Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 652: Suốt đời khó quên



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content


Khi ông ta lái xe đến gần đường Anh Hoa Nam thì bị một chiếc xe tải vượt đèn đỏ đâm trúng. Xe lập tức lật ngang, ông ta nằm trong xe, bị ghế ngồi đè chặt, máu chảy khắp mặt, ngực đau đến không thể thở nổi. Vào lúc ông ta tưởng rằng mình chết chắc thì bên tai đột nhiên vang lên một giọng nữ trong trẻo. “Lật xe, lật xe rồi, mọi người mau đến giúp đi. Tất cả thanh niên mau qua đây giúp đi.” Kim Trang Sùng cố gắng mở to mắt. Trong thế giới đảo ngược trước mắt, ông ta nhìn thấy một cô gái mặc áo lông màu trắng, mái tóc thẳng dài đen nhánh, tướng mạo vô cùng thuần khiết, giọng nói cực kì dễ nghe.

Cô gái chạy tới, ngồi xổm xuống2nhìn vào xe.

Kim Trang Sùng đối mặt với cô gái, là một đôi mắt đẹp nhất ông ta từng thấy, trong veo như nước, khiến ông ta suốt đời khó quên.

“Anh ta vẫn còn sống, mọi người mau tới giúp đi, tài xế vẫn còn sống.” Ông ta nhìn thấy cô gái chạy đến trạm xe chặn một chiếc xe buýt, sau đó tất cả hành khách trong xe đều ùa xuống. Cô gái ấy hô vang khẩu hiệu “một hai ba, một hai ba”, mọi người đồng tâm hiệp lực lật xe ngay trở lại. “Mọi người mau khiêng người ra đi. Tôi có xe, tôi sẽ lái xe đưa anh ta đến bệnh viện.” Kim Trang Sùng suýt chút đã ngất đi, là giọng nói của cô gái ấy làm ông ta tỉnh lại. Lúc ấy ông ta6đã nghĩ, bất kể thế nào, ít nhất cũng phải biết tên cô ấy.

Dọc đường, cô gái vừa lái xe vừa liên tục trò chuyện với ông ta, “Này, anh đừng có ngủ nha, bây giờ tôi đưa anh đến bệnh viện, sẽ tới ngay thôi.”

“Này, anh cố chịu đựng nhé, tuyệt đối không được ngủ. Ngủ đi sẽ không có cơ hội ăn chao đâu, anh từng ăn cháo chưa? Thơm lắm.”

“Này, còn năm phút nữa là đến bệnh viện rồi, anh nhất định phải mở to mắt ra nhé. Đúng vậy, đừng nhắm lại, tỉnh táo lại đi.”

Nhờ được cứu chữa kịp thời mà Kim Trang Sùng lượn quanh một vòng trở về từ Quỷ Môn quan.

Sau khi tỉnh táo hoàn toàn thì ông ta đã nằm trong phòng bệnh. Xung quanh toàn là người trong dòng họ7nhà ông ta, còn cô gái kia đã không thấy đâu nữa. Năm đó, trên đường và trên xe đều không có camera, bệnh viện cũng không. Vì vậy ông ta không thể nào biết được tin tức của cô gái ấy, cũng không thể nào tìm ra. Nhưng ông ta vẫn nhớ mãi giọng nói trong trẻo và đôi mắt trong veo như nước của cô ấy. Lúc đầu, ông ta chỉ xem cô ấy như một niềm tiếc nuối tốt đẹp trong lòng. Ông ta chưa từng nghĩ tới sáu năm sau lại gặp được cô ấy. Năm đó ông ta đã là ca sĩ thần tượng, đồng thời là minh tinh điện ảnh vang danh cả nước.

Có một ngày, ông ta đột nhiên nhận được thiệp mời của chú Năm, chú Năm sắp kết hôn.

Ông ta cố4tình hủy bỏ lịch trình hôm đó, đặc biệt bay về quê nhà để tham dự hôn lễ của chú Năm.

Trên danh nghĩa, ông ta và chú Năm là chú cháu, nhưng chú Năm chỉ lớn hơn ông ta năm tuổi. Ông ta cùng nhau trưởng thành với chú Năm, trong hai người giống bạn bè hơn. Đó là lần đầu tiên ông ta gặp cô dâu của chú Năm. Ông ta đã ngây người, thím Năm của ông ta lại chính là cô gái nọ. Giọng nói giống nhau, đôi mắt giống nhau, chính là cô ấy. Chính là cô ấy. Mặc dù trái luân lý, nhưng ông ta vẫn không cách nào kiềm chế mà yêu thím Năm của mình. Có điều, đến bây giờ ông ta vẫn chưa hề tiết lộ bí mật này, chỉ chôn sâu6phần tình cảm kia tận đáy lòng. Sau đó, ông ta cũng kết hôn. Vợ ông ta là do ba mẹ sắp đặt, bà ấy sinh cho ông ta hai cô con gái. Ngoài vợ ra, ông ta có rất nhiều bạn gái bên ngoài, mỗi năm thay một người.

Của cải của ông ta không ngừng tăng lên, Vợ chồng không can dự vào cuộc sống của đối phương. Bên cạnh ông ta luôn có vô số phụ nữ, nhưng sâu trong lòng ông ta, chỉ có địa vị của thím Năm là không thay đổi. Bất giác, trời đã sáng, tuyến xe buýt đầu tiên bắt đầu chạy vào trạm.

Kim Trang Sùng lái xe theo sau xe buýt, ông ta cũng không biết mình đang làm gì, có thể là do không có gì để làm. Ông ta lấy di động ra, bấm số điện thoại của chú Năm. “Alo?”

“Chú Năm, chú sắp đi ngủ hả?”

“Đúng thế, đang chuẩn bị đi ngủ đây, còn cháu, thức trắng đêm à?” “Không thể giấu được chú chuyện gì nhỉ.” “Cháu đấy, đã không còn trẻ nữa, đừng có làm bừa như lúc còn trẻ, phải làm việc và nghỉ ngơi hợp lý chứ.” “Khi nào chú về nước?” “Tháng sau, thím Năm của cháu đã đặt vé rồi, lát nữa chủ sẽ xem lại thời gian cụ thể”

“Vâng, lúc đó cháu sẽ đến đón hai người. Ân Ân có về cùng chú thím không?”

“Có.”

“Vâng, vậy cháu không làm phiền chú nữa, thay cháu hỏi thăm sức khỏe thím Năm nhé.”

“Được.”

Cúp máy, Kim Trang Sùng nặng nề thở dài một hơi, rốt cuộc cô ấy cũng sắp về rồi.

****

Khương Quân đích thân hộ tống vợ và con gái ra sân bay. Hôm nay bọn họ sẽ bay đến Anh Quốc xa xôi, không biết ngày về.

Khương Tư Ý gầy đi trông thấy, ánh mắt không còn sáng trong như trước đây, nhiều lúc lại ngây ra, có phần đần độn. Khương Quân liên tục dặn dò: “Đến chỗ nào vui vui mà giải sầu nhé, ba xử lý xong công việc sẽ bay qua với con. Không sao đâu, mọi chuyện đã qua hết rồi.”

Giang Cung Thư gật đầu với chồng, “Ông về đi, mọi người đang chờ ông họp đấy.” Khương Quân không yên lòng nhìn con gái, “Có nghe không Tư Ý?” Khương Tư Ý trông vẫn ngoan ngoãn như trước, cũng rất nghe lời mà đáp lại, “Vâng.” Khương Quân nhìn đồng hồ, “Sắp đến giờ rồi, hai mẹ con mau vào trạm kiểm tra an ninh đi. Tư Ý, nhớ kỹ lời ba dặn, vui vẻ thì chuyện gì rồi cũng sẽ qua.” “Vâng.” Vẫn chữ đó, vẫn biểu cảm đó.

Giang Cung Thư kéo con gái vào trạm kiểm tra an ninh, xua xua tay ý bảo chồng về trước đi.

Khương Quân gật đầu, gọi điện rồi nhanh chóng rời khỏi. Không ngờ rằng, đang lúc tài xế vừa nổ máy sắp lái đi thì điện thoại di động chợt vang lên, là điện thoại của vợ ông. “Alo, bà quên mang theo gì à?” “Ông xã, Tư Ý bỏ chạy, Tư Ý bỏ chạy rồi.”

“Cái gì?”

“Nó vào trạm kiểm tra an ninh trước, tôi ở đằng sau. Nó kiểm soát xong, không đợi tôi mà đã chạy luôn vào trong. Tôi đuổi theo không kịp.”

“Vậy nó đi đâu? Vẫn còn ở bên trong à?”

“Tôi không biết, tôi đã nhờ hậu cần mặt đất giúp đỡ rồi. Hiện tại cả sân bay đang phát loa phóng thanh để tìm nó.”

“Được rồi được rồi, bà đừng gấp, tôi lập tức tới ngay.”