Lời Hồi Đáp Của Thời Gian

Chương 72: Bàn chuyện hôn sự



Vũ Thế Hải và Vũ Đình Hiên nghe Vũ Bắc Nguyệt trở về liền đứng dậy chạy ra sân ai ngờ nhìn thấy một Vũ Bắc Nguyệt bằng xương bằng thịt trở về thật.

Vũ Thế Hải xúc động bước về phía của Vũ Bắc Nguyệt rồi nghẹn ngào lên tiếng “Bắc Nguyệt con trở về thật rồi sao?”

“Ba.”

Vũ Thế Hải liền bước đến ôm chầm Vũ Bắc Nguyệt ông khóc như một đứa trẻ “Cảm ơn ông trời đã che chở cho con, ba cứ tưởng là kiếp này không thể nào gặp lại được đứa con gái mà ba yêu thương nhất nữa rồi hu hu.”

Giọng của Vũ Bắc Nguyệt cũng nghẹn ngào vang lên “Ba, con cũng tưởng rằng kiếp này không được trở về nhà, không được gặp ba nữa rồi chứ hu hu…”

Vũ Thế Hải nhìn từ đầu tới chân của Vũ Bắc Nguyệt để kiểm tra xem cô có bị thương chỗ nào không, ông vui mừng khi thấy con gái vẫn bình an mạnh khỏe.

Vũ Đình Hiên lên tiếng hỏi “Bắc Nguyệt à, em có sao không hả? Anh thật không ngờ là Yên Đan lại có thể nhẫn tâm hãm hại em như thế.”

Vũ Thế Hải nhíu mày lên tiếng hỏi “Làm sao con thoát khỏi chỗ đó được vậy hả Bắc Nguyệt?”

“Là một người bạn đặc biệt của con đã cứu sống con đó ba, nếu như không có người đó thì có lẽ con đã không thể nào quay trở về gặp lại ba nữa rồi.”

Vũ Đình Hiên nhìn thấy Vũ Bắc Nguyệt trở về liền nhớ đến Liễu Yên Đan “Em đã bình an trở về thì Yên Đan và dì Mai sẽ được giảm nhẹ tội.”

Vũ Thế Hải cau mày tức giận lên tiếng “Em con đã bình an trở về rồi nhưng mà Liễu Yên Đan và Phan Thúy Mai vẫn là tội cố ý mưu sát ba không thể nào bỏ qua cho hai người đó được.”

Vũ Bắc Nguyệt nghe vậy thì lén lút cong môi lên mỉm cười đúng ý cô, từ bây giờ cô sẽ lấy lại những thứ vốn thuộc về mình không hai tay dâng người thân và cả sản nghiệp của Vũ gia vào tay người đàn bà giả tạo đó.

Đôi lúc để đạt được mục đích thì bản thân càng phải tỏ ra thảo mai hơn một chút như vậy mới dễ dàng lấy được thiện cảm của người khác, Vũ Bắc Nguyệt cũng muốn xem Phan Thúy Mai làm sao đấu lại cô đây.

Liễu Yên Đan ám ảnh tâm lý phải điều trị dài hạn, tinh thần không được ổn định còn Phan Thúy Mai thì bị giam giữ cải tạo một năm như vậy là quá tốt rồi.



Chu Minh gọi Nam Dạ Huyền đến trụ sở của U Minh Ám Dạ để bàn về hôn sự giữa anh và Chu Thời Niệm.

“Tuổi của con và Thời Niệm cũng không còn nhỏ nữa, hai đứa còn có hôn ước từ nhỏ nên chú muốn đứng ra tổ chức hôn lễ của hai đứa, ý con thế nào hả Dạ Huyền?”

Nam Dạ Huyền vốn chưa từng yêu Chu Thời Niệm anh chỉ xem cô như em gái mà thôi sau khi Vũ Bắc Nguyệt xuất hiện trong đời anh thì anh càng có thể khắng định tình cảm của anh đối với Vũ Bắc Nguyệt mới là tình yêu nên anh muốn hủy hôn ước với Chu Thời Niệm.

Nam Dạ Huyền thẳng thắng lên tiếng đáp “Chú Minh à, con chỉ xem Thời Niệm như em gái thôi hơn nữa con còn phải gánh vác trách nhiệm báo thù cho gia tộc nặng nề trên vai con sợ là không thể mang lại hạnh phúc cho Thời Niệm được.”

Chu Thời Niệm nghe vậy liền trợn mắt lên tiếng “Nam Dạ Huyền em không ngờ là anh có thể nói dối trắng trợn như thế trước mặt ba em luôn đó, anh nói còn phải gánh vác trách nhiệm báo thù cho gia tộc nhưng mà hiện tại anh không tập trung vào việc báo thù nữa trong mắt của anh chỉ có một mình Vũ Bắc Nguyệt mà thôi.”

Chu Minh liền trừng mắt nhìn Chu Thời Niệm rồi nghiêm giọng “Con ra ngoài đi để ba nói chuyện với Dạ Huyền.”

Chu Thời Niệm không cam tâm “Ba à.”

Chu Minh kiên định lên tiếng “Con ra ngoài đi.”

Chu Thời Niệm tức giận bỏ ra ngoài, Chu Minh ngẩng đầu nhìn Nam Dạ Huyền rồi lên tiếng đáp “Chú biết con không yêu Thời Niệm nhưng mà con nghĩ lại đi Dạ Huyền à tình cảm con người có thể bồi đáp hơn nữa quan hệ giữa con và Thời Niệm rất tốt cơ mà, chú thật sự không muốn ép buộc con nhưng mà chú chỉ có mỗi Thời Niệm là con gái thôi chú mong là con có thể thay chú bảo vệ chăm sóc cho con bé cả đời về sau với tư cách là một người chồng.”

Nam Dạ Huyền thở dài “Chú Minh à, hôn nhân mà không có tình yêu liệu có hạnh phúc không hả? Con chỉ sợ là sau này lại làm lở dở cuộc đời của Thời Niệm mà thôi.”

Chu Minh đột nhiên đứng dậy rồi quỳ xuống trước mặt của Nam Dạ Huyền khiến anh cũng bất ngờ vội đứng dậy “Chú Minh à, chú làm cái gì vậy?”

Chu Minh thành khẩn lên tiếng “Dạ Huyền à, chú biết là chú không có quyền yêu cầu con phải làm bất cứ việc gì cho chú hết, năm xưa ba con cứu mạng gia đình chú sau này chú cứu mạng con cũng không đủ đền ơn nhưng mà chú xin con hãy kết hôn với Thời Niệm được không?”

Mắt của Chu Minh đỏ hoe lên giọng cũng chùn xuống “Lần trước lúc con vì cô gái kia mà nổi giận với Thời Niệm, con bé đã nghĩ quẩn cắt cổ tay tự tay nhưng may là chú phát hiện ra, chú chỉ có một đứa con này thôi chú không thể nào trơ mắt nhìn con bé tự làm hại bản thân được, xem như chú cầu xin con hãy kết hôn với Thời Niệm được không Dạ Huyền.”

Nam Dạ Huyền rơi vào tình thế khó xử anh nhận ơn cứu mạng của Chu Minh nên không thể từ chối được yêu cầu của ông nhưng anh lại yêu Vũ Bắc Nguyệt chứ không phải Chu Thời Niệm.