Hành Trình Của Bóng Đêm

Chương 114: Tên Của Ngươi Là Như




Tôi không muốn mạng sống của mình phải trao vào tay của kẻ khác nên tôi đã nhanh chóng lập ra một kế sách.

Khi người kỵ binh trung niên đi tới gần chỗ này thì tôi dồn toàn lực vào chân rồi bức tốc áp sát tới đối phương.

Rút kiếm bên hông ra, tôi nhanh choáng cường hóa đầu kiếm sau đó đâm mạnh qua.

Người trung niên kỵ binh nhìn thấy tôi tấn công tới thì biểu hiện không có quá nhiều bất ngờ, giống như mọi chuyện đều nằm trong tay của ông ấy.

Người kỵ binh trung niên nhẹ nhàng nhấc bàn tay trái lên đón đỡ lấy mũi kiếm đang đâm tới.

Mũi kiếm lao tới đâm trúng vào da trên lồng bàn tay của đối phương thì trong tích tắc liền trở nên đỏ rực rồi tan chảy.

Theo lấy quán tính tôi vẫn tiếp đẩy thanh kiếm của mình tới, thanh kiếm theo đó lao tới càng nhanh và rồi nó bị tan chảy ra càng nhiều.

Khi đến nửa phần thân trên của thanh kiếm đều bị tan chảy thành một dòng dung nham rực đỏ thì tôi mới kịp dừng lại.

Quả nhiên không đánh lại.

Không một chút chần chờ tôi liền buông bỏ thanh kiếm đã vô dụng trên tay ra rồi lùi nhẹ về sau, đồng thời tôi giơ hai tay của mình lên mà lớn giọng nói:" Ta đầu hàng!"

Nở lấy một nụ cười mà tôi cho là quyến rũ nhất lên, sau đó tôi vội nói:"Ngài chỉ cần tha mạng cho ta thì ngài muốn ta làm gì cũng được."

Đây chính là kế sách tốt nhất tôi có thể nghĩ ra vào lúc này.

Đối phương quá mạnh, chiến đấu hay chạy trốn thì đều vô dụng, muốn sống sót trong tay đối phương thì chỉ có thể hiện ra được giá trị của bản thân thì mới may ra có chút cơ hội.

Giá trị bản thân tôi là gì, là nhan sắc sao?

Tất nhiên là không rồi.

Dù tôi rất tự tin về nhan sắc của mình có thể làm điên đảo nhiều gã đàn ông nhưng đối với một người trung niên có thực lực mạnh mẽ như đối phương thì chừng đó vẫn là chưa đủ.

Chính vì vậy tôi mới toàn lực tấn công ông ấy để thể hiện ra chân thực lực giá trị sau đó vô điều kiện đầu hàng.

Làm như vậy có thể khiến cho ông ta hiếu kì về tôi, đồng thời xây dựng lên một hình tượng tham sống sợ chết để cho đối phương lơ là mất đi cảnh giác.

Mọi thứ đã làm xong, giờ thì chỉ chờ ông ta quyết định thôi.

Tôi vẫn bình tĩnh giữ lấy nụ cười quyến rũ trên môi nhưng nội tâm tôi thì lại là một bầu trời hồi hộp.

Người kỵ binh trung niên nhìn chằm vào tôi, một lát sau ông ấy mới lên tiếng thắc mắc:" Ta có bảo là sẽ giết ngươi sao?"

Nghe thấy lời thắc mắc của người kỵ binh trung niên mà làm tôi ngây người.

Đúng vậy, người kỵ binh này từ đầu tới cuối không hề lộ ra sát khí, từ đầu tới cuối chỉ là một mình tôi tự mình suy diễn.

Cũng không thể trách tôi được, ở trong cảnh loạn lạc như bây giờ thì cẩn thận là điều cần thiết, huống hồ các hạt sáng cứ liên tục nhắc nhở tôi về sự nguy hiểm của ông ấy làm cho tôi trong vô thức liền nghĩ ông ấy muốn giết mình.

Càng nghĩ tôi càng cảm thấy mất mặt, nụ cười duyên dáng trên môi cũng dần trở nên gượng gạo nhưng rất nhanh tôi đã bình tĩnh lại:"Đúng, đúng, ngài lợi hại như vậy thì giết kẻ hèn mọn, bần hàn như ta làm gì."

Vẫn là không nên quá chủ quan, tốt nhất vẫn nên nịnh hót đối phương một chút.

Tôi buông lời nịnh hót nhưng khuôn mặt của người kỵ binh trung niên lại không có một chút sắc thái gì, điều đó làm cho tôi có đôi chút ngượng ngùng.

"Được rồi, Phùng Ly đừng nói nữa!" Không khí xung quanh càng lúc càng trở nên ngượng ngùng hơn, lúc này Yến Thu ở phía sau tôi không chịu được nữa nên đã lên tiếng chen ngang.

Không khí ngượng ngùng qua đi, Yến Thu liền nhìn về người kỵ binh trung niên mà lên tiếng chất vấn:" Ngươi đến là muốn làm gì?"

"Dẫn ngươi đi tới bảo khố!"Người kỵ binh trung niên hiền hòa nhìn qua Yến Thu nói.

"Vậy đi thôi!" Yến Thu rất nhanh gọn gật đầu đồng ý với yêu cầu của đối phương.

Tôi ở một bên nghe thấy cuộc đối thoại của họ mà trầm mặt.

Thì ra chỉ mình tôi là con hề ở đây.

Chạy đi, chạy lại cuối cùng thì hai người bọn họ có quen biết từ trước.

Tôi cực kì tức tối nhưng vẫn cố giữ lấy một khuôn mặt bình thản.

Yến Thu là có quen biết chứ tôi không có quen biết đâu.

Người kỵ binh trung niên nghe thấy Yến Thu đồng ý thì gật đầu rồi quay lưng rời đi.

Yến Thu thấy người kỵ binh rời đi thì cũng đi theo, khi này tôi mới có thể nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Dù không thể mang Yến Thu tới cho Tôn Diệt được, nhưng tôi hiện tại đâu còn có cách nào khác, nếu muốn trách thì chỉ trách Tôn Diệt đã tới muộn một bước mà thôi.

Không còn việc của tôi ở đây nữa nên tôi quyết định rời đi, dù rằng tôi cũng tò mò rốt cuộc ở cái bảo khố hoàng gia kia là có cái gì, nhưng càng biết nhiều càng dễ chết, rời khỏi đây giữ mạng mới là ưu tiên hàng đầu.

Tôi quay người rời đi được vài bước thì tôi cảm nhận được một ánh mắt chứa đầy sát khí đang nhìn qua mình.

Không ổn rồi.

Tôi quay người lại rồi nhìn vào người kỵ binh trung niên đang nhìn chằm về phía mình mà gượng gạo nói:"Ta cảm thấy hơi mệt nên định đi về nghỉ ngơi!"

"Đến bảo khố rồi nghỉ ngơi cũng không muộn!" Người kỵ binh trung niên nói xong thì quay người bước đi.

Tôi đây trầm mặt rất là không tình nguyện nhưng không dám trễ nải mà đi theo phía sau ông ấy.

Thật là xui xẻo.

Đi được một lúc thì cánh tay áo của tôi bị người kéo nhẹ, nhìn qua thì thấy Yến Thu đang tiến sát lại chỗ tôi mà nhỏ giọng thì thầm:" Cảm ơn!"

Nghe thấy câu cảm ơn từ Yến Thu thì tôi hơi có chút ngơ người không hiểu.

Tôi làm việc là vì lợi ích cá nhân thôi, cảm ơn làm gì.

Dù không hiểu nhưng tôi vẫn nhỏ giọng đáp lại:" Coi như cô hiểu chuyện!"

"Đừng có rầm rì to nhỏ nữa, đường phía trước nguy hiểm vô cùng, không muốn chết thì tập trung vào!" Tôi mới nói dứt câu thì bị người trung niên trước mặt lên tiếng trách mắng.

Thật là bất công, Yến Thu nói sao ông không nói gì đi.

...

Tôi và Yến Thu đi theo người trung niên kia mà từ từ tiến sâu vào trong cung điện.

Trên đường đi chúng tôi đã gặp phải hai nhóm kỵ binh tuần tra khác, nhưng tôi và Yến Thu không lấy một chút lo lắng nào.

Mới vừa chạm mặt thì người trung niên đã ra tay trấn áp khiến cho một đám kỵ binh ngã lăn ra đất mà hấp hối.

Không giết người.

Tôi thấy người trung niên ra tay rất nhanh gọn nhưng ông ấy chỉ tước đi khả năng chiến đấu của đối phương chứ không tước đoạt đi mạng sống của họ, điều này làm tôi yên tâm hơn phần nào khi đi theo ông ấy.

Đi đến một đoạn người trung niên thành thạo nghẹo qua, tôi cũng nghẹo theo ông ấy.

Đi qua khỏi chỗ nghẹo thì ông ấy dừng lại không muốn đi nữa.

Tôi cũng dừng lại theo mà trong lòng nghi hoặc.

Muốn làm gì nữa đây?

Người trung niên trầm ngâm suy tư, sau một lúc lâu ông ấy mới quay người lại nhìn về Yến Thu hỏi:" Ngươi có biết tại sao bọn chúng muốn bắt ngươi hay không?"

Yến Thu nghe người trung niên hỏi thì lắc đầu biểu thị không biết.

"Ta thật không muốn nói cho ngươi biết sự thật nhưng đến khi phong ấn mở ra thì ngươi cũng sẽ nhớ lại mọi chuyện!" Thở dài một hơi, người trung niên nói tiếp:"Đến khi đó thì ngươi sẽ càng đau khổ hơn mà thôi, nên giờ ta sẽ nói trước cho ngươi để ngươi có tâm lý chuẩn bị!"

Nghe người trung niên úp mở mà làm cho tôi tò mò, không chỉ mình tôi mà từ vẻ mặt của Yến Thu đã thể hiện rõ ra sự hứng thú, hiếu kì.

Người trung niên tiếp tục suy tư một lát rồi lại nhìn chằm vào Yến Thu mà hỏi:" Ngươi có một đứa em gái đúng không?"

"Đúng vậy!" Yến Thu siết tay lại nói, biển hiện của cô ấy không được tự nhiên cho lắm.

"Tên của em gái ngươi là gì?" Người trung niên tiếp tục hỏi.

"Tên em ấy là Như!" Giọng điệu Yến Thu nói đến đây thì có phần khá là miễn cưỡng.

"Ngươi không có em gái, Như là tên của ngươi trước khi được Yến Mạnh Bằng nhận nuôi." Không một chút cảm xúc, người trung niên nhấn mạnh từng chữ nói.


Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi