Lớp Trưởng Tôi Là Người Mèo

Chương 49: Vuốt mũi là được



Tiếng chuông làm Mạnh sực tỉnh. Giờ đây cậu mới nhận thức được hành động của mình và cũng nhận ra một điều là Kì đang khóc. Khi cánh cửa mở ra, một đám nữ sinh xuất hiện, Mạnh giật mình, buông Kì ra và bỏ đi.

Kì vẫn nằm đấy như một cái xác không hồn, không hề nhận thức được mối nguy hiểm sắp tới.

Cả bọn đợi Mạnh rời khỏi cũng xông tới chỗ Kì.

- Con khốn! - Tóc vàng hoe lên tiếng mắng nhiếc.

Tiếp đó đàn em của cô cũng hùa nhau, mỗi người một tiếng. Trong trường ai cũng e sợ Tiểu Kì nhưng với lũ này thì không. Bởi vì bọn họ có chị cả đỡ đầu và cũng một lí do nữa.

Sau màn chào hỏi "võ mồm" cả lũ quay tròn quanh Kì, ra sức đá, giẫm đạp lên con người sắp chết kia. Kì không còn sức để phản kháng, cô co mình lại và nghe tiếng cơ thể mình bị giày xéo.

Trong vô thức, cô nghe bên tai mình vang lên những câu nói quen thuộc:

- Đồ quái vật, mày biến đi!

- Đồ dơ bẩn, cút đi!

- !#!$^$^%&

Những giọt nước mắt vẫn tuôn trào. Đã lâu lắm rồi cô đã không khóc nhiều như vậy....

******

Phong đứng loay hoay mãi mà vẫn không biết nên làm sao gọi Kì dậy. Con người đã cuộn tròn trong chiếc chăn trước mặt có khả năng ngủ say đến sấm chớp cũng không dậy. Nhưng rồi cậu cũng sực nhớ đến một chiêu.

- Dậy hay roi?

Thân ảnh trong chăn nhanh như cắt, phóng xuống giường. "Bịch!" Tiểu Kì chưa kịp đặt chân xuống giường thì đã va phải cái gì đó. Mắt nhắm mắt mở, cô ngước nhìn cái vật chắn đường và ngay lập tức tối sầm mặt lại:

- Phong chết bầm. Sao cậu thích chắn đường quá vậy?

- Xin lỗi. Tớ không nghĩ cậu lại phản ứng nhanh như vậy.

Phong cố nhịn cười. Lúc nãy gian nan lay Tiểu Kì bao nhiêu thì giờ chỉ cần một câu không đâu vào đâu mà mèo lười đã bật dậy rồi.

- Cậu... đúng là mèo lười.

- Cậu nói cái gì?

- Mèo lười à, cậu vẫn chưa đánh răng đấy. Đừng có hét to như vậy.

Phong xoa xoa đầu Kì, cười đắc ý rồi bước ra khỏi phòng, để lại Kì một mình nghiến răng ken két, tức không thể tả.

- Đá tảng chết tiệt! Đá tảng thối tha! Đá tảng đáng ghét!.... Aaaa

Mặc dù Tiểu Kì nói không cần phải nấu cho cô nhưng với tinh thần hối lỗi, Phong vẫn đều đặn chuẩn bị bữa sáng và cơm trưa cho Kì. Tuy hơi phiền phức nhưng ít ra cách trả thù này cô vẫn là người có lời. Dù sao thì tiết kiệm được bao nhiêu tiền thì hay bấy nhiêu.

- Phong chết bầm, cậu mà còn giả giọng mẹ tớ thì liệu hồn đấy.

Sau khi ăn cơm trưa do Phong nấu, Tiểu Kì nằm phơi bụng trên cỏ. Dĩ nhiên đầu vẫn gối tạm lên chân Phong. Bỗng dưng nhớ tới chuyện mỗi buổi sáng, Phong đều giở cái trò của mẹ để gọi cô dậy. Nghĩ vậy, cô không khỏi bực mình mà đe dọa.

Nghe Kì nói mà cậu muốn bật cười. đúng là càng tiếp xúc, cậu càng thấy cô đáng yêu. Ở bên ngoài, cô không sợ trời không sợ đất thế mà khi về nhà lại hệt một con mèo ngoan ngoãn.

Và những lúc như thế, cậu lại muốn ôm chú mèo con này vào lòng. Cái gì? Sao lại mình có suy nghĩ không đứng đắn thế này? Không được nghĩ. Tuyệt đối không được nghĩ như vậy nữa.

- Mèo lười như cậu thì chỉ có mỗi cách đó thôi.

- Này, đây là lần thứ n rồi đấy. Đã bảo không được gọi là mèo lười rồi cơ mà.

- Mèo vẫn hoàn mèo.

- Gừ! Cậu còn gọi như vậy nữa thì...

- Thì sao?

- ... Chưa nghĩ ra. Đến lúc đó hẳn tính.

- Mèo lười. Ha ha!

Chưa thấy ai ngốc như vậy. Ai đời, đang cãi nhau mà còn nói huỵch tẹt là mình đang bí từ ngữ. Mà không biết cậu ta ngốc hay là lười nữa. Cuối cùng, Phong không nhịn được mà cười lớn. Nhưng thật lạ là Tiểu Kì không giận vì bị Phong cười mà nhìn Phong đến ngây người. Cô vô thức thốt lên:

- Cậu cười trông rất đẹp.

- A...

Phong vì lời khen bất ngờ đó mà ngưng cười. Thấy Tiểu Kì vẫn nhìn mình chằm chắm, cậu hơi ngượng, vội vàng chuyển chủ đề:

- Khụ! Cậu không thích đánh thức như vậy thì phải dùng cách nào?

Kì vẫn nhìn Phong nhưng lần này là với ánh mắt lưỡng lự. Có nên nói không nhỉ? Đây là bí mật chỉ cô và bố biết. Nếu nói ra, cậu ta liệu có cười mình hay không? Nhưng ngẫm lại, lúc sáng nhờ cậu ta mà Kì không chìm đẫm trong giấc mơ sướt mướt đó.

Sau một hồi đắn đo. Rốt cuộc Tiểu Kì cũng hít hơi dài, nói một mạch:

- Vuốt mũi là được.

- Hả?

Vuốt mũi? Đơn giản vậy sao? Nhưng tại sao lại là vuốt mũi?

Thấy Phong vẫn chưa thông và có phần ngờ vực, cô thở dài một tiếng rồi nói:

- Tớ có tật nếu ngủ đủ giấc thì tự động thức dậy còn không thì đừng hòng ai gọi được. À, cái đó chỉ tính cho buổi tối thôi. Ngoài cách của mẹ ra thì hồi đó bố tớ hay vuốt mũi để gọi tớ dậy. Cũng lâu rồi không xài đến, không biết còn tác dụng không nữa. Nhưng không thử làm sao biết.

Phong chỉ "ừ" một tiếng. Cậu rất muốn trêu cô là mèo lười nhưng thấy hai mắt cô bắt đầu lim dim nên thôi.

Được một lúc thì điện thoại của Kì rung lên. Phong khẽ giật mình, định xem điện thoại giúp cô nhưng lại có một cánh tay đã nhanh hơn. Phong hơi ngạc nhiên, vốn nghĩ cô sẽ ngủ say như chết, ai ngờ chỉ một tiếng rung cũng khiến cô tỉnh giấc. À, mà không, hình như lúc nãy Tiểu Kì có nói "trừ ngủ trưa ra", vậy cô chỉ ngủ như chết vào buổi tối thôi sao?

Kì uể oải bắt máy. Bên kia đầu dây, giọng nói của một thanh niên nói gấp. Sắc mặt cô bỗng chuyển sắc rồi đột ngột ngồi bật dậy:

- Chết tiệt! Em tới ngay.