Loạn Thế Thần Ma

Chương 53: Ta Có Tất Cả - Ngươi Có Gì?



Về đến Phạm Gia, Hùng thấy Tiết Chế Thánh Sư đang ngồi thư thái dùng trà thì hỏi : "Ngài có vẻ vui mừng?"

"Haha...tất nhiên rồi. Con trai ta sắp cưới vợ mà."Tiết Chế Thánh sư đắc ý cười đáp.

Sau đó lão và Hùng tiến vào căn hầm để tiếp tục chế tạo bảo vật. Thực ra kẻ áo đen cấp Đấu Vương kia chính là Tiết Chế Thánh sư, còn vụ làm loạn kia là kế hoạch của Hùng để giúp Huyết Khải bước đầu chinh phục Thập Tam Nương.

Ba ngày sau, Hùng từ biệt cha con nhà Tiết Chế Thánh Sư rồi trở về Hà Thành. Chưa được gặp Thiên An thì đã bị Thành Chủ Đại Hoàng lôi vào một bí cảnh đặc biệt của Hà Thành để rèn luyện.

Đứng trên không chung, Thành Chủ Đại Hoàng nói : " Ngươi có cơ thể của rồng. Nhưng lại không biết phát triển nó đúng cách dẫn đến việc ngươi bị chậm lớn hơn so với Long Tộc bình thường khác."

"Chậm lớn!" Hùng tự hỏi, hắn cũng đã biết câu trả lời là vì Long thể vốn sung mãn nếu không rèn luyện cho tốt thì sẽ yếu hơn Long nhân khác.

Thành Chủ Đại Hoàng đã có khóa huấn luyện khắt khe dành riêng cho hắn trong hai tháng tiếp theo.

Ban ngày, Hắn phải đẩy một hòn đá nặng vài tấn đi khắp bí cảnh khiến hắn bở hơi tai. Ban trưa, Thành Chủ Đại Hoàng ngồi uống rượu nhâm nhi trong khi Hùng ngồi cởi trần dưới một ngọn thác đổ ầm ầm. Áp lực nước khiến hắn phải gồng người hết cỡ. Buổi tối, thay vì được nằm cuộn tròn trong chăn ấm đệm êm thì Hùng bị ném xuống hang động toàn là linh trùng nguy hiểm.

Tuy hôm nào cũng lết cái thân tàn tạ leo lên giường nhưng Hùng không than vãn lấy một câu mà chỉ nén chịu đau bởi hắn biết. Đây là điều hắn cần để phát triển.

Vài tuần sau, Thiên An không biết vì sao lại phát hiện bí cảnh này rồi tiến vào.

Trên tay nàng cầm một hộp vuông bằng gỗ tinh xảo, tiến về phía khu huấn luyện tìm kiếm một người.

"Nào! Đến đây đọ sức với ta." Hùng cởi trần khoe cơ thể săn chắc, mình mẩy đầy thương tích đang vật lộn với một con heo rừng to lớn hung dữ.

Hai tay chụp vào hai răng nanh nhọn hoắn của con heo rồi lẳng nó sang một bên khiến nó choáng váng gầm lên tức giận.

"Haha! Hôm nay ta lại có món thịt heo rừng nướng rồi." Hùng dậm chân lao đến chỗ một thân cây, hẵn duỗi thẳng bàn tay đâm về phía thân cây khiến nó gãy đôi rồi đổ rầm xuống.

Vác thân cây lên vai, Hùng vung mạnh về phía con heo đang chết chân đứng đó.

Rầm!

Thân cây đánh thẳng vào con heo khiến nó kêu lên một tiếng rồi văng xa bất tỉnh. Một mảnh nhọn bắn ra từ thân cây văng thẳng đến chỗ Thiên An với tốc độ cực nhanh.

Hơi bất ngờ, Thiên An chuẩn bị tránh né thì một bóng người xuất hiện ngay trước mặt nàng chụp lấy mảnh gỗ khi nó chỉ cách mặt nàng một gang tay.

Người đó là Hùng trong trạng thái Thiên hóa, ngay khi nhận thấy sự có mặt của nàng hắn đã làm màu để sĩ gái. Ai ngờ quá tay xuýt làm nàng bị thương.

Hắn gãi đầu cười : " Hì Hì! Sao nàng biết ta ở đây?"

Nàng đưa mắt nhìn khắp người hắn một lúc rồi đáp : " Ta có đem cơm đến cho chàng đây! Chàng đói chứ?"

Hùng đang định lắc đầu thì bụng hắn bỗng réo lên phản chủ. Thiên An mỉm cười dịu dàng, cả hai đến ngồi cạnh bờ hồ dưới chân con thác tâm sự ỷ ôi một hồi.

"Người chàng bẩn quá! Còn hôi mùi heo nữa mau đi tắm đi." Thiên An dục, nàng liếc mắt về phía hồ nước với ánh mắt đầy ẩn ý.

Hùng trêu ghẹo : " Ta nghĩ không chỉ ta cần tắm đâu."

"Hả! Ý chàng là sao? Oái."

Tùm!

Hùng kéo nàng nhảy xuống hồ nước trong xanh, bỗng tay chân nàng bám chặt vào người hắn rồi đẩy ra vùng vẫy. Hùng thấy vậy ôm lấy nàng chồi lên khỏi mặt nước.

Khi vừa lên thì Thiên An ho sặc sụa thì uống vài ngụm nước, nàng mắng : " Ta đâu có biết bơi."

"Ủa! Nàng là Long mà?" Hùng kéo nàng vào bờ rồi hỏi.

Khi vào đến bờ, Thiên An vẫn ôm khư khư Hùng không buông.

"Là Long thì sao? Ta không được ai dạy bơi cả." Nàng nũng nịu như trách móc. Hùng phì cười rồi nói : " Nếu nàng thích! Ta sẽ làm thầy dạy bơi cho nàng chịu không!"

Nàng gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp ướt sũng khiến nó càng long lanh hơn trong mắt Hùng. Hắn buông lời tán tỉnh : " Nhưng đã là thầy thì phải có học phí đó nha." vừa nói hắn vừa liếc xuống bầu ngực căng tròn ẩn hiện qua lớp áo ướt sũng.

"Bại hoại!" Nàng mắng yêu, kéo hắn lại đặt lên môi một nụ hôn nồng nàn ngây ngất.

Hùng hưởng ứng nhiệt tình, cảm nhận vị môi mềm thơm ngọt của Thiên An, luồn cái lưỡi tham lam sang chiếm quyền kiểm soát miệng nhỏ của nàng.

"Ư..ư..!" Tiếng rên khe khẽ phát ra trong cổ họng nàng, nghe nhu mì và cam chịu làm sao.

Dưới ngọn thác, một nam một nữ trao nhau những nụ hôn nồng cháy. Hùng đưa tay vén những sợi tóc ướt còn bám trên mặt nàng ra, rời môi nàng tiến đến cắn nhẹ vào gò má mịn màng trắng trẻo như ngọc của Thiên An.

"Chàng ơi!" Nàng rùng mình khẽ gọi, giọng nàng trong veo nhẹ nhàng đầy lôi cuốn. Hắn đưa ánh mắt tình tứ nhìn nàng ghẽ đáp : " Ta đây!"

Nàng lấy ra một chiếc vòng tay màu đen rồi nói : " Đây là ta tự làm! Nó không được đẹp nhưng chàng hãy giữ lấy." nét mặt ngại ngùng e ấp.

Hùng phì cười, đặt nàng ngồi lên bờ rồi đưa tay ra dấu nàng hãy đeo cho hắn. Thiên An hiểu ý, nàng mỉm cười rạng rỡ rồi nhẹ nhàng đeo nó lên cổ tay phải của Hùng.

"Quà của nàng tặng thì sao ta dám từ chối! Ta cũng có thứ muốn tặng nàng."

Hùng lấy ra một mặt dây truyền tinh xảo có khắn một chữ An. Hắn vén tóc nàng lên rồi luồn qua cái cổ trắng ngần của nàng mà cài chốt của dây truyền. Nàng nghiêng đầu để giúp hắn thao tác dễ hơn rồi cầm mặt dây truyền trong tay ngập ngừng nói : " Nó...đẹp quá! Cảm ơn chàng."

Thấy Hùng không phản ứng mà cứ nhìn chằm chằm vào mình, nàng gượng ghịu hỏi : " Sao chàng cứ nhìn ta mãi thế!"

"Vì nàng đẹp!"

Hùng tiến sát mặt nàng, môi chuẩn bị chạm thì: " Á..Á..Hắt..Xì!"

Là Thiên An, nàng rùng mình khi cảm nhận cơ thể có chút không khỏe. Hùng đoán chắc nàng ngâm nước lâu lên nhanh chóng đưa nàng lên bờ rồi đốt lửa sưởi ấm.

Hắn thì ngồi đó hưởng thụ khi được nàng chính tay đút từng thìa cơm vào miệng. Như người vợ hiền chăm sóc chồng, ánh mắt đầy yêu thương trao nhau không rời.

Sau khi ăn xong, nàng nằm nép vào ngực Hùng rồi cả hai tâm sự chảy rớt sến súa. Nàng ngủ lúc nào không hay, nằm ôm thân hình mềm mại của Thiên An, Hùng nghĩ về những ngày tháng yên bình này sẽ kéo dài bao lâu.

Ngày Thông Thiên Tháp khai mở cuối cùng cũng đến, Hùng được thành chủ Đại Hoàng dẫn đến một cổng không gian ngay quảng trường Hà Thành, nơi mà có hàng chục người khác đều là thiếu niên thiên tài từ khắp nơi quy tụ.

Đa phần đều là cấp Đấu Linh. Chỉ có Hùng và một vài người khác là Đấu Sư cấp cao, ngay sau khi bước qua cánh cổng không gian thì một không gian im lặng hiện ra.

Mặt đất dưới chân toàn là màu đen, không gian tràn ngập âm khí và một tòa tháp khổng lồ cao đến nỗi không nhìn thấy đỉnh hiện ra sừng sững trước mắt.

Hùng là người bước vào cuối cùng sau khi cánh cổng vừa khép lại. Trước mặt là vài chục người tụ tập lại một bản hướng dẫn được viết bằng linh lực trên tảng đá.

Tảng đá ghi : " Thông Thiên khai mở - Thu nhận anh tài! Bước tiếp để chiến thắng - quay đầu nhận thất bại."

Đám đông bắt đầu xôn xao, một người nói : " Ta nghĩ chúng ta bị gài rồi! Mau quay trở ra ngoài thôi."

"Làm sao để ra ngoài khi cánh cổng duy nhất đã đóng lại. Trừ khi có ai đó leo lên đến tầng cuối cùng, bằng không chúng ta đều không thể ra ngoài." Một thanh niên vẻ ngoài bóng bẩy nói, hắn bước lên trước nói với vẻ mặt điềm tĩnh.

"Sao ta không nghe qua điều này từ trước!" Một cô gái bước lên hỏi, nàng khiến mọi ánh nhìn đều chú ý vì sắc đẹp tuyệt trần cùng cơ thể quyến rũ ẩn hiện trong lớp y phục đỏ rực.

"Hồng Nghi Huyên! Là cô ta." Người thốt lên là Hùng, nhưng cũng đủ để mình hắn nghe thấy.

Mọi người lại đổ dồn ánh mắt về thanh niên kia như chờ đợi câu trả lời, qua thông tin từ Tiểu Bảo, Hùng biết sơ sơ về tên thanh niên bóng bẩy kia : " Chương Quân Chùn! Dòng dõi Chương gia Hà Thành. Đấu Linh cấp 2 linh lực hệ phong."

Hùng đang quan sát tên Chương Quân Chùn thì từ phía sau, một bóng đen lướt qua rồi đứng ngay bên cạnh hắn. Nhưng ánh mắt gã nhìn về phía Hồng Nghi Huyên chứ không đoái hoài đến Hùng.

Bỗng cả mặt đất rung chuyển rồi một bóng người hư ảo hiện ra bay lơ lửng trước mặt những người có mặt. Bóng người không biết là nam hay là nữ, tự nhận là người canh gác nơi này rồi xưng tên là Thông Thiên Chủ.

Thông Thiên Chủ nói : " Ta có mặt ở đây là để dẫn dắt những người tiến vào với mục đích cuối cùng. Tìm ra Tháp chủ của Thông Thiên Tháp."

Tất cả mọi người ồ lên kinh ngạc,một người vừa lo vừa mừng hỏi : " Ta không biết còn sống ra khỏi nơi này không nữa? Chức tháp chủ chắc ta nhường lại cho kẻ khác thôi."

"Haha... Thông Thiên tháp 10 năm khai mở một lần. Chẳng lẽ không lần nào chọn được tháp chủ hay sao?" Một người có vẻ hiểu biết nói.

Thông Thiên Chủ giọng bình tĩnh đáp : " Lần nào cũng rất nhiều thiên tài tiến vào. Nhưng không lần nào có kẻ sống sót ra khỏi đây."

Cả đám nghe nói vậy liền lo lắng : " Sao lại thế? Chẳng lẽ bọn ta bị đưa vào đây để thí mạng hay sao?"

"Bị đưa? Là các ngươi tự chui vào vì bảo vật và đồ quý! Giờ thấy khó lại chùn bước đổ vạ ai?" Thông Thiên Chủ khinh bỉ nói.

Mọi người đều có phần nhột nhột trong lòng vì Thông Thiên chủ nói đúng, chỉ trừ Hùng là có phần oan ức khi bản thân hắn bị Thành chủ Đại Hoàng ép vào đây.

Thanh niên bóng bẩy Chương Quân Chùn thấy mọi người hoang mang liền chấn tĩnh đám đông rồi hỏi Thông Thiên chủ : " Vậy là phải leo đến tầng cuối của tháp để tìm ra thành chủ. Ta nói phải chứ?"

Thông Thiên Chủ gật đầu : " Thông minh! Kể từ khi các ngươi bước vào trong tháp thì cuộc tuyển chọn thành chủ bắt đầu."

Khi vừa dứt câu, Thông Thiên Chủ tan biến trong không chung để lại một dòng chữ trên tảng đá ghi chú : " kể từ lúc này! Chém giết tùy quyết định các ngươi. Thành chủ chỉ có một."

Tất cả mọi người đều nhìn về hướng ngọn Thông Thiên Tháp khổng lồ rồi tiến đến. Hùng cũng bắt đầu đi theo mọi người, Hồng Nghi Huyên không biết Hùng có mặt ở đây vì hắn luôn né ánh mắt dò xét xung quanh của nàng

Sụt!

"A! Sao ngươi đâm ta? Ựa." Một người hốt hoảng thốt lên rồi lăn đùng xuống đất với thanh kiếm sắc lẻm đâm xuyên qua tim khiến mọi người đề phòng nhìn về phía hắn.

Gã tiến đến lạnh lùng rút kiếm ra khỏi cái xác rồi nói : " Các ngươi không nghe Thông Thiên Chủ nói gì à? Thành chủ chỉ có một. Ai mà không muốn làm chủ tòa tháp đồ sộ này chứ? Và càng ít người tiến vào thì cơ hội càng lớn mở ra trước mắt."

Không riêng Hùng mà tất cả mọi người đều hiểu ý của gã kia, nếu muốn tiến vào tháp dễ dàng thì phải xảy ra một cuộc tàn sát ngay tại đây và hình như không ai muốn dừng bước.

Hồng Nghi Huyên nhíu mày xinh đẹp, nàng nhìn về phía kẻ vừa nói rồi rút kiếm khiêu khích : " Ta đánh với ngươi! Ai thắng sẽ được đi tiếp!"

Gã kia cười nhếch nói : " Cô nương xinh đẹp! Nàng quá tự tin rồi! Với lại ta đâu có nói là một chọi một."

Dứt câu, thanh kiếm dài trên tay hắn vung lên chém một đường về phía một người đứng gần đó khiến người kia chết ngay tại chỗ mà không kịp phản ứng.

"Ngươi..." Hồng Nghi Huyên nhíu mày lao tới động thụ với kẻ kia. Bắt đầu có tiếng vũ khí va chạm từ phía những người còn lại, mọi người đều muốn trở thành người đầu tiên tiến vào Thông Thiên Tháp.

Trong cơn hỗn loạn, Hùng đã kịp tránh đi chỗ khác để quan sát những kẻ còn lại.

Hùng nhìn gã vừa giết hai mạng người rồi nhíu mày : " Lê Hoan Tình! Hạng 22 Địa Sát Bảng. Đấu Linh cấp 5 linh lực hệ kim."

"Bà mẹ! Địa sát bảng là cái bảng quái gì?" Hùng vừa lầm bầm thì một bóng người từ phía đám đông lao tới phía mình, nhảy lùi ra sau né một đường côn từ gã đó rồi thủ thế.

Chương Quân Chùn tiếc vì đánh hụt, mặt khinh bỉ nói : " Ngữ như mày mà cũng đòi mơ tưởng đến Thiên An muội! Còn khuya."

Hùng không đáp, hắn từ từ rút một thanh kiếm dài tinh xảo ra vừa nghĩ thầm : " Bà mẹ thằng này hình như thích Thiên An! Ông xử đẹp mày trước."

Nhìn thanh kiếm trên tay Hùng, Quân Chùn mắt giật giật tức giận : " Thục Phong Kiếm! Sao nó lại ở chỗ mày?"

"Vợ tao cho mượn đó!" Hùng nói thầm, hiên ngang nhìn kẻ đối diện không chút biểu cảm lộ trên khuôn mặt.

"Không thể nào! Thiên An sẽ không giao Thục Phong kiếm cho một thằng quèn như mày!" Quân Chùn cay cú gào lên rồi đạp đất lao tới tấn công Hùng.

Nói thêm về thanh niên Chương Quân Chùn, hắn thích Thiên An từ nhỏ nhưng nàng chỉ coi hắn là ca ca. Thêm nữa vì hôn ước với Vũ Văn Nguyệt nên hắn đã bỏ Hà Thành đi biệt xứ. Gần đây nghe tin nàng đã hủy hôn với Vũ Văn Nguyệt nên hắn tranh thủ về theo đuổi nàng với tư cách một thiên tài của Chương gia nhưng lại nghe tin Thành Chủ hứa gả Thiên An cho một thằng ất ơ cầu bơ cầu bất. Quá bất mãn nên hắn đã quyết định vào đây để thăm dò thực lực của tình địch và chỉ nghĩ đây là hứa hôn cho xong chuyện. Nhưng khi thấy Thục Phong kiếm, Thánh bảo siêu cấp do công chúa Hà Thành nắm giữ giờ lại trong tay thằng cầu bơ cầu bất.

Xoẹt!

Đừng kiếm nhanh như chớp của Quân Chùn bị Hùng né được, hắn dùng Thục Phong Kiếm tấn công đáp trả quyết liệt.

Vừa điên cuồng chém tới, Quân Chùn tức giận gào lên : " Tao mới là người xứng với nàng! Tao có gia thế. Có tiền tài. Có tương lai. Còn mày có gì hả?"

Hùng sững người! Vẫn ăn miếng trả miếng với tên kia nhưng trong lòng bỗng xáo trộn.

Quân Chùn nói cũng có phần đúng, hắn là thiếu gia nhà họ Chương. Tiền tài vô lượng, biết bao cô gái mơ tưởng đến hắn. Còn Hùng, ngoài cái danh thiên tài ra thì hắn có gì? Hắn trắng tay, ngay cả cha mẹ cũng không rõ sống chết.

"Ta yêu nàng! Nàng yêu ta! Thế là đủ." Hùng lạnh lùng nói, nhảy lên tung cước về phía đầu Quân Chùn nhưng hắn né được nhưng cũng lùi lại vài bước.

"Yêu? Hahahaha....ngươi chỉ là một tên đầu đường xó chợ! Không xứng với nàng!" Quân Chùn gồng mình tạo thành cơn gió khiến cát bụi mù mịt.

"Cuồng Phong Trận! Hắn cũng có trận giống của Thiên An?" Hùng nghĩ thầm, bản thân hắn đang bị bao quanh bởi cát bụi dày đặc. Nhưng trận này không làm khó được Hùng, hắn nhắm mắt lại rồi tập trung tinh thần để sử dụng Thức Giác.

Thấy Hùng đứng im không phản ứng gì, Quân Chùn tưởng Hùng kinh hãi trước Cuồng Phong Trận của hắn nhưng vẫn không tấn công mà chờ Hùng phản ứng.

Phía bên kia, cuộc tàn sát vẫn diễn ra kịch liệt. Hồng Nghi Huyên người một vài vết thương tích, Lê Hoan Tình đứng cười châm chọc : " Ta mới dùng có chút sức mà đã khiến cô ra nông nỗi này! Liệu có nên giết cô không nhỉ?"

"Đừng đắc ý! Tiếp chiêu." Hồng Nghi Huyên lại tấn công, tay nàng xuất hiên ngọn lửa đỏ vàng rồi lan tỏa khắp thanh kiếm.