôn có cảm giác an toàn, dù tình huống nguy hiểm thế nào đi nữa tôi vẫn có thể cùng hắn tiến bước nhưng giờ không nhìn thấy hắn cảm giác an toàn trong tôi cũng theo đó mất đi.

Không được phải bình tĩnh lại.

Hít lấy một hơi dài tôi cố gắng trấn an mình rồi hạ lệnh:" Đề phòng xung quanh!"

Dẫn theo mọi người tôi đi từng khu vực tìm hắn, tìm được một lúc mà vẫn không có manh mối gì làm tôi càng thêm bất an nhưng đúng lúc này tôi lại ngửi thấy được một mùi thơm từ nơi xa tỏa đến.

Nơi hương thơm phát ra là khu nhà bếp.

Không nhiều do dự tôi cùng mọi người tiến nhanh tới, khi tới nơi tôi đã nhìn thấy được kẻ mà tôi đang tìm kiếm nãy giờ.

Tôn Diệt trong nhà bếp cặm cụi nấu lấy đồ ăn còn Ly Thương công chúa thì đứng một bên chỉ trỏ hỏi lấy cái này rồi hỏi lấy cái kia.

Hình ảnh hai người họ hòa với ánh vàng ban mai chiếu rọi tạo nên một bức tranh thật đẹp nhưng khi nhìn thấy bức tranh này trong lòng tôi lại thấy thật khó chịu.

Khốn kiếp.

Tôi thì lo lắng đi tìm hắn cả buổi trời còn hắn thì đùa vui bên cô công chúa kia.

"Đoàn trưởng!" Tôi vừa đi lại chỗ hắn vừa hô lên.

Nghe thấy tôi gọi Tôn Diệt liền quay người qua mỉm cười rồi nói:"Các ngươi tới thật đúng lúc, ta vừa mới nấu xong, các ngươi qua đây dọn đồ ra phòng ăn bên kia đi!"

Hắn đang rất vui.

Nụ cười của hắn bây giờ thật hiền hòa mà lại ấm ấp, tôi chưa bao giờ thấy hắn cười như vậy trước đây.

"Đoàn trưởng, người không nên quên nhiệm vụ của chúng ta đến đây!" Tôi lên tiếng nhắc nhở hắn.

Quá bất cẩn rồi.

Ly Thương công chúa còn ở chỗ này, nói vậy trước mặt cô ta là quá mức ngu ngốc đi nhưng mà nhìn thấy Tôn Diệt khi ở bên cô công chúa này là cứ lú lẫn cả lên làm tôi không chịu được.

"Mọi chuyện ta đã sơ bộ nắm rõ rồi, các ngươi không cần bận tâm làm gì." Tôn Diệt lại dùng lý do nắm rõ mà lờ đi nhắc nhở của tôi.

Tôi bắt đầu trầm mặt lại, thấy vậy Tôn Diệt liền cười lớn rồi đưa qua cho tôi một dĩa đồ ăn.

Một bàn đồ ăn thịnh soạn được dọn lên, món ăn chủ yếu là được chế biến từ rau củ nhưng với trang trí bắt mắt cộng với mùi thơm nó tỏa ra làm cho người ta muốn lao vào thưởng thức ngay.

Mọi người cùng ngồi xuống thưởng thức bữa sáng, món ăn thì không có chỗ chê chỉ là nhìn vào hai người đối diện vừa ăn vừa nói chuyện làm tôi chẳng thể nào nuốt nổi.

Ăn xong tôi và mọi người dọn dẹp, lau chùi, rữa chén dĩa còn hai người họ thì đi ra ngoài dạo chơi.

Thật quá mức.

Tôi có phải là người hầu của bọn họ đâu chứ.

"Phó đội, chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?" Khi đang rửa chén thì kỵ binh đi qua hỏi tôi.

Nghe kỵ binh hỏi như vậy tôi đây chẳng biết nên trả lời như thế nào cho phải.

Tôi nào có biết bây giờ nên làm gì.

"Rầm..." Đúng lúc tôi chẳng biết trả lời thế nào thì âm thanh sụp đổ vang lên.

Tôi bỏ việc trên tay của mình xuống vội vàng chạy tới chỗ âm thanh phát ra.

Tới nơi tôi thấy chỗ này bụi bay mịt mù một tòa nhà nguy nga một phần đã bị sập đỗ, bên trong một màu vàng óng xen lẫn thêm màu đỏ thẩm ẩn hiện sau lớp bụi mờ.

Hai người phù thủy trong nhóm thấy vậy định đi lên xua tan lớp bụi nhưng một cơn gió nhẹ đã cuốn lấy bụi bặm trong không khí đi xa trước lúc họ kịp ra tay.

Ngoài hai người trong nhóm ra thì cũng chỉ Ly Thương công chúa kia là có thể dễ dàng tạo ra ma thuật hệ gió như vậy.

Tôi đánh mắt với mọi người rồi cường hóa cơ thể chuẩn bị chiến đấu.

Làn bụi bay đi thân ảnh Tôn Diệt hiện ra bên trong đống đổ nát, đứng bên cạnh hắn là cô công chúa với vẻ mặt xoắn xuýt giống như vừa làm phải chuyện gì đó có lỗi.

"Các ngươi đứng đó làm gì, còn không mau lấy giấy bút qua đây ghi chép, kiểm kê tài sản!" Cảm thấy có người phía sau nên Tôn Diệt quay người lại, khi nhìn ra là chúng tôi thì hắn bắt đầu hạ lệnh.

Đi vào những gian phòng trống ở quanh đây lấy giấy bút rồi chúng tôi vào trong đống đổ nát kiểm kê.

Đi vào bên trong các rương chứa đồng vàng phát ra ánh sáng lấp lánh chiếu rọi làm tôi hoa cả mắt lên, từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ thấy nhiều vàng như vậy.

Nếu tôi đoán không nhầm thì nơi đổ nát này hẳn là một kho bảo khố.

Bị ánh vàng làm mờ mắt nhưng rất nhanh tôi đã lấy lại được lý trí.

Không đúng.

Bảo khố rộng lớn nhưng ngoài các rương vàng ra thì không có gì khác, bên trong còn rất nhiều khoảng trống, nếu tôi đoán không lầm thì những khoảng trống ở đây là nơi chứa khoáng thạch quý hiếm hoặc các loại cổ vật quốc gia.

Chúng đâu cả rồi?

Chuyện này có liên quan tới việc mọi người mất tích hay không?

"Nhanh tay lên nào, Yến Thu ngươi đờ ra đó làm gì?" Khi trong đầu tôi đang lóe lên các giả thuyết có khả năng xảy ra thì bị tiếng nói của Tôn Diệt làm cho gián đoạn mạch suy nghĩ.

Thật đáng ghét.

Từ sáng đến chiều chúng tôi cực lực đếm lấy các đồng vàng trong rương, đáng lẽ chẳng cần phải làm thế, chỉ cần đem cân cái rương là có thể tính toán được trong đó có bao nhiêu nhưng Tôn Diệt lại không chịu, hắn muốn chính xác lấy từng đồng một.

Đếm vàng đúng là làm người ta có cảm giác sung sướng nhưng cái gì nhiều quá thì cũng chẳng tốt, tay tôi bây giờ chạm vào các đồng vàng trước mặt đã chẳng còn có cảm xúc gì nữa.

Nhàm chán, mệt mỏi tôi phát ngán với chuyện này.

Tôi ngồi đây ngáp dài ngáp ngắn làm việc còn Tôn Diệt cùng Ly Thương công chúa thì đã mất dạng, không cần nghĩ tôi cũng biết hai người họ đang dính lấy nhau.

Càng lúc càng quá đáng.

...

Ánh trăng lên cao Tôn Diệt đứng ở ban công nhìn về ánh trăng mà thở dài, bên cạnh hắn là cô công chúa với vẻ mặt ngây thơ đang hít lấy từng ngụm không khí tươi mát.

"Ánh trăng thật đẹp!" Cảm thán một tiếng Ly Thương công chúa nhìn qua Tôn Diệt hỏi:"Hình như ngày mai hai mặt trăng sẽ đồng thời tròn trịa trên bầu trời phải không anh?"

"Đúng vậy."Tôn Diệt gật đầu xác nhận.

"Đêm ngày mai chắc đẹp lắm nếu có thể ngắm trăng với hỏa ly hoa thì thật tuyệt biết bao!" Ly Thương công chúa nói đến đây thì ánh mắt sáng rực lên niềm ao ước.

"Hỏa ly hoa?" Tôn Diệt nghi hoặc hỏi.

"Hỏa ly hoa loài hoa từ lửa sinh ra, chúng chỉ mọc ở thung thủng của những cơn gió nóng rực, từ cung điện đi theo hướng đông nam hơn nửa ngày đường là tới."

"Em muốn nhìn thấy nó sao?" Tôn Diệt hỏi.

Nghe thấy câu hỏi Ly Thương công chúa liền gật đầu.

"Vậy anh sẽ đi hái chúng về cho em, chỉ là..." Nói tới đây Tôn Diệt nở lấy nụ cười đầy ấm áp, tay hắn xoa lên đầu Ly Thương công chúa:"Em nhất định phải chờ anh trở về!"

Nói xong Tôn Diệt nhảy từ ban công xuống một đường đông nam mà chạy.

Bóng dáng Tôn Diệt biến mất, khuôn mặt ngây thơ của Ly Thương công chúa cũng biến mất theo.

Môi nhếch lên nở ra một nụ cười giảo hoạt, đôi mắt chớp động lấy ánh lửa lam sắc, Ly Thương công chúa nhìn vào một hướng cung điện mà nói:"Cũng nên vui đùa một chút rồi!"

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi