Loạn Thế Thần Ma

Chương 65: Ba Viên Thần Đan



Một tên nhóc với một cô gái trẻ bị tai nạn trong một cuộc thi luyện dược. Điều mọi người quan tâm là sau khi thoát ra ngoài, thứ họ luyện được nằm ngoài sự mong đợi của khán giả.

Khi mây đen xuất hiện trên bầu trời của Quỷ Môn Quan. Mọi người đều biết có kì hoa dị bảo xuất thế, nhưng việc Thần Đan xuất thế là điều không thể tin được.

Đứng giữa sân khấu, Hùng không hề vui mà tỏ ra cực kì căng thẳng. Bởi hắn cảm nhận được một thứ sức mạnh khủng khiếp mà quen thuộc. Thứ sức mạnh đã áp chế Linh trong linh hồn hắn, không biết kẻ này hại mình hay giúp mình mà khi vừa chết hụt thì hắn được chén chị gái của người yêu. Lại vô tình luyện ra Thần Đan bá đạo.

Ba chữ Ngô Thiên Hùng vang khắp miệng núi lửa Quỷ Môn Quan.

"Vậy là đã tìm ra nhà vô địch của cuộc thi! Vị thiếu niên trẻ tuổi mang trong mình hai loại dị hỏa lợi hại." trọng tài hô vang.

Chiếc rương tinh xảo từ từ bay đến rồi hạ xuống trên tay hắn.

Nắp rương mở ra, hai viên Thần Đan lấp lánh tỏa ra hương thơm kì lạ mà thu hút. Rồi bỗng một mũi tên không biết từ đâu phóng tới đánh văng chiếc rương sang một góc. Đồng thời một vụ nổ khủng khiếp sảy ra.

Bùm!

Sân khấu lơ lửng vỡ nát rồi sụp xuống hồ dung nham phía bên dưới. Khán giả kinh hãi chạy toán loạn.

"Mịa! Có thằng đánh bom liều chết."

"Ban tổ chức làm ăn kiểu gì vậy?"

Thất Luyện Sư Đông Phấn Nguyên sau khi che cho Hạ Thảo thì vội tiến về phía Hùng rơi xuống với hi vọng mong manh rằng hắn còn sống.

Hùng bị vụ nổ ngay dưới chân đánh văng ra hàng trăm mét rồi rơi xuống hồ dung nham. Bỗng một cánh tay trắng trẻo như ngọc ngà chụp lấy tay hắn ngay khi cơ thể hắn sắp tiếp xúc với hồ dung nham nóng hàng ngàn độ.

Hùng mơ màng tỉnh lại trên một chiếc giường, toàn thân băng bó chi chít. Xung quanh hắn là vài người, có người quen cũng có người chưa từng gặp mặt.

"Chàng không sao chứ?"

Hùng nhận ra ngay giọng nói của Tiểu Thanh liền mếu máo : " Hự...ta sắp không xong rồi!"

"Hả! Chàng thấy trong người thế nào rồi!" Tiểu Thanh lo lắng hỏi, tay nàng nắm chặt tay hắn.

Thất Luyện Sư Đông Phấn Nguyên thở dài cười nói : " Hắn còn có sức đùa như vậy thì chưa chết được đâu!"

Kế bên lão, Hạ Thảo xinh xắn đứng nhìn Hùng với vẻ mặt có chút khó chịu.

"Ặc! Cháu nhận ra ngài. Ngài là người kiểm diệt chất lượng của đan dược." Hùng nói.

Thất Luyện Sư Đông Phấn Nguyên gật đầu : "Xem ra não bộ cũng không bị ảnh hưởng! Ngươi nghỉ ngơi đi vài hôm nữa ta đến thăm." nói xong lão cùng Hạ Thảo rời đi.

Chỉ còn lại Hùng và Tiểu Thanh. Ánh mắt chạm nhau, nỗi nhớ ùa về rồi cả hai ôm chầm lấy nhau.


Sau khi tâm sư sến súa và kể khổ về cuộc hành trình của mình, Hùng véo nhẹ gò má đang ửng hồng của Tiểu Thanh hỏi : " Tại sao nàng lại đến đây? Nơi này rất nguy hiểm nha."

Dụi đầu vào bộ ngực săn chắc, Tiểu Thanh kẽ đáp : " Nghe nói nơi này tổ chức thi luyện dược! Ta đến để mở mang tầm mắt."

"A nàng cũng muốn trở thành luyện dược sư sao? Để ta dạy nàng."

"Vâng!"

Tiếng vâng ngọt ngào đầy yêu thương làm Hùng chỉ muốn đè nàng ra mà chịch nhưng vì chưa bình phục lên hắn cố kìm nén.

Ba ngày sau, Hùng được đưa đến Đông phủ, nơi ở của Đông Phấn Nguyên cũng là gia chủ nơi này.

Hùng gặp Đông Trùng ngay ở cửa ra vào và phát hiện hắn là cháu trai của Đông lão Đông Phấn Nguyên cũng là anh trai của Hạ Thảo.

Đang định hỏi về Minh Thư thì Đông Trùng nói trước : " Không phải lo về cô ta! Cách đây hai ngày cô ta đã rời khỏi khách sạn rồi!. Cũng không nói là đi đâu mà chỉ nhắc ta nói với ngươi rằng hãy bảo toàn tính mạng. Cô ta sẽ tìm ngươi."

"Mà ngươi cứ tạm thời nghỉ ngơi ở đây, khi nào khỏe hẳn rồi tính."

Hùng gật đầu rồi chuyển chủ đề, sau khi nói chuyên vu vơ với Đông Trùng thì Tiểu Thanh và Hạ Thảo từ xa đi tới, nhìn hai bọn họ tươi cười trò chuyện có lẽ đã làm thân với nhau.

Đông Trùng huých vai Hùng : " Ê! Ngươi thấy tiểu muội của ta thế nào?"

Hùng nhìn một lúc rồi đáp : " Không có chỗ nào để chê! "

Đông Trùng cười sảng khoái : " Vậy ngươi nghĩ sao khi ta làm anh vợ ngươi!"

"Ặc! Ý gì." Hùng nghi hoặc

"Haha...chỉ là ông nội ta rất tâm đắc về ngươi, còn nói sẽ giữ ngươi ở lại để kế thừa sự nghiệp của gia tộc ta."

Hắn nói tiếp : " Ta sinh ra không thông minh cũng chẳng phải thiên tài. Không hứng thú với việc trở thành Luyện Dược sư mặc dù có hỏa linh lực. Trái lại Hạ Thảo em ta lại đam mê mãnh liệt với nghề của gia tộc và trở thành thiên tài trẻ tuổi đứng đầu gia tộc."

"Vậy còn mời ta về kế thừa sự nghiệp làm gì. Ta còn..." Hùng chưa kịp nói rằng hắn còn dàn mỹ nhân cần hắn "chăm sóc" thời gian đâu mà luyện với chả dược thì bị Đông Trùng chặn miệng.

"Chính vì thế ông nội ta muốn gả em gái ta cho ngươi! Rồi giữ ngươi lại."

"Ặc! Nghe có vẻ thơm." Hùng nghĩ thầm, nhưng bên ngoài hắn nói khác : " Ủa! gả cho ta thì em gái ngươi mới là người quyết định chứ sao lại để ông nội ngươi! Với lại ta cũng đâu có đồng ý!"

"Chính em gái ta bảo ông nội ta thế đó! Nó bảo chỉ cần có ngươi thì con bé chấp nhận hết."

"Ách!" Hùng đến quỳ với ông cháu nhà này, cháu quyết định chóng vánh gặp ông chấp thuận hời hợt. Thế mà lão vẫn leo lên làm Thất Luyện Sư vang danh của Quỷ Môn Quan.

Cuộc nói chuyện dừng lại khi Tiểu Thanh và Hạ Thảo đến gần.

Tiểu Thanh nhí nhảnh chạy đến khoác tay Hùng giới thiệu, vì nàng tưởng Hạ Thảo chưa biết : " Đây là Thiên Hùng! Sao? Tuấn tú lắm phải không?"

Hạ Thảo không nói gì, cúi đầu chào rồi rời đi. Hùng cũng không để ý mấy đến cô gái này, liền cáo từ Đông Trùng rồi dẫn Tiểu Thanh đi loanh quanh dạo mát, phải công nhận là nhà lão Đông Phấn Nguyên này rộng thật. Vườn hoa với ao cá nhiều hơn cả người ở, có lẽ đó là sở thích của lão.

Tối đến, khi Tiểu Thanh đã say giấc. hùng lén ra khỏi phòng rồi tiến thẳng đến miệng núi lửa. Vừa đứng trên nhìn xuống, hắn lấy ra ba viên đan dược sáng lấp lánh trên tay rồi nghĩ về chuyện sảy ra vài ngày trước khi cuộc thi có biến.

Khi chiếc rương mở ra để lộ hai viên Thần Đan, Hùng chỉ vừa đưa tay lên thì Tiểu Bảo liền nhắc nhở một cách vội vã : " Mau đoạt lấy Thần Đan! Có kẻ muốn cướp đoạt."

Vừa dứt câu thì một mũi tên đã ghim vào cái rương nhưng Hùng đã kịp thu lấy hai viên Thần Đan, cộng với viên của hắn là ba viên rồi cất vào trong nhẫn.

Cùng lúc mũi tên bay qua thì sân khấu rung chuyển rồi nổ tung. Hùng tuy kịp phòng ngự nhưng do kiệt sức từ trước lên bị thương nặng và được Tiểu Thanh kéo lên ngay khi hắn sắp thành thịt cháy.

Còn về phía khán đài, khi vụ nổ kinh thiên động địa xảy ra. Một làn khói dày đặc bao phủ toàn bộ khu vực khán đài lẫn khu thi đấu khiến không ai nhìn thấy gì.

Từ trên không trung, một kẻ gầy gò ốm yếu như sắp chết với mái tóc đỏ như máu nhìn xuống nghiến răng : " Không ngờ lại để tuột mất!"

Rồi hắn nhìn làn khói dày đặc, nhếch miệng nói vào khoảng không trước mặt :

" Ngươi định núp đến bao giờ? Mau hiện hình đi."

Từ khoảng không trống trải hiện ra một thân ảnh cao lớn với đôi cánh dang rộng, Thiên Thượng chắp tay sau mông nhìn kẻ ốm yếu đáp : " Quả không hổ danh là một vị Ma của Luyện Ngục. Sớm biết ta có mặt sao không ngăn cản ta trước rồi trực tiếp đoạt Thần Đan lại phải đánh lén?"

"Đừng đắc ý! Ngươi và cái Thiên Cung của ngươi. Đợi khi Ma Tộc bọn ta khôi phục lực lượng thì sẽ san bằng tất cả." gã kia nghiến răng đáp.

"Haha...chẳng lẽ ngươi e sợ thứ kia bên trong linh hồn thằng bé?" Thiên Thượng châm trọc.

Gã kia không đáp, biến mất trong không trung như chưa từng xuất hiện. Thiên Thượng cũng rời đi ngay sau đó.

Trở lại với hiện tại, Hùng nắm chặt ba viên Thần Đan trong tay.

"Linh! Ta sẽ không để cô phải chết." Hùng nghiến răng, nhún chân nhảy xuống hồ dung nham nóng đỏ.

Một vài lính canh nhìn thấy thì kinh hãi la to : " Là hắn! Kẻ đang bị truy nã với tiền thưởng khổng lồ. Hắn đang tính tự tử à?"

Hùng vẫn đang rơi tự do, hắn nhét một trong ba viên Thần Đan vào miệng rồi vận thiên hóa cùng Sát Địa Thiên Hỏa toàn thân. Như một ngọn đuốc sống, hắn biến mất trong dòng dung nham cuồn cuộn.

Sắc đỏ bao phủ xung quanh, Hùng không bị dung nham thiêu chết mà dường như còn cảm thấy linh lực đang được hấp thụ một cách tối đa vào cơ thể. Là do tác dụng của Thần Đan và dòng dung nham nóng chảy bị Sát Địa Thiên Hỏa áp chế khi tiếp xúc với cơ thể Hùng.

"Hóa ra việc nhảy hố cũng có lợi của nó." Hùng nghĩ thầm, tiếp tục bơi thẳng xuống đáy hồ dung nham. Sắc đỏ ngày càng đậm, áp lực ngày càng khủng khiếp, Hùng cảm giác như cơ thể hắn sắp nổ tung thành từng mảnh.

Không phải hắn ngu mà tự đâm đầu xuống để tìm chết. Mà vì phía bên kia hồ dung nham là một nơi mà hắn phải đến nếu muốn hoàn nguyên cơ thể cho Linh. Điều mà hắn chỉ hứa xuông nhưng bây giờ hắn phải làm bằng mọi giá.

Một lúc sau, Hùng phát hiện được một luồng sáng mong manh. Chính là nó, Hùng vừa bơi đến thì bị ngăn lại bởi một bức tường vô hình.

Dễ dàng mở được mã khóa. Hùng bước qua bên kia rồi hít lấy hít để không khí vào bụng.

Choáng ngợp, đó là những gì Hùng cảm nhận được về nơi này. Hắn đang đứng giữa một cánh đồng xanh ngát đầy hoa cỏ. Phía xa xa là những dãy núi khổng lồ, là rừng cây, là dòng sông êm đềm trôi.

"Đây là Luyện Ngục sao?" Hùng tự hỏi trong đầu, hắn tưởng nơi ở của Ma Tộc phải giống như địa ngục như hắn hay xem phim khi ở thế giới cũ.

Nhìn lại phía sau, nơi hắn vừa bước qua bây giờ là một hòn đá cao mà phẳng. Chính là cổng dẫn vào Luyện Ngục, đang mải mê ngắm cảnh và hít khí trời. Bỗng cơ thể hắn có chút khó chịu,

"Ta bị sao thế?" Hùng thắc mắc.

Tiểu Bảo đáp : " Tác dụng phụ của việc cắn thuốc quá liều!"

"Ặc! Tưởng Thần Đan thì miễn khoản này chứ?" Hùng cắn răng nhỏi, điều này Tiểu Bảo đã xác nhận với hắn.

"Ta có nói vậy là? Xin lỗi nhé." Tiểu Bảo ngây thơ nói.

"Tao liều mạng với mày!" Hùng tức giận mắng, không ngờ rằng hắn bị chơi một vố.

Tiểu Bảo chuyển chủ đề : " Cách 3 cây số về phía tây có người đang đến."

"Có bao nhiêu thằng? Cấp mấy? Ta đang ngứa chân ngứa tay đây." Hùng xắn tay áo, đã lâu không được hoạt động gây cốt khiến hắn hơi chút khó chịu.

"Khoảng 10 tên, tất cả đều là Đấu Vương!"

Hùng lật mặt từ hùng hổ sang tái mét chỉ trong chớp mắt, hắn co chân bỏ chạy về phía khu rừng vì ở lại là chỉ có tan xác.

.......................................................................

Ngạo Chiến với một vết thương trên mặt nhìn về phía Tề Thiên tàn tạ cả cơ thể cười khinh bỉ : " Mau để con bé hồ ly kia cho ta! Mạng ngươi coi như toàn vẹn."

"Đừng hòng!" Tề Thiên gào lên rồi lao tới tung đấm.

Ngạo Chiến một tay đánh tan lôi đình của Tề Thiên, đấm một cú đau điếng vào bụng khiến tên này ọc máu mồm rồi văng xa hàng chục mét rồi bất tỉnh.

Xong xuôi mọi việc, hắn nhảy lên lưng hắc điểu rồi đuổi theo Nguyệt Anh đang bị sợi dây đưa đi. Trong lòng nàng không khỏi lo nghĩ cho Tề Thiên : "Ca nhất định không được xảy ra chuyện gì nha!"

Đang trên đường trở về bổn giáo, Nguyệt Anh bỗng phát hiện trên đầu mình có một bóng chim khổng lồ.

Ngạo Chiến đã đuổi đến nơi. Hắn nhảy khỏi lưng hắc điểu, trên lưng hắn cũng xuất hiện một đôi cánh khổng lồ màu đen tuyền.

Kinh dị hơn, bàn tay hắn biến đổi với vuốt sắc cùng làn da sần sùi như chân chim rồi đưa về phía cổ Nguyệt Anh định một chiêu tóm được nàng hồ ly yếu ớt.

Một thanh kiếm ánh sáng khổng lồ bay thẳng về phía Ngạo Chiến nhưng bị tên này né được, lùi lại vài nhịp vỗ cánh rồi hừ lạnh : " Ai! Mau ra mặt."

Một thanh kiếm ánh sáng khác lao tới với tốc độ còn kinh khủng hơn lần trước.

Binh!

Thanh kiếm bay lệnh sang hướng khác khi bị trúng một cú phẩy tay hời hợt của Ngạo Chiến. Bỏ qua Nguyệt Anh, hắn bay lên cao rồi lao về một hướng khác nơi có một thân ảnh áo trắng đang đứng trên ngọn cây cao.

Ngạo Chiến tung chưởng về phía kẻ kia, kẻ kia cũng đạp ngọn cây lao tới tung chưởng đáp trả.

Binh!

Hai chưởng lực va chạm khiến cây cối đổ rạp, áp lực sinh ra khủng khiếp khiến cả hai bắn ngược lại về phía sau.

Ọc ra một ngụm máu, Ngạo Chiến tức giận nói : " Hay lắm! Các ngươi cứ chờ đó."

Nói xong hắn được hắc điểu kia đưa đi, Nguyệt Anh thấy người ngăn cản kẻ muốn bắt nàng là Tề Minh liền gấp gáp nói : "Mau đi cứu Tề Thiên".

Cùng lúc này giáo chủ Huyết Khải cũng đã đến. Hắn nhìn về hướng Ngạo Chiến vừa rời đi, thấy vậy Tề Minh định đuổi theo nhưng bị Huyết Khải ngăn lại.

Tề Minh khó hiểu : " Sao lại không để con giết hắn?"

Huyết Khải đáp : " Không thể! Bởi nếu con giết hắn thì Huyết Linh giáo ắt sẽ vong."

Huyết Khải nói tiếp : " Hắn là người của Xí Điểu Tộc! Đừng dại mà dây vào."

Nguyệt Anh dưng dưng hỏi : " Khi nãy hắn nói muốn bắt con! Chẳng lẽ vì con mà Tề Thiên ca ca bị đánh?"

Huyết Khải xoa đầu nàng trấn an : " Nguyệt Anh ngoan! Còn có ta ở đây tuyệt đối không để kẻ nào bắt con cả."

Cả ba rời đi, Tề Thiên bị thương nặng phải chăm sóc đặc biệt. Nguyệt Anh ở cạnh chăm sóc hắn.

Về đến bổn bang, Huyết Khải gọi Tề Minh và Dực Đức vào đại điện giao phó : " Hai ngươi hãy đi triệu tập hết người giáo ta về bổn bang. Chuẩn bị cho chiến tranh."

Dực đức khó hiểu : " Sao khi không lại phát động chiến tranh?"

Huyết Khải nhíu mày nói : " Không phải phát động! Mà là phòng thủ. Bằng không cả Huyết Linh Giáo sẽ tận, bởi vì chúng phát hiện công chúa của Hồ Tộc rồi."

Cả hai tên Tề Minh và Dực Đức tuân lệnh rời đi. Huyết Khải gọi người khác vào giao phó : " Ngươi hãy đến Hà Thành một chuyến. Đưa bức thư này cho thành chủ."