Lỡ Một Bước, Đau Thương Cả Đời!

Chương 63: Sự khoan dung cuối cùng



Hai người tỉnh, dìu một người say, phải hì hụt sắp vã cả mồ hôi mới đưa được Đàm Dạ nằm lên giường.

"Thiếu phu nhân, cô giúp anh ấy mặc quần áo đi. Tôi ra ngoài trước."

Uyển Uyển gật đầu, Lục Dữ quay lưng đi ra ngoài. Trả lại bầu không khí riêng tư cho hai người họ mà lâu lắm rồi chưa có.

Tiếc là lúc này Đàm Dạ đang say, chứ nếu hắn tỉnh táo biết đâu sẽ giải quyết được vấn đề nan giải...

"Tôi cũng sợ anh thật, uống say tới nổi không biết trời trăng mây nước gì hết. Định tự sát hay sao mà chui vào bồn tắm uống rượu? Đúng là kẻ điên."

"Phải! Tại anh mất em nên phát điên..."

Đang loay hoay giúp hắn mặc áo choàng vào người thì bất thình lình lại nhận được hồi đáp sau mấy câu tự lẩm bẩm, dọa cô một phen giật mình.

Theo phải xạ, lập tức lui người ra xa.

"Anh...anh tỉnh khi nào vậy?"

Đàm Dạ mở mắt ra liền nắm tay cô gái của mình, ôn nhu cất tiếng:

"Từ khi nghe em thì thầm vào tai anh câu nói đầu tiên."

"Vậy sao lúc đó anh không tỉnh dậy luôn đi?"



"Tỉnh luôn thì làm sao được em giúp mặc quần áo vào người, nếu tỉnh ngay lúc đó làm sao có cơ hội được ở riêng với em như bây giờ?"

Say thì say, nhưng anh đây vẫn rất khôn nha. Biết chọn thời cơ thích hợp, dùng những câu nói chân tình làm đối phương dao động, bối rối trong lòng.

"Người của anh còn đang chờ bên ngoài, tôi còn có việc phải về trước."

Rút tay ra khỏi tay Đàm Dạ, Vi Uyển Uyển đứng dậy và quay lưng ngay sau đó, nhưng người đàn ông ấy đã kịp thời đứng lên ngăn cản bằng một cái ôm từ phía sau truyền tới.

"Có thể ở lại với anh thêm một chút được không?"

"..."

"Anh thật sự rất cần em!"

Cô im lặng, hắn lại tựa cằm lên vai cô, mà khẽ khàng bày tỏ. Và hơi thở nồng nặc mùi rượu, cả hơi nóng từ da thịt hắn truyền tới đang là thứ khiến cô chú tâm.

Không nỡ từ chối, cũng không đành lòng bỏ rơi khi người ta đã nói cần mình. Nên hắn được một lần toại nguyện như ý kể từ khi bước vào hành trình "truy thê" cực kỳ gian truân.

Thấy Uyển Uyển gỡ vòng tay mình ra, Đàm Dạ chợt lo, cho tới khi thấy cô quay lại và đưa tay sờ trán hắn thì tâm tình âu lo mới hòa hoãn xuống.

"Anh sốt rồi! Mau thay bộ quần áo khác để vào viện đi."

Được cơ hội ngàn năm có một, hắn bắt đầu nũng nịu. Lắc đầu, song nói:

"Muốn ở với em!"

"Tôi còn rất nhiều việc phải làm, không rảnh đâu ở đây dây dưa vớ vẩn với anh."

"Anh chỉ muốn nói với em một chuyện thôi. Rằng anh không hề liên quan tới chuyện Đàm Vũ bị hại, em có thể tin anh một lần này được không?"

Tin hay không tin, có lẽ đối với cô đã không còn quan trọng nữa, bởi vì tự trong lòng ắt đã có câu trả lời. Chỉ là cô không muốn nói ra, nhưng nhìn ánh mắt sâu sắc mong chờ hy vọng của đối phương là tự cô lại không chịu được.

"Tôi báo cảnh sát rồi, sự thật thế nào ắt sẽ sáng tỏ sớm thôi. Anh hà tất xem trọng vấn đề tin hay không tin ở tôi như thế?"

"Đối với anh đó là điều quan trọng, vì em là người liên quan đến cả cuộc đời anh. Anh chỉ cần em tin anh là đủ, khó nhọc ngoài kia anh không sợ, anh sợ mất em hơn!"



Đàm Dạ bây giờ, chẳng hiểu học ở đâu ra mấy lời lẽ dỗ dành cực ngọt ngào, cứ thốt ra câu nào là đốn ngã trái tim người nghe câu đó. Mà đúng lúc này, người đứng đó vừa nghe không sót một từ lại là người hắn muốn được nghe nhất.

Xem ra uống say cũng đâu phải thất bại. Điều đó càng chính xác hơn khi hắn thấy ánh mắt dao động của người con gái ấy.

"Uyển Uyển, tha thứ cho anh nha? Anh thề, từ giờ anh không dám ghen tuông nữa, cũng không dám làm em buồn. Chúng ta...làm hòa nhé!"

Nhân cơ hội tốt, hắn liên tục bồi đắp tình cảm bằng những câu nói chân thành, nhưng có vẻ như Vi Uyển Uyển vẫn còn cứng rắn lắm. Cô chưa chịu nhìn hắn, càng chưa xuất hiện nụ cười.

"Không yêu, không thành kẻ thù, có thể xem là bạn. Đó là sự khoan dung cuối cùng tôi dành cho anh, nhận hay không nhận?"

Hy vọng rồi lại thất vọng. Đàm Dạ xụ mặt ngay sau khi nghe cô nói xong, nhưng mà thà làm bạn vẫn tốt hơn bị xem như kẻ thù.

"Anh nhận! Và luôn chờ hai từ "nếu như" của em."

"Nếu như cái gì cơ?"

"Thì chẳng hạn như: "Nếu như em yêu anh lần nữa, nếu như em muốn chúng ta bắt đầu lại..." Chỉ cần em mở lời, anh liền đồng ý vô điều kiện."

Cuối cùng Uyển Uyển cũng chịu cười, nhưng là nụ cười thoáng qua thôi, rất nhanh sau đã bị cô thu lại và trưng ra ánh mắt thờ ơ.

"Nghỉ ngơi đi, tôi phải vào bệnh viện với Đàm Vũ."

Đang vui, hắn lại chau mày khi biết cô sắp đi gặp người đàn ông đó. Đỉnh điểm là lúc thấy cô quay lưng rồi, hắn còn chưa biết phải làm sao để ngăn cản...

"Ây da..."

Ai đó bỗng nhiên kêu đau, làm cô phải dừng bước. Quay mặt lại thì thấy Đàm Dạ đang ôm đầu ngồi trên giường với nét mặt nhăn nhó, khó chịu, nên liền trở về bên cạnh hắn, hỏi thăm:

"Anh sao vậy?"

Cùng lúc này, vì sốt ruột về tình trạng của Đàm Dạ, Bạch Hoa Thanh đã tự ý mang trà đi vào. Vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng đau đầu của người đàn ông ấy, làm cô cũng lo lắng khôn nguôi.

"Có phải anh lại đau đầu không?"



Đàm Dạ hơi bất ngờ khi thấy Bạch Hoa Thanh xuất hiện bên cạnh, nhưng đã phóng lao thì phải theo lao thôi. Dù tình trạng không nghiêm trọng cũng phải diễn cho nghiêm trọng vào, dọa cả hai người phụ nũ một phen lo lắng sốt vó.

"Thuốc...thuốc anh để đâu?"

Bạch Hoa Thanh một mặt cuống cuồng chạy đi tìm thuốc, vì loại thuốc điều trị chứng đau đầu kinh niên của hắn, cô biết.

Tìm hết mấy hộc tủ, Bạch Hoa Thanh cũng tìm thấy lọ thuốc quen thuộc, liền lấy hai viên và nước mang qua chỗ Đàm Dạ.

Một giây vô ý, Hoa Thanh sơ ý chen ngang Vi Uyển Uyển khiến cô bị đẩy ra phía sau, còn Đàm Dạ thì được nhận thuốc và nước từ tận tay cô em gái.

Tình cảnh đó, Uyển Uyển cô giống như người thừa, là kẻ thứ ba chen vào tình cảm của người khác, nên cô quyết định dứt khoát rời đi.

"Uyển Uyển..."

"Uyển, em chờ anh đã..."

Cục diện đột ngột chuyển sang hướng không ngờ tới. Thấy Uyển Uyển bỏ đi, Đàm Dạ liền đẩy Bạch Hoa Thanh ra để đuổi theo cô, nhưng mới ra tới cửa thì cơn đau đầu mới thật sự ập tới, khiến hắn hoa mắt, chóng mặt, tầm mắt mơ hồ, tệ hơn là lúc hắn biết trước mình sẽ ngất xỉu nhưng chẳng thể làm gì khác, chỉ đành để thân thể cứ vậy mà ngã xuống.

Đau lòng khi biết cô ấy thật sự bỏ đi không một lần ngoảnh đầu nhìn lại...

Sao cứ hết hiểu lầm này lại nối tiếp hiểu lầm khác vậy chứ?