Long Tế

Chương 854: Một giây sau sẽ chết



Nhưng đến cuối cùng, hai người họ cũng không đánh nhau, cô gái cũng đã quay về.  

Nhìn thấy hai người đứng ở cửa đang trong tư thế có thể đánh nhau bất cứ lúc nào, cô gái liền bật cười: “Đang làm gì thế hả, đàn ông các anh chỉ thích đánh đấm nhau thôi, không thể hòa bình được chút à. Nào nào, anh ngồi xuống, để tôi nói cho anh chuyện này”.  

Cô ta nói như vậy, Trần Phong đành quay trở lại chỗ ngồi.  

Sau khi ngồi xuống, anh liền hỏi: “Người mà tôi cần tìm đâu rồi?”.  

Cô gái ngồi bắt chéo chân ở đó, Trần Phong ngồi đối diện có thể lờ mờ nhìn thấy điều gì đó, nhưng đối phương hình như cố ý làm như vậy, và không hề để ý đến ánh mắt của Trần Phong.  

Trần Phong cũng đâu có dễ dụ, đương nhiên không thể để cô ta mê hoặc, ánh mắt anh sắc lẹm nhìn chằm chằm vào cô ta.  

Cô gái vẫn nụ cười đó, nhẹ nhàng trả lời: “Có chút đáng tiếc, người vẫn chưa đến. Nhưng điều này không phải là chúng tôi không muốn, bình thường cũng phải chờ đến chiều tối mới có thể đến được”.  

Trần Phong không hề muốn để tâm  đến những lời nói này của cô ta mà lạnh lùng hỏi “Vậy giờ cô ấy đang ở đâu?”.  

Cô gái đáp: “Chẳng phải đã nói với anh rồi sao, khi người ta vẫn chưa được đưa đến đây thì chúng tôi không thể biết được, hay là anh chờ chút, có thể lát nữa sẽ tới đó”.  

Trần Phong đột nhiên đứng phắt dậy bóp lấy cổ họng cô gái, điều khiến Trần Phong hơi kinh ngạc đó là anh không ngờ cô gái này lại không hề phản kháng, anh cũng khống chế được đối phương rất dễ dàng.  

“Anh này, kể cả anh có bắt tôi thì tôi cũng đâu thể biến một người ra cho anh được”.  

Trần Phong thậm chí chỉ cần bóp nhẹ, cô gái này lập tức sẽ chết, nhưng nhìn cô ta lại không có chút sợ hãi, đến cách nói chuyện cũng vô cùng bình tĩnh.  

Trần Phong tuy có hơi không hiểu, nhưng cũng không quan tâm nhiều, anh chỉ hỏi: “Cô có tin tôi gi3t chết cô luôn không”.  

Biểu cảm của cô gái có hơi khổ sở, đó là vì cổ họng bị bóp nên hơi khó thở, nhưng cô ta vẫn nói: “Tin chứ, đương nhiên là tin rồi, chỉ là không biết vì sao anh lại làm như vậy, chúng tôi đã cố gắng hết sức làm theo yêu cầu của anh rồi”.  

Điều khiến Trần Phong không thể hiểu nổi không chỉ mỗi cô gái này, mà đến cả Lâm Thừa Chí đứng ở đó cũng không hề nhúc nhích, như thể cũng không sợ Trần Phong sẽ giết người thật.  

Trần Phong vẫn nói: “Tôi muốn biết cô ấy đang ở đâu? Nếu cô không tìm được cô ấy về đây thì tôi sẽ giết cô”.  

Cô gái nói: “Anh như vậy chẳng phải là làm khó người khác sao, tôi thấy anh nên giết tôi đi thì hơn, dù sao cũng chỉ trong tích tắc”.  

Cô gái quyết đoán như vậy lại khiến Trần Phong có hơi do dự, nhưng sau đó anh bóp mạnh hơn, khiến cô gái càng thêm khổ sở, thậm chí đã không thể thở được nữa.  

Nhưng đến một tiếng ú ớ vì đau đớn cũng không phát ra, như thể đã bình thản chấp nhận cái chết.  

Chỉ còn một giây nữa thôi cô ta sẽ chết, thì Trần Phong lại buông tay ra.  

Thoát ra khỏi sự kìm kẹp của Trần Phong, cô gái ho sặc sụa, thở hổn hển, mãi lúc sau mới thở lại được bình thường.  

Trần Phong chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.  

Chờ sau khi cô ta trở lại trạng thái bình thường mới nói với Trần Phong: “Anh cũng bạo lực quá đi, nếu giây cuối cùng anh không buông tay thì tôi coi như mất mạng, anh thực sự nỡ để một cơ thể yếu ớt như tôi trở thành xác chết sao!”.  

Trần Phong nhìn cô ta lại không thấy có chút cảm giác bực tức nào, tuy anh thấy lạ, nhưng cũng không hề cảm thấy đáng thương, chỉ lạnh lùng nói: “Tốt nhất là những lời cô nói vừa nãy là thật, trước buổi chiều tối tôi nhất định phải gặp được cô ấy”.  

Nếu đã có thể dùng tính mạng của mình ra để làm như vậy, có thể là vì tính mạng của cô ta thực sự không đáng giá, hoặc là cô ta cũng không có cách nào thật, Trần Phong đành phải lựa chọn tin tưởng cô ta.  

Khi Trần Phong nói xong, cô gái lại nhìn Trần Phong cười nói: “Anh yên tâm đi, tôi đã hứa rồi thì nhất định sẽ làm được, nếu như có gì bất trắc, anh vẫn có thể gi3t chết tôi!”.  

Trần Phong nhìn cô ta đứng đó cười cảm thấy hoàn toàn không thể đoán được suy nghĩ của cô ta, giống như một cái vực rất sâu, sâu đến mức không nhìn thấy đáy.  

Được sắp xếp ngồi chờ ở đại sảnh, cô gái muốn đưa Trần Phong ra ngoài hóng gió, nhưng Trần Phong từ chối luôn, anh cũng không có cái hứng thú đó.  

Nhưng cô gái cũng không bỏ cuộc ngay, ngồi bên cạnh anh, ghé sát vào người anh hỏi: “Đến giờ tôi vẫn chưa biết anh là ai đấy? Tôi tên là Hương Lan, là người quản lý ở Cửu U Các, xin hỏi đại danh của anh là gì vậy?”.  

Trần Phong đã nhắm mắt từ trước, vừa không muốn nhìn cô ta, cũng không muốn để ý đến cô ta.  

Nhưng đột nhiên một ngón tay trượt qua cánh tay anh, rồi cứ rê nhẹ ở đó, Trần Phong cảm thấy có hơi nhột nhột nhưng sợ mất mặt nên cũng không muốn nói gì.  

Nhưng cô gái lại được đằng chân lân đằng đầu, một tay đã sờ qua ngực anh, Trần Phong lúc này không nhịn được nữa liền vung tay ra đập bàn, bực mình nói: “Cô đừng có động chân động tay, tôi nói với cô là được chứ gì!”.  

Cô gái bật cười nói: “Tôi tưởng anh không biết nhột chứ?”.  

Trần Phong trừng mắt nhìn cô ta nói: “Tôi chỉ là một người đi lang thang trong giang hồ thôi, tên là Phùng Thành, chứ không có đại danh gì cả”.  

Nghe thấy cái tên này, cô gái liền nhìn Trần Phong với vẻ mặt đầy thắc mắc, cô ta nói: “Không phải anh lừa tôi đấy chứ, Phùng Thành? Chưa bao giờ nghe thấy người nào giỏi như vậy lại tên là Phùng Thành cả”.  

Trần Phong nói: “Chưa từng ra ngoài nên đương nhiên là cô không biết rồi”.  

Trần Phong nói như vậy, cô gái cũng không thắc mắc tiếp, nhưng cô ta vẫn tò mò hỏi: “Nhưng tôi nhìn võ công của anh lại giống với phong cách của một số võ lâm thực thụ, chứ không giống như người ở vùng sâu vùng xa chui ra”.  

Trần Phong không trả lời cô ta, mà hỏi lại: “Nhưng tôi thấy chiêu thức võ công của mấy người lại vô cùng thâm độc, mà làm việc gì cũng coi trời bằng vung, tôi nghĩ mấy người mới không phải là người tốt ấy”.  

Hương Lan cười nói: “Tôi cũng chưa bao giờ nói tôi là người tốt gì cả, là anh hiểu nhầm thôi, để Hương Lan xin lỗi anh vậy”.  

Trần Phong không thèm để ý đến chiêu trò quyến rũ của cô ta, chỉ nói: “Nếu đã không phải là người tốt, vậy cô đang làm mấy trò gì đấy?”.  

Hương Lan nói: “Chẳng phải đều là những chuyện anh biết sao, đi bắt vài người, lừa chút tiền. Chúng tôi đều là nhóm nhỏ lẻ, đâu dám lừa lọc đảo điên”.  

Trần Phong cười thầm trong bụng, toàn làm những việc mất nhân tính còn kêu không lừa lọc đảo điên.  

“Vậy mấy người còn định mở rộng quy mô lớn nữa sao?”, Trần Phong hỏi lại.  

Hương Lan cười nói: “Nghĩ thì chắc chắn là có nghĩ đến, nhưng có thể thực hiện hay không thì cũng không biết, nếu gặp phải những kẻ mạnh như anh thì chúng tôi e rằng phải giải tán sớm”.  

“Mấy người chọn những cô gái xinh đẹp, dùng phương pháp tẩy não để họ sẽ không báo cảnh sát, nhưng làm như vậy lẽ nào chỉ là vì ‘chơi’ họ một lần sao?”.  

Nhưng Hương Lan hình như không muốn nói gì thêm, chỉ mỉm cười nói: “Anh à, chuyện này thì không thể nói với anh được rồi. Nếu anh muốn biết thì anh có thể gia nhập vào đội chúng tôi”.  

“Thế này mà cũng cho gia nhập đội luôn sao?”.  

“Đương nhiên, anh giỏi võ như vậy, người nào nhìn thôi cũng đều sẽ thèm thuồng, không chỉ thèm con mắt mà đến miệng cũng thèm nhỏ rãi ra ấy chứ”.  

Nụ cười tự nhiên kia, đôi mắt càng khiến người ta rung động, mỗi lần mở miệng, đôi môi chúm chím nói liến thoắng không ngừng.