Loạn Thần Dưới Váy

Chương 55



Một con chim tước màu xám xen lẫn nâu hạt dẻ nho nhỏ đậu trên bệ cửa sổ, ríu rít kêu chíp chíp mấy tiếng.


Thẩm Nghê liếc mắt nhìn qua, thấy nó ngoẹo đầu mổ mổ trên song chắn chạm rỗng hoa mai, nhún nhảy bay đến trên trường án bên dưới cửa sổ, ngậm lấy một sợi chỉ dày nàng dùng để bện tua rua kiếm lên, nghiêng đầu nhìn nàng.


Thấy chim nhỏ nhảy trở lại bệ cửa sổ, Thẩm Nghê đang định đứng dậy, bỗng nghe thấy một tiếng huýt sáo lanh lảnh, con chim tước kia lập tức đập cánh bay ra ngoài cửa sổ.


“Cốc cốc —— "


Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, nhưng người bên ngoài hiển nhân không có ý định tuân thủ quy củ, không chút do dự đẩy cửa gỗ ra.


“Chào buổi sáng, Thẩm phu nhân.”


Đã bốn ngày trôi qua, Thẩm Nghê cuối cùng cũng gặp lại vị nhân vật có thể co dãn này, lúc này hắn ta đã thay bộ y phục người làm lần đầu tiên gặp kia ra, trên người là bộ viên lĩnh bào màu trà với hoa văn sư tử múa, đầu đội ngọc quan nhạt màu, nhưng dây thắt lưng lại là kiểu đai lưng của người Hồ, trên đai lưng còn treo hai tấm kim lệnh bài viết bằng chữ Hồ.


Tiếng hót có vẻ hơi khàn khàn của con chim nhỏ lại cất lên, chú chim tước xám vừa rồi còn đậu ở bên bệ cửa sổ bây giờ đang đáp xuống vai người nọ, trên miệng còn miệng sợi chỉ dày của nàng, lắc lư cái đầu cùng chủ nhân nó nhìn chằm chằm Thẩm Nghê.


“Chiếm đoạt nhà ta còn chưa đủ, còn để cho chim của người đến trộm đồ của ta?”


Nam nhân không trả lời, chỉ gật đầu khẽ cười, sải bước vào khuê phòng của Thẩm Nghê: “Con chim này tên là Bạch Hầu Lâm Oanh, sinh trưởng ở phía Tây Bắc trong sa mạc hoang vắng, rất giỏi ẩn núp. Nếu không phải nó té từ trên ổ xuống trong lúc học bay, ta sẽ không bắt được nó để nuôi rồi thuần hóa nó.”


Thẩm Nghê nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, so với lần đầu tiên gặp mặt nàng đã bình tĩnh hơn mấy phần và trong lòng cũng có tính toán của mình.


“Ngươi chịu tiết lộ thân phận rồi sao?”


Trận chiến ở Mạc Bắc này có liên quan đến giang sơn xã tắc, Tiêu Loan sẽ không ngu đến mức vào lúc này lấy nàng ra uy hiếp Thẩm Chiếu Độ.


Nếu như không phải nội bộ lục đục, vậy chỉ có là giặc bên ngoài.


Nam nhân chắp tay khom người, lễ nghi nề nếp không thua bất kỳ con cháu thế gia trong kinh thành: “Kẻ hèn Tạ Kiều, bởi vì cả nhà bị lưu đày đến Bắc Di, bị buộc phải nhận Bắc Khả Hãn Mã Cáp Mộc làm nghĩa phụ, cho nên còn có một cái tên người Hồ khác, gọi là A Ngọc Kỳ.”


Hô hấp Thẩm Nghê cứng lại: “Ngươi chính là tên thủ lĩnh thành Gia chơi đùa Hạ Hồng xoay vòng vòng?”


Nàng đoán hắn ta là người phương Bắc, nhưng không thể ngờ đến được hắn là thủ lĩnh thành Gia.


Khóe miệng A Ngọc Kỳ giương lên, nhưng trong nụ cười không hề có một tia ngạo mạn nào, hắn ta ngồi xuống tự rót cho mình một ly nước: “Năm đó ông ta cũng tham gia vào góp một quyển tấu chương tố phụ thân ta, hại cả gia môn nhà họ Tạ chúng ta bị đi lưu đày, ta đùa giỡn ông ta một chút thì đã là gì?”


Hắn ta chỉ vào gò má không mấy láng mịn của mình, trong sự châm biếm có một ngọn lửa đang bùng cháy: “Lúc bị lưu đày ta mới chỉ là một đứa trẻ sơ sinh bọc trong tã lót, người hành hình từng nhận ân huệ của Tạ gia, nên đã không xăm chữ lên mặt ta. Nếu không, trên mặt ta cũng sẽ bị ấn lên hai chữ “Tiện nô”, cả đời phải sống trong hổ thẹn và sỉ nhục!”


Thẩm Nghê nhớ ra rồi.


Năm đó triều đình chấn động, khi đó nàng mới chỉ mà một đứa trẻ con, Tiêu Linh còn nhỏ đã lên ngôi, Trần hoàng hậu được thăng lên làm Thái hậu vì trả thù sủng phi Tạ thị, nên đã cùng vây cánh hai bên của mình vu oan hãm hại nhất tộc Tạ thị ý đồ mưu hại Hoàng tử.


Từ đó, Tạ gia từ cao sang vọng tộc suy bại cả nhà trở thành phạm nhân, toàn tộc bị lưu đày đi một ngàn năm trăm dặm.


Khi đó Lão thành quốc công vẫn còn tại thế, chỉ vì nói mấy lời tốt đẹp cho Tạ thị nhất tộc mà suýt chút nữa bị liên lụy tước đoạt tước vị.


Thẩm Nghê vẫn còn nhớ rõ chuyện này vì mùa đông năm đó cực kỳ lạnh, thậm chí cả ngày chôn mình trong giường đất được hun ấm nàng cũng bị lạnh đến tê cóng.


“Vậy Tạ công tử bây giờ đang lấy oán báo ơn sao?” Nghĩ đến sự áp bức phủ Thành quốc công phải chịu trong những năm đó, Thẩm Nghê không nhịn được cao giọng mắng, “Gia gia ta vì các ngươi mà phải chịu đánh trượng, Thẩm Chiếu Độ khi đó thậm chí còn chưa chào đời, ngươi không tìm người nhà Tiêu gia báo thù, ngược lại đi tìm mấy quả hồng mềm như nhà chúng ta để bóp, nói ngươi lòng lang dạ sói còn sỉ nhục chó sói.”


“ n tình của Lão quốc công Tạ gia chúng ta không bao giờ quên…”


“Vậy thì thả người nhà ta ra!”


Tua rua kiếm mới chỉ bện được một nửa đập vào người A Ngọc Kỳ, Bạch Hầu Lâm Oanh trên vai hắn bị dọa nhảy lên một cái, đến cả sợi chỉ dày trong miệng cũng không quan tâm nữa, sợi chỉ dày cứ thể nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.


Sắc mặt A Ngọc Kỳ không thay đổi, tiếp tục nói những lời vừa rồi bị cắt ngang: “Nhưng Thẩm Chiếu Độ là tay sai của Tiêu gia, thay Tiêu gia đánh thiên hạ, chính là gây khó dễ với Tạ gia ta, đó là chưa nói đến chuyện hắn từng chém chết huynh trưởng của ta, thù này không báo ta không phải quân tử!”


“Dùng ta để uy hiếp Thẩm Chiếu Độ là chuyện quân tử sẽ làm hay sao?” Thẩm Nghê phỉ nhổ hắn ra vẻ đạo mạo, “Cho dù có mượn thêm bao nhiêu cái cớ nữa vẫn không thể che giấu bộ mặt người dạ thú của ngươi đâu!”


A Ngọc Kỳ bị chửi không hề tức giận ngược lại còn cười: “Cũng may mà Tiêu Linh chết rồi, nếu không nghe thấy nữ nhân hắn ta sủng ái nửa đời, nói chuyện cho nam nhân khác, chắc hẳn hắn ta sẽ tức chết đấy nhỉ?”


Trong lòng Thẩm Nghê không nổi lên chút gợn sóng nào: “Ta với ngươi cũng coi như quen biết, nếu như Tạ công tử chết trước ta, ta cũng sẽ ở trước mặt sử quan giúp ngươi nói mấy câu tốt đẹp.”


Hai người bốn mắt nhìn nhau, khói lửa bắn khắp nơi.


A Ngọc Kỳ lần nữa cất tiếng cười lớn: “Quý phi nương nương thật là thú vị, ta cũng không nỡ làm khó người.”


Hắn ngoắc ngoắc tay, nam tử che mặt đứng canh ở cửa ôm quyền hành lễ.


“Mẫu thân nương nương đang ở Bắc Lạc đường, Thẩm đại nhân thì vẫn còn ở Vệ sở, chờ đến khi ông ấy trở về, tất nhiên sẽ đoàn tụ với nương nương.”


Thẩm Chiếu Độ để cho nàng trở về Triệu Châu là ý định nhất thời, không kịp thông báo cho Thẩm Chính Vinh chuẩn bị trước.


Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, bọn họ không ngờ được tay chân của A Ngọc Kỳ đã vươn đến kinh thần thậm chí là cả ở Triệu Châu, ở trong bóng tối nhìn thấy rõ từng bước đi của bọn họ.


“Cái người bị kình hình* theo dõi bọn ta ở phường Thăng Bình là người của ngươi?”


*黥刑 Kình hình: xăm mặt; thích chữ vào mặt (hình phạt, cũng dùng để đánh dấu đề phòng lính chạy trốn).


“Đúng vậy.” A Ngọc Kỳ xé mặt nạ của thủ hạ ra, trên gương mặt gầy guộc của người nọ có một vết sẹo dữ tợn xấu xí, đó là ký hiệu của việc bị kình hình.


“Bọn họ đều là những người tài giỏi chí sĩ bị Tiêu gia hãm hại, một lòng muốn lật đổ sự thống trị ngu muội của Tiêu gia, trả lại một thiên hạ thái bình thực thụ cho bách tính!” Giờ phút này, sự ngạo mạn khắc sâu vào trong xương A Ngọc Kỳ cuối cùng cũng hoàn toàn bại lộ, “Thẩm Chiếu Độ quá non nớt, một đầu mối rõ ràng như vậy mà có thể coi nhẹ được, đúng là ngu xuẩn đần độn như heo!”


“Có cái rắm chó đấy!” Thẩm Nghê trực tiếp ném giỏ trúc đựng sợi chỉ dày về phía mặt A Ngọc Kỳ, “Ngươi cứ chờ đi. Không chỉ huynh trưởng đoản mệnh của ngươi, mà còn ngươi, và cả những tên loạn thần tặc tử đi theo ngươi kia, từng người đều sẽ chết dưới kiếm của hắn!



Một chút uy hiếp này của cô thậm chí còn không gãi đúng chỗ nữa, A Ngọc Kỳ nghiêng đầu tránh đi, hào phóng chia sẻ kế hoạch tiếp theo: “Theo như ta biết được, Thẩm Chiếu Độ đã đang trên đường đến Triệu Châu rồi. Ngươi cứ mỏi mắt mong chờ đi, xem ai mới là bại tướng dưới tay ai.”


A Ngọc Kỳ nói xong, thì xoay người rời đi, Thẩm Nghê ngồi xuống nhặt từng món đồ rơi loạn xạ dưới đất lên.


Sợi dây mới bện được một nửa, mũi Thẩm Nghê càng lúc càng chua xót, đang định lau đi nước mắt tụ đầy hốc mắt, thì bỗng có một giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ hỏi: “Là Mẫn Mẫn sao?”


Sợi chỉ dày tuột khỏi tay, Thẩm Nghê dừng một lúc lâu mới ngẩng đầu lên.


Trước mặt là mẫu thân mặc bối tử xanh nhạt, đôi mắt nhìn nàng cũng đã đỏ ửng lên như hai mắt thỏ.


“A Nương!” Thẩm Nghê lập tức chạy về phía mẫu thân ôm chặt lấy bà.


Không biết đã qua nhiêu mùa xuân qua thu lại đến, Thẩm Nghê cuối cùng cũng được trở lại trong lòng mẫu thân một lần nữa, cảm nhận sự quan tâm yên mến dịu dàng tinh tế của bà.


“A Nương, Mẫn Mẫn nhớ người lắm. Là Mẫn Mẫn bất hiếu, không thể chăm sóc cho mẫu thân…” Vừa nói nàng vừa cựa ra khỏi vòng tay của mẫu thân, nâng tà váy lên muốn quỳ xuống.


“Đừng!” Mẫu thân vội vàng đỡ nàng dậy, “Là mẫu thân không tốt, không bảo vệ tốt Mẫn Mẫn của chúng ta, mười năm nay con chịu nhiều ấm ức rồi phải không?”


Thẩm Nghê liều mạng lắc đầu, lập tức lấy một chiếc băng ghế qua để cho mẫu thân ngồi xuống nói chuyện.


“Gặp được mẫu thân, mọi ấm ức tủi hờn đầu tan thành mây khói.”


Thẩm phu nhân dùng tay áo lau đi nước mắt trên khóe mắt, quở trách nhìn nữ nhi một cái: “Còn cứng miệng không chịu nói lời thật lòng à, cũng không biết Thẩm đô đốc làm sao chịu được con.”


Thẩm Nghê nghe thấy mẫu thân nhắc đến Thẩm Chiếu Độ, lỗ tai nàng nóng lên, nhưng khi nghĩ đến A Ngọc Kỳ nói hắn đang từ Mạc Bắc chạy về Triệu Châu thì khóe miệng theo trái tim nặng nề trĩu xuống.


“Là con làm liên lụy đến hắn.” Vừa mở miệng Thẩm Nghê đã không kìm nén được tiếng nức nở, nước mắt và cảm xúc nàng cố gắng đèn xuống cuối cùng cũng sụp đổ: “Mẫu thân, con không muốn hắn bị tổn thương dù chỉ một chút. Nếu như A Ngọc Kỳ nhất định phải giết một người, vậy con tình nguyện người chết là con.”


Thẩm phu nhân sửng sốt, không hề la rầy nữ nhi xúc động, ngược lại còn nghiêng người về phía trước kéo nàng vào trong lòng: “Có thể khiến cho Mẫn Mẫn của chúng ta lấy mang ra trao đổi, xem ra vị Thẩm đô đốc này là lang quân như ý hiếm gặp trong mắt các vị thiên kim rồi.”


Nói xong bà lùi về phía sau, nhìn vẻ mặt bối rối của Thẩm Nghê, không hề trách cứ nàng coi nhẹ bản thân, chỉ dịu dàng lau nước mắt cho nàng.


A Ngọc Kỳ đã kể với bà rất nhiều chuyện về Thẩm Chiếu Độ, bà biết Tả đô đốc quyền khuynh thiên hạ này vì nữ nhi bà mà đã hy sinh nhiều như thế nào.


Nếu như đứng trên lập trường của bách tính trăm họ, bà sẽ căm ghét Thẩm Chiếu Độ anh hùng mà để mất đi chí khí, nhưng bây giờ bà đứng ở góc độ của một người làm mẫu thân, bà chỉ có thể thốt lên hai chữ “Cảm động”.


“Nếu như con thật sự thích hắn, vậy thì phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng làm chuyện điên rồ để cho hắn phân tâm thương tâm.”