Hành Trình Của Bóng Đêm

Chương 136: Đối Diện Với Khó Khăn.




Nghe thấy người bên ngoài trả lời, tôi liền có chút vui mừng nhưng phần nhiều là lo sợ.

Đáp ứng nhanh quá.

Tôi sợ mình mới thoát khỏi ổ sói thì lại rơi nhầm vào hang cộp.

"Két...!" Âm thanh mở khóa bên ngoài vang lên.

Tim tôi đập nhanh lên vì hồi hộp.

Lùi mình về sau, tôi cẩn thận nhìn về cánh cửa đang mở ra trước mặt.

Cánh cửa hoàn toàn mở ra, một người khoác trên mình một bộ áo choàng lữ khách với một mặt nạ đỏ thẩm, cùng thanh kiếm sáng bóng dính đầy máu tươi dần dần hiện rõ.

Là Tôn Diệt.

Trong Thần Kiếm hội tôi đã nhìn thấy hắn từ trên khán đài.

Ở trong lần khủng bố tấn công học viện lúc trước hắn cũng đã xuất hiện cứu giúp mọi người, nhưng...

Lắc đầu tôi không tiếp tục suy nghĩ về những chuyện đau buồn nữa.

Tôn Diệt ở đây thì tôi và mẹ coi như được cứu rồi.

Mọi người đồn đại Tôn Diệt là một người đáng sợ, nhưng tôi không cho là như vậy.

Trái ngược với quan điểm của mọi người, tôi cảm thấy Tôn Diệt là một người rất tốt.

Từ những ngày đầu quan sát Tôn Diệt trong ngày đấu hội đó tôi đã rất ngưỡng mộ hắn.

Lạnh lùng , mạnh mẽ, quả quyết, cùng với ý chí sắt đá của Tôn Diệt đủ để làm siêu lòng không biết bao nhiêu thiếu nữ.

Mà đó cũng là hình mẫu lý tưởng mà tôi luôn ao ước tìm kiếm.

Chỉ tiếc...

Đừng suy nghĩ lung tung, ngươi không xứng đáng với hắn.

Nhìn về Tôn Diệt, tôi luống cuống tay chân không biết ứng xử như thế nào mới tốt.

Tôi không nói, Tôn Diệt cũng không nói nên hai bên cứ thế giữ im lặng với nhau làm cho bầu không khí xung quanh có chút trầm lắng.

Sau lấy một lúc, cuối cùng vẫn là mẹ ở phía sau tôi lên tiếng trước:"Ngài là Tôn Diệt!"

"Là ta!" Nói đến đây Tôn Diệt quay đầu rời đi, nhưng đi được một vài bước thì hắn quay đầu lại nói:"Theo ta!"

Nghe thấy Tôn Diệt bảo vậy thì tôi liền cấp tốc xoay người tiến lại chỗ của mẹ mình.

Nhẹ nhàng nâng bà ấy lên vai, sau đó tôi vừa cõng bà ấy vừa đi theo sau Tôn Diệt.

Một đường đi ra phía bên ngoài, tôi nhìn thấy thật nhiều xác chết của bọn người kia.

Một chiêu diệt địch.

Trên mấy cái xác tôi thấy qua thì đều là một kiếm chém vào chỗ hiểm, nhưng vết thương đó lại không làm cho đối phương chết ngay lập tức.

Đau đớn từ thương thế cùng với việc mất máu quá nhiều mới là nguyên nhân chính yếu dẫn đến cái chết của họ.

Thật tàn nhẫn, những tôi lại không có mấy đồng cảm với bọn sát nhân, trộm cướp này được.

Trong tay bọn chúng đã dính phải không ít máu tươi của người vô tội.

Tội lỗi của chúng đáng chịu cảnh hành hạ tra tấn như vậy.

Đi theo Tôn Diệt, tôi và mẹ đã đi ra khỏi căn mật thất.

Cảnh tượng ở ngoài mật thất cũng không khác mấy so với cảnh tượng ở bên trong là mấy.

Máu chảy xuôi dòng, xác chết thật nhiều.

Bọn cướp đã bị diệt gọn.

Không hổ là Tôn Diệt, mạnh mẽ đến một cách phi lý.

Giải quyết vấn đề cũng nhanh gọn, tàn nhẫn không kém.

Đi ra tới bên ngoài, Tôn Diệt đã dừng lại rồi quay người nhìn về tôi đang ngơ ngác suy nghĩ mà hỏi:"Ngươi nói xử lý tình huống bây giờ như thế nào mới là đúng?"

"Hả?" Bị hỏi đột ngột làm cho tôi không kịp chuẩn bị mà đơ ra một lát.

Một lát sau tôi mới hiểu ra ý của Tôn Diệt muốn hỏi tôi là gì.

"Tìm kiếm, tập hợp dân thường lại để bảo vệ họ, đồng thời thực hiện việc truy bắt những tên cướp còn sống sót." Tôi vội vàng trả lời.

"Rất tốt!" Tôn Diệt gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi nói:"Giờ ngươi đi tìm kiếm dân thường còn sống sót đi!"

"Hả!"

Nghe thấy yêu cầu của Tôn Diệt tôi lại một lần nữa ngơ ngác.

Tôi hiện tại không dùng được ma lực thì tìm kiếm kiểu gì?

Chưa kể đến việc bọn cướp nếu may mắn trốn thoát khỏi đợt giết chóc vừa rồi mà lao ra tấn công tôi thì không phải là rất nguy hiểm.

Huống hồ mẹ tôi còn đang bị thương như vậy.

"Ngươi đi tìm người, ta sẽ ở đây chữa thương cho bà ấy!" Tôn Diệt nhìn tôi nói.

"Chữa thương cho mẹ tôi?" Nghe thấy Tôn Diệt nói làm tôi có phần nghi ngờ.

Hắn không phải là một ma pháp kiếm sĩ hay sao?

Tôn Diệt nghe thấy câu hỏi của tôi thì nhếch môi cười nhẹ:" Luôn mang theo đồ vật chữa thương khi đi ra khỏi cửa, đó là một kiến thức cơ bản." Nói đến đây Tôn Diệt liền lấy ra trong người một viên đá nhỏ hình thù kì quái màu tím.

"Là một kiến thức cơ bản đó!" Tôn Diệt nhấn mạnh lại từng chữ mà lên tiếng.

Sau đó hắm đưa mắt ra hiệu cho tôi đặt bà ấy xuống đất.

Tôi nhẹ nhàng đỡ mẹ mình ngồi xuống, sau đó thì lùi người về sau.

Tôn Diệt tiến tới rồi dùng viên đá nhỏ kia lướt qua trên người của bà ấy, theo lấy viên đá những vết sướt trên da liền nhanh chóng khép lại.

Là cổ vật thiên về phục hồi?

Tôi khá là tò mò về viên đá này.

Nó không giống một cổ vật cho lắm nhưng không dùng ma lực mà vẫn có thể chữa trị được như vậy thì chỉ có thể là cổ vật mà thôi.

"Người còn đứng đó làm gì, không mau tìm kiếm người sống sót!" Tôn Diệt thấy tôi đứng tại chỗ không đi tìm người lên tiếng hối thúc.

"Vâng!"

Tôn Diệt đã ở đây thì mẹ tôi có thể coi là an toàn rồi, nên giờ tôi có thể an tâm mà đi tìm người.

Đi tới một cái xác chết, tôi nhanh tay lấy thanh kiếm trên tay của hắn lên rồi đi tiếp.

Có vĩ khí để chiến đấu làm tôi càng thêm an tâm hơn.

Nơi đầu tiên tôi muốn đến tìm người chính là phòng khách của cái tên tự xưng là trưởng thôn kia.

Nếu may mắn thì hai người vừa đến có thể vẫn còn ở đó.

Tiến vào phòng khách, cảnh tượng vẫn như thế máu me nhưng ở trên một cái ghế lại có một người thiếu nữ vẫn còn thở.

Đi lại gần quan sát thì tôi đây phát hiện ra đây là một người quen.

Người thiếu nữ này là học sinh ưu tú nhất học viện, Man Nguyệt Thiên.

Tôi là không ưa cô ấy cho lắm.

Một người tự cao tự đại, mới vào học viện liền đánh người.

Còn nhiều lần phá bỏ luật lệ, nói chuyện với ai cũng không nói lấy quá ba câu.

Dù khá ghét cách ứng xử của cô ta nhưng xét về mặt thực lực và kiến thức ma thuật thì tôi lại rất là nể phục.

Tài giỏi, xinh đẹp, gia đình quyền thế nên cô ấy luôn là tâm điểm chú ý, dù có là quán quân Thần Kiếm hội Ninh Dương Tử cũng không làm lu mờ nổi ánh hào quang mà cô ấy tỏa ra.

Khổ nổi người con gái lấp lánh hào quang này lại đã có hôn ước, mà hôn phu của cô ấy thì nghe đồn là rất vô dụng.

Nhưng tình cảm của hai người họ lại rất thắm thiết, lúc nào hai người họ cũng ở cạnh bên nhau.

Hai người đến đây.

Một người là Ninh Dương Tử vậy người còn lại hẳn là Bá Đồ, hôn phu của cô ấy.

Nhưng có vẻ như hắn không có ở đây.

Tìm kỹ lại khắp phòng, ngoài việc tên trưởng thôn kia chết cực thảm ra thì không phát hiện ra thêm ai còn sống.

Không tìm được người sống nào khác nữa nên tôi đây chỉ có thể cõng Man Nghiệt Thiên lên vai rồi đi tới chỗ của Tôn Diệt.

Tới nơi, tôi đặt cô ấy xuống rồi nói ra những gì mình biết cho Tôn Diệt nghe, nhưng hắn rất thờ ơ với việc này rồi bảo tôi tiếp tục đi tìm người.

Trước khi tiếp tục công việc tìm kiếm, tôi nhìn qua mẹ mình thì thấy bà ấy đã khỏi hẳn thương thế.

Điều đó làm cho tôi rất vui mừng.

Một buổi bận rộn, khi ánh trăng đã lên cao, lúc này công việc mà Tôn Diệp giao phó cho tôi mới hoàn thành.

Ngoài trừ Man Nguyệt Thiên ra thì tổng cộng có thêm 14 người khác còn sống nữa và tất cả họ đều là các thiếu nữ xinh đẹp.

Những người này đều đã sống sót qua tai nạn, nhưng ám ảnh mà bọn cướp đã gây ra thì đã hằn sâu vào tâm trí mọi người.

Tương lai mù mịt, quá khứ đau buồn, người thân đã không còn, bản thân thì đã bị chà đạp, lăng nhục.

Cuộc đời của những người thiếu nữ này rồi sẽ đi về đâu, rồi họ sẽ sống tiếp như thế nào đây.

Lúc này, tôi đột nhiên nhớ tới những lời mà người áo choàng trắng kia đã từng ...

"Chỉ cần dũng cảm nhìn thẳng vào nó thì ngươi sẽ thấy nó không đáng như những gì ngươi đã nghĩ!" Đột nhiên âm thanh phía sau tôi vang lên.

Là giọng của Tôn Diệt.

Tôi quay đầu nhìn qua hắn thì thấy đối phương cũng đang nhìn lại vào tôi.

"Đối diện với khó khăn hãy luôn mỉm cười, đừng nản chí mà bỏ cuộc!"

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí