Loạn Thế Thần Ma

Chương 100: Câu Truyện Thời Cổ Đại



"Ọe! Ọe! Mẹ kiếp!" Hùng nôn mửng một hồi rồi mệt mỏi chửi thề, Hùng cởi bỏ chiếc áo trên người rồi vứt đi vì chiếc áo dính chất nhầy nhụa kinh tởm. Sau đó hắn lấy trong nhẫn ra một tấm vải làm khăn bịt mặt để giảm phần nào thứ mùi kinh tởm xộc vào mũi.

Bên ngoài, thằn lằn mẹ đang đẻ trứng thì một con thằng lằn khác lớn gấp đôi nó bò vào hang và ngậm trong miệng rất nhiều xác người, đấy là con đực và nó đem thức ăn về cho vợ để bồi bổ cơ thể ngay trong quá trình đẻ trứng.

Thằn lằn đực nhả thức ăn xuống đất và gầm gừ trong cổ họng, sau đó nó đụng đầu vào đầu con cái như muốn nói rằng

" Em yêu anh mang đồ ăn cho em tẩm bổ đây tối nhớ cho anh xoạc cái nhé hihi!"

Con cái cũng đụng lại và cúi xuống bắt đầu ăn, con cái cần rất nhiều thức ăn trong quá trình đẻ trứng nên con đực lại ra ngoài kiếm thêm.

Lúc này, Hùng đang cố thoát ra khỏi đống chất lỏng trong hồ nhưng có vẻ như bất thành. Hắn biết con thằn lằn này đang mang thai và sắp làm mẹ nên hắn không lỡ dùng đến sát chiêu mà chỉ muốn thoát ra mà không làm nó tổn thương. Một lúc ngâm dưới thứ chất lỏng đó thì cơ thể hắn bắt đầu nóng rát, sau đó là ngứa ngáy.

"Dịch tiêu hóa? Thôi bỏ mẹ rồi." Hùng gồng mình dùng tay kéo chân ra khỏi chất lỏng. Một chân đã ra khỏi nhưng chợt có tiếng ọc ọc phát ra khiến hắn quay đầu nhìn lại, nơi phát ra âm thanh là nơi mà Hùng cố chui lên và giờ có thứ gì đó đang xuống.

Hùng trợn mắt tìm chỗ trốn nhưng hắn không thể di chuyển thì đành chịu trận thủ thế. Tiếng kêu mỗi lúc một to, từ thực quản rơi xuống quanh người Hùng vài xác người khiến hắn hoảng hồn nghiêng người né tránh.

"Ghê vãi! Tí thì trúng người!" Hùng vuốt ngực thở phào vì éo có cái xác nào văng vào người thì....ÀO!

Hàng chục xác người chảy xuống và đè lên người Hùng khiến hắn bị vùi lấp trong đống xác.

Trong đống xác im lìm, một bàn tay vươn lên chới với sau đó là cái đầu thò lên. Hùng thở muốn đứt hơi vì bị đống xác vùi dập. Giờ hắn mới nhận ra một điều rằng trong đây không dùng được linh lực, như biết điều gì sẽ xảy ra với bản thân nếu không thể thoát ra khỏi đây. hùng vùng vẫy điên cuồng và thoát khỏi hồ chất lỏng vì có đống xác người chất lên nhau giống như một hòn đảo. Hắn sợ nhưng hắn vẫn đứng trên đống xác vì đó là cách duy nhất để tránh xa khỏi hồ dịch tiêu hóa.

Hắn bình tĩnh quan sát đống xác, dựa theo trang phục thì có một vài người là binh lính của Hà Thành. Có vài người mặc đồ bơi và Hùng dán mắt vào bộ ngực đồ sộ của một thiếu nữ xấu số diện bikini hai mảnh đang phơi xác dưới chân hắn, ma xui quỷ khiến thế nào mà Hùng lại dùng chân đá vào bộ ngực khiến nó đong đưa khiêu gợi.

Xua tan ý nghĩ bệnh hoạn, hắn thầm suy đoán :" Những người này có thể là bị rơi xuống đây nhưng cũng có thể như mình, liều mạng nhảy xuống đây."

Không chịu nổi mùi này nữa, Hùng nghiến răng nhảy lên đạp vào thành dạ dày của nó rồi bị lực đàn hồi dội bật lại. Thằn lằn mẹ đang chuyển dạ thì cảm thấy khó chịu trong bụng liền gầm lên đau khổ.

Thấy có hiệu quả, Hùng lại nhảy lên tay đấm chân đá các kiểu rồi bị dội ngược lại nhưng sau đó nhanh chóng nhảy lên. Chợt dạ dày co bóp mạnh và ép Hùng và đống xác chặt vào nhau rồi bị đẩy đi theo đường thực quản tới cổ họng, tới miệng rồi văng ra ngoài rồi hắn rơi xuống đất cùng rất nhiều xác chết rơi ra ngoài theo.

Lằn lằn mẹ sau khi nôn xong thì nhẹ cả người và chuyên tâm vào việc đẻ trứng. Số lượng trướng hiện tại đã hơn 50 quả và vẫn có dấu hiệu ra tăng.

Hùng nằm một đống bất động, chờ cho thằn lằn mẹ không để ý rồi mới lẩn đi. Hắn đeo chiếc vòng áp chế linh lực vào tay để tạm thời phong ấn toàn bộ linh lực bởi với một linh thú cấp Đế như thằn lằn mẹ thì dễ dàng phát hiện ra hắn nhờ linh lực.

Hắn tìm được một hốc đá nhỏ chỉ đủ chứa một người và chui vào ẩn nấp. Với cơ thể đầy thương tích của mình thì phải mất một ngày mới có thể hồi phục, hơn nữa bên ngoài là một con quái vật cấp Đế có thể đập chết hắn dễ như đập chết một con ruồi nên Hùng chọn ở lại khôi phục được đến đâu hay đến đấy.

Rầm!

Một trấn động dữ dội làm mặt đất nơi này rung lên, sau đó là hàng loạt tiếng nổ phát ra từ bên ngoài hang nơi Hùng đang nấp. Hắn thò đầu ra ngoài nhìn thì thấy một con thằn lằn khác bự gấp đôi thằn lằn mẹ đang tiến vào, có vẻ nó rất lo lắng như sợ hãi thứ bên ngoài kia.

Thằn lằn đực sau khi vào trong hang thì lấy đuôi quất vào thành hang khiến đất đá rơi xuống lấp kín miệng hang.

Một lát sau, mặt đất ngừng rung chuyển và những tiếng nổ đã không còn. Thằn lằn mẹ cũng hoàn thành việc sinh nở và trở lên mệt mỏi gục xuống đất và được thằn lằn đực tiến đến an ủi.

Rồi trước ánh mắt trợn muốn lòi ra của Hùng, thằn lằn mẹ bắt đầu biến đổi thành dạng người. Thằn lằn đực cũng tương tự như vậy.

"Vãi lều!" Hùng cằm rớt xuống đất, linh thú tu luyện đến cấp Đế có thể có nhân dạng riêng của mình. Điều này hắn biết từ lâu và Hồng Tước là điển hình. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy quá trình biến hình từ một con bò sát to như cả tòa nhà thành một cơ thể người hoàn hảo.

"Hư cấu!"

Bên cạnh ổ trứng mới sinh, một người nam cao to khỏe mạnh với gương mặt tuấn tú đang ôm trong lòng một người nữ gương mặt xinh đẹp với cơ thể trần trụi ướt đẫm mồ hôi. Chính là cặp thằn lằn khổng lồ cấp Đế khi hóa hình người.

Lấy một tấm vải che đi cơ thể ngọc ngà của vợ mình, người nam hỏi : " Nàng ổn chứ?"

"Ta hơi mệt! Đưa ta vào trong."

Người chồng bế người vợ trên tay sau đó đi sâu vào trong hang. Hùng lúc này mới tò mò bước ra quan sát đống trứng. Quả nào cũng to như chiếc taxi với lớp khỏ vô cùng cứng cáp, hắn gõ gõ sờ mó đủ thứ rồi nghĩ thầm : " Tự dưng lại thèm trứng chiên!"

Chợt một viên đá từ trên cao rơi xuống trúng đầu Hùng khiến hắn đau điếng nhìn lên chửi và phát hiện điều kì lạ. Trên nóc hang không tối tăm mà lại lung linh huyền ảo như có muôn vàn vì sao sáng lấp lánh, nhờ ánh sáng lung linh đó mà Hùng mơ hồ nhìn được vách hang có nhiều hình vẽ kì lạ liền tò mò đến xem.

Nhìn những hình vẽ nghuệch ngoạc trên đá mà hắn không khỏi nghĩ tới những vết tích của người tiền sử để lại trong thế giới cũ của hắn. Có những hình một đoàn người vẽ từ những nét thẳng đang bao vây một con voi ma mút, có cả hình một ngọn lửa đang cháy và nhiều người xếp thành vòng tròn xung quanh. Hùng đoán những hình vẽ này có tuổi đời ít nhất hơn một vạn năm.

Tiểu Bảo chợt lên tiếng mà không cần Hùng hỏi : " Khi xưa địa cầu vẫn còn nguyên vẹn, sinh vật sinh sôi và phát triển nhiều vô kể. Hơn nữa lại còn vô cùng to lớn và mạnh mẽ, cách đây hai vạn năm thì những người tiền sử đầu tiên xuất hiện. Họ bắt đầu sinh sôi và phát triển nhưng không được bao lâu vì những loài vật săn mồi rất thích ăn thịt con người vì dễ săn và tốc độ di chuyển chậm chạp. Một con người bình thường làm sao có thể chạy thoát khỏi một con hổ răng kiếm đang đói mồi. Số lượng loài người bắt đầu suy giảm và có nguy cơ tuyệt chủng cho đến một ngày có người nảy ra một ý tưởng.

"Trên mặt đất không an toàn, vậy thì xuống lòng đất."

Người này lúc đầu bị mọi người mắng chửi là tâm thần điên loạn vì cứ thấy hắn mang nông cụ ra để đào xới một khoảng đất bán kính 5 mét vuông. Thời đó con người suy nghĩ đơn giản, chỉ cần có thức ăn và chỗ ngủ là đã thỏa nãm nhưng người đàn ông này thì không. Ông ấy muốn một cuộc sống suốt ngày phải lo sợ những kẻ săn mồi rình rập, ông ấy nghĩ rằng lòng đất an toàn hơn.

Ngày này qua tháng nọ, cái hố cứ sâu dần sâu dần đến khi đứng từ miệng hố nhìn xuống chỉ toàn một màu đen. Người đàn ông mừng rỡ sau bao thành quả lao động trong suốt mấy chục năm, ông cùng hai người con trai của mình tự thiết kế ra một thiết bị giống như thang máy nhưng thô sơ được vận hành bằng sức người.

Bốn thân gỗ lớn làm điểm tựa, ở giữa là một bánh trục lớn giống thiết kế của cối xay gạo bằng đá. Bánh trục hình tròn với nhiều cọc gỗ và khi có người tác động vào đó khiến nó xoay theo chiều kim đồng hồ thì chiếc thang máy có thể hoạt động nhờ những vòng dây bền chắc cuộn bên dưới bánh trục. Đoạn dây nối lên một hệ thống dòng dọc và hai thân gỗ lớn khác hướng ra bên ngoài, và điểm kết thúc của sợi dây là một hộp gỗ đơn giản giống như chuồng chó nhưng lan can chỉ cao ngang eo người.

Và ông là người đầu tiên thử nghiệm chiếc thang máy đầu tiên của nhân loại. Hai người con trai của ông nhờ vả thêm bạn bè tất cả khoảng hơn mười người, khi người con cả hô đẩy thì tất cả ra sức đẩy bánh trục theo chiều kim đồng hồ. Ai nấy đều gồng mình hết sức và trục quay bắt đầu di chuyển.

Thang máy cứ hạ dần xuống cho đến khi biến mất trong bóng tối sâu thẳm. Ông lão xuống đến nơi, trên tay cầm ngọn đuốc và bắt đầu khám phá một miệng hang mà lão vô tình phát hiện. Đi bộ hơn một tiếng đồng hồ, ông lão thấy một cảnh hết sức tưởng tượng. Một không gian rộng lớn với một con sông ngầm chảy êm đềm, không có cây cối cũng chẳng có linh thú. Một nơi yên bình đúng nghĩa, không khí ở đây cũng rất trong lành có lẽ là do có thông với một lỗ thoát khí nào đó trên mặt đất.

Ông lão chân run run bước về phía trước, cây đuốc trên tay rơi xuống vì có một thứ ánh sáng lung linh huyền ảo rọi tỏa khắp nơi. Đây chính là yên bình mà lão hằng mơ ước, nó đang ở ngay trước mặt lão.

Lão lên thang máy và trở lại mặt đất sau đó khể lại những gì mà mình chứng kiến cho mọi người nghe, có người tin và cũng có người không tin nhưng sau khi miễn cưỡng theo lão xuống dưới và tận mắt chứng kiến thì mọi người tin sái cổ.

Mất thêm một tháng nữa để chế tạo thêm một thang máy nữa, cái này lớn hơn và có thể chứa mười người một lúc. Sau khi đưa chuyến đầu tiên bao gồm ông lão và vợ chồng người con trai cùng 7 người khác cả xuống dưới an toàn, người con trai út chuyển thêm khoảng 5 phụ nữ và vài túi da thú không rõ là gì xuống dưới.

Mọi người tập trung khá đông và chờ đến lượt xuống dưới và định cư ở một nơi tốt đẹp hơn mặt đất khốc liệt. Chợt có tiếng ai đó gào lên thảm thiết : "THÚ SĂN MỒI!"

Tất cả giật mình quay lại thì phát hiện người vừa la đã bị một con hổ răng kiếm cắn chết và bắt đầu xé xác. Tiếp đó là hàng chục con khác đang điên cuồng xông tới khiến những thanh niên tay cầm giáo mác và dùi cui ra ngăn cản. Thời này vũ khí thô sơ nên hầu như toàn là gỗ và đá.

Tình hình cấp bách, hai chuyến nữa được chở đi với hầu hết là phụ nữ và trẻ em. Sau đó thì không còn chuyến nào nữa vì mọi người trên này đã thiệt mạng gần hết, người con trai út may nắm thoát chết và cũng bỏ đi.

Bên dưới, ông lão không biết vì sao lại không có chuyến nào thêm liền cắt cử hai thanh niên ở lại theo dõi nếu có gì thì báo lại. Sau đó dẫn mọi người đến vùng đất hứa.

Hai tháng sau, một ngôi làng nhỏ với gần chục túp lều đã được dựng lên bên cạnh con sông ngầm. Một bãi đất rộng đã được cày xới và làm luống, trên mỗi luống đất lại có một hàng cây non cao khoảng 10cm. Chính là hạt giống trong những túi da mà ông lão đã chuẩn bị, và còn một điều nữa là nơi này không hề có linh thú nhưng lại vô cùng nhiều bò sát nhưng đa phần là cỡ nhỏ và ăn thực vật nên dễ dàng trở thành thực phẩm của họ."

Đang kể chợt Hùng cắt ngang : " Ủa vậy chính xác là ngươi muốn kể cái gì? Tao đâu có thích nghe truyện đền văn!"

Nhìn sang hình vẽ lớn hơn trên vách đá, là một hình vẽ rất nhiều người đang quỳ xuống trước một người khác, người này được tô đen xì với hai mắt đỏ. Dựa thêm vào những nét vẽ thêm đơn giản nữa thì Hùng suy được rằng kẻ này đang bay trên không.

Đây là gì? Chẳng lẽ là ma vương tới để xử họ tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp. Nghe tiểu Bảo kể, Hùng đếm sơ sơ cũng khoảng hơn 20 người. Lại có nhiều phụ nữ và trẻ em thì đầu óc đen tối của hắn lại liên tưởng đến những cảnh uống sâm tập thể của những thiếu nữ trắng trẻo cùng ông lão già nhăn nheo. Lại cộng thêm là thời nguyên thủy nữa thì phải nói là hết sảy, Hùng thầm ước giá mà hắn cũng ở thời kì đó thì hay biết mấy. Lên làm lãnh tù trưởng và chịch tất cả gái mới lớn trong thôn, nghĩ thôi mà đã thấy cứng rồi.

"Thời đó đã có người tu luyện đến cấp Hoàng rồi sao?" Hùng nhíu mày nhìn kẻ mắt đỏ được phác họa trên đá.

Tiểu Bảo lên tiếng : " Ngu ngốc!"

Hùng nghiến răng : " Vậy chứ sao? Chẳng lẽ còn một tồn tại nào khác?"

Tiểu Bảo không đáp, Hùng cũng nghĩ mãi không hiểu nên đành xuống nước : " Ngươi kể tiếp đi đang đến đoạn hấp dẫn!"

Mất thêm một phút im lặng, Tiểu Bảo mới chịu kể tiếp.