- - Không sao đâu mẹ, con chạy xe ôm cũng được lắm....Trông thế thôi nhưng chăm chỉ chút thì tiền còn hơn làm quán mẹ ạ. Trong này có 5tr, mẹ cầm giùm con để chăm lo cho hai đứa nó. Mỗi tháng con sẽ cố gắng đưa bà một chút, con cũng chưa có nên mẹ thông cảm.
Nhìn Tuấn ăn mặc quần áo cũ đến sờn cả vải, bà ngoại Nam không muốn nhận tiền của Tuấn, nhưng bà cũng không dư giả gì, lại thêm Tuấn nhất định dúi tiền, bà ngoại đáp:
- - Cảm ơn anh, nhưng anh cũng phải tích cóp mà còn lo cho bản thân mình. Bà cháu tôi bao năm nay vẫn dựa vào nhau mà sống được. Vậy thôi nhưng chuyện thức ăn thức uống thằng Nam nó cũng giỏi lắm. Đi học về là thằng bé mày mò, lặn lội, lúc đi câu, lúc đi mót, nó còn làm cả vó để cất tép nữa đấy. Còn nhỏ nhưng tháo vát, chăm chỉ phụ giúp bà lắm. Chỉ có điều, tính nó ương bướng, cái gì nó đã không nghe thì khó nói nó lắm. Từ lúc mẹ mất nó đã rất buồn, xong đến ông ngoại cũng mất nó lại càng lầm lỳ hơn. Tôi biết nó đang rất ghét anh, tôi cũng cố khuyên bảo nó, bố con sao bỏ được nhau....Nhưng thằng bé nó vẫn vậy, thôi có gì rồi từ từ khuyên nhủ.
Tuấn buồn rầu nói:
- - Vâng, con biết rồi mẹ....Lỗi là của con, làm bố mà con không chăm lo được cho cả hai đứa điều gì. Nam nó trách con cũng đúng thôi, giờ con phải làm mọi cách để bù đắp cho bọn trẻ, như vậy Vân ở trên trời mới yên lòng.
Bỗng ngoài cổng có tiếng người mở then cài, đoán Nam về nên Tuấn hồi hộp chờ đợi. Nhưng đó không phải Nam, người đến nhà bà ngoại là bác Dung, ở bên ngoài sân bác Dung đã gọi lớn:
- - Mẹ ơi, mẹ có nhà không đấy...? Ra giữ con cái xe nào...?