Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 1012: Hãy tin chị lần nữa




Không chỉ Cố Đông Quân
mà Cố Thành Kiêu cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho chị.


“Phải, trải qua nhi5ều chuyện như vậy, chị phải thừa nhận việc chị và Cố Đông Quân đã mãi mãi chẳng thể hàn gắn lại.


Vậy chị cần gì phải làm những chuyện 'mất nhiều hơn dược' này chứ?”
“Nếu chị thật sự có thể nghĩ được như thế là tốt rồi.” “Chị có thể thể với trời, thứ nhất là chị và anh ấy đã không còn5 cơ hội; thứ hai là còn rất nhiều chuyện quan trọng hơn việc đối phó với Lâm Du.


Em nghĩ thử xem, Lâm Tiểu bước vào giới giải trí, danh lợi đều có cả, muốn loại đàn ông nào mà không được.

Cô ta đã quên Đông Quân từ lâu.

Còn chị cũng đã hoàn toàn hết hi vọng với anh ấy.

Thay vì đắm chìm trong tình cảm quá khứ để rồi lạc mất chính mình, chi bằng kiếm thật nhiều tiền, sông sung sướng hơn bất kì ai.”

Nhắc đến tình cảm, Dương Liễu Nhi còn kéo chủ đề câu chuyện sang ông bà Phan.

Hiện giờ, đây mới là điểm yếu lớn nhất của Phan Khả Vận.

“Khả Vận, chị cảm thấy chú vẫn không cam lòng.

Lẽ nào em không muốn làm chút gì đó cho ba em và cho cái nhà này? Vừa rồi chị nhìn thấy nét mặt lo lắng của cô Út, họ thật sự rất lo cho em đấy.” Lúc này, băng tuyết trên người Dương Liễu Nhi gần như đã tan hết.

Mái tóc và lưng đã ướt đẫm, cô ta cố chịu đựng cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt nói những lời từ tận đáy lòng càng khiến người ta cảm động hơn.

“Hiện giờ gia đình em gặp phải chuyện như vậy, mặc dù có họ hàng giúp đỡ nhưng sau này không thể cứ dựa dẫm mãi vào tiền trợ cấp của bọn họ để sống được.

Nhà em đột ngột phá sản, ba em không cam lòng, em cũng không cam lòng phải không? Em đi theo chị làm việc, chị em chúng ta đồng lòng, cùng nhau kiếm tiền.

Chị nghĩ ba mẹ em sẽ rất yên tâm.” Phan Khả Vân vẫn còn do dự, nhưng rõ ràng cô ta đã không còn bài xích như lúc đầu, thậm chí còn cảm thấy mong đợi với cái bánh lớn mà Dương Liễu Nhi vẽ ra cho cô ta.

“Ba mẹ em vất vả cả đời cũng vì em, nhưng bây giờ sự nghiệp của ba em thất bại.

Đến tận lúc cuối cùng bị phá sản, ông ấy vẫn không động đến hai căn bất động sản đã tặng cho em.

Ông ấy thà để công ty mình phá sản nhưng vẫn muốn tương lai của em có được sự đảm bảo cơ bản nhất.

Chẳng lẽ em không muốn báo đáp ông ấy điều gì sao?”

Những lời này khiến cảm xúc của Phan Khả Vận ngổn ngang trăm mối.

Những ngày qua, cô ta và ba mẹ đều nhàn rỗi ở nhà.

Nhiều lúc, cô ta tưởng rằng ba mẹ muốn nói với mình về kế hoạch cuộc sống, nhưng từ đầu đến cuối họ vẫn không nói một câu.

Cô ta nhìn ra được ba mình đang lo lắng, ông không nói là vì không muốn tạo áp lực cho cô ta.

“Cô Út và chú chắc chắn không muốn em báo đáp họ điều gì, nhưng em thật sự nhẫn tâm ở nhà ăn bám hò mãi sao? Họ còn có gì cho em ăn bám đấy?” Mắt Phan Khả Vận đã đỏ hoe, liền biện minh cho bản thân: “Em sẽ không ở nhà mãi đâu.” “Thế thì quay lại giúp chị đi, chỉ cần em.

Nếu em còn niệm tình chị em chúng ta thì hãy tin chị lần nữa.”

“Em...

em...”

“Khả Vận, thử hỏi bên ngoài có ai có thể cung cấp cho em không gian lớn như vậy để em tự do phát huy giống như chị? Em quay lại giúp chị, hai tiệm áo cưới sẽ do em toàn quyền phụ trách, bao gồm cả người đại diện phát ngôn.

Chị biết em vẫn luôn có ý kiến về việc Lâm Tiêu làm đại diện cho Áo cưới Mina.

Chị nghe theo em.

May mà hợp đồng đại diện chỉ ký kết nửa năm.

Tháng sau là đến hạn, ứng cử viên khác sẽ do em tự chọn.

Thể nào?” Mắt Phan Khả Vận lóe sáng, cô ta thực sự đã dao động.

“Trải qua lần mâu thuẫn này, chị đã biết giới hạn của em ở đâu.

Chị tuyệt đối sẽ không can thiệp vào quyền quản lý Mina của em nữa, chúng ta có thể ký hợp đồng, giấy trắng mực đen càng thêm chắc chắn.

Chị cũng mang theo hợp đồng đến rồi.” “Cái...

cái này không cần đâu...” Dương Liễu Nhi vội vàng lấy hợp đồng từ trong túi xách ra.

Để tỏ rõ thành ý, cô ta thật sự đã chuẩn bị đầy đủ.

Cô ta quá hiểu Phan Khả Vận nên đã nghĩ đến mọi mặt.

“Là kinh doanh thì dù anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng.

Trước đây, chị ỷ vào tình cảm chị em giữa chúng ta mà can thiệp quá mức vào quyền quản lý của em.

Đó là chị không đúng, hại em có nỗi khổ mà không thể nói ra.

Trong hợp đồng này viết rất rõ, tiền lương mỗi tháng một trăm ngàn, tiền thưởng cuối năm không ít hơn 50% tiền lương hằng năm, còn có cả hoa hồng và tiền thưởng, tất cả đều viết rất rõ.

Nếu em có điều kiện gì cũng có thể thêm vào.

Chỉ cần em hài lòng, chị đều OK hết.”

Việc này khiến Phan Khả Vận hết sức bất ngờ.

Cô ta cầm hợp đồng lên xem, đúng là bên trên viết rất rõ ràng.

Đây là thư mời nhậm chức, Dương Liễu Nhi mời cô ta đảm nhận chức vụ Tổng giám đốc của Áo cưới Mina, có toàn quyền quản lý và quyền kinh doanh của Áo cưới Mina.

Tiền lương mà Dương Liễu Nhi trả cho cô ta còn nhiều hơn trước đây.

Điều này khiến cô ta cảm thấy đuối lý.

“Chị họ, em...

cái này không được, em...” “Em còn chuyện gì không hài lòng sao?” “Không không không, không có.

Chẳng qua là em cảm thấy chị không cần phải đối đãi với em như vậy.”

Khả Vân, em vẫn không hiểu sao? Chi trả lương cao mời em về chỉ là để em có sự đảm bảo vững chắc trong lòng.

Bây giờ chắc em không còn tin tưởng chị như trước kia.

Không sao cả, chúng ta bàn bạc, ký hợp đồng, tất cả đều dựa theo hợp đồng mà làm.

Nếu chị làm trái bất cứ điều khoản nào trong đó, em có thể từ chức rời đi.

Chỉ cần em đồng ý quay lại, em ra điều kiện gì, chị cũng sẽ đồng ý.” Đúng lúc Phan Khả Vận đang do dự, bà Phan mở cửa bước vào: “Khả Vận à, Liễu Nhi đã nói đến vậy rồi, con còn không yên tâm điều gì?”

“Me...”

Bà Phan khẽ đẩy Dương Liễu Nhi và nói: “Cháu mau thay đồ đi, nhanh nào!” “Vâng, cô Út.

Cô khuyên Khả Vận giúp cháu.” Dương Liễu Nhi cầm quần áo đi vào phòng thay đồ.

Bà Phan kéo tay con gái mình, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Chuyện này không phải rất tốt sao? Chị họ con coi như đã hết lòng hết dạ với con rồi.

Với lại, con đi theo chị họ con, mẹ cũng thấy yên tâm hơn.” Phan Khả Vận có nỗi khổ không thể nói ra.

Nguyên nhân lớn mà cô ta không kể rõ ngọn nguồn với ba mẹ mình là vì thủ đoạn làm việc của Dương Liễu Nhi không sạch sẽ.

Mà mấy năm nay đi theo Dương Liễu Nhi, cô ta ít nhiều cũng đã làm một số việc sai trái.

Cô ta không muốn để họ lo lắng, lại càng không muốn khiến họ thất vọng.

“Chị họ con nói đúng, anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng.

Các con là chị em họ thì chị em họ, nhưng trong công việc cứ dựa theo hợp đồng là công bằng nhất.

Hiện giờ làm ăn kinh doanh khó khăn, ba con lăn lộn mấy chục năm cũng không có thành tựu gì.

Một cô gái thân có thể có như con, nếu không có chỗ dựa vững chắc thì hơn phân nửa sẽ chịu thua thiệt đấy.”

“Vừa rồi Liễu Nhi cũng đã tiết lộ hết với mẹ, nó có thể giúp bà con gây dựng lại sự nghiệp.” Bà Phan lại đè thấp giọng, khẽ nói lại với Phan Khả Vận: “Nó kiếm tiền nhanh, đối với nó mà nói mấy triệu chỉ là hạt cát trong sa mạc, nhưng đối với chúng ta đó là số tiền rất lớn.

Khả Vận, hiện giờ chị họ con thật sự rất cần con, các con đều là con gái độc nhất trong nhà, lại thân nhau như chị em ruột, nó sẽ không hại con đâu.” “Mẹ, con biết rồi, mẹ đừng nói nữa.”

Bà Phan dặn dò: “Được rồi, xem nội dung hợp đồng nào, xem thử chị họ con có bao nhiêu thành ý.”