Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 182: 182





Nhìn chiếc xe bọc thép phía xa Trần Lâm không giấu nỗi vẽ ngạc nhiên, không ngờ đám người này còn bán cả xe bọc thép, xem ra “góc” không nhỏ...
Tuy nhiên khi đến gần chiếc xe kia Trần Lâm mới phát hiện ra nó đôi chút vấn đề.
Về tổng thể, chiếc xe có hình kim cương góc cạnh đặc trương của xe bọc thép, được sơn màu xanh rằn ri của quân đội nhưng đã loan lổ khá nhiều vết rỉ sét, xem ra nó đã bị bỏ lại đây khá lâu.
Bên trong xe được chia làm hai khoan, khoan phía trên là buồn lái và ghế phụ, phía sau là một khoan trống có thể chứa được 8 người lẫn vật tư, phía trên mui xe còn có một ụ súng máy nhưng súng thì đã được gỡ ra, dĩ nhiên nếu muốn có thể bỏ tiền ra mua súng gắn lên.
Tuy nhiên, mặc dù trông chiếc xe trong vô cùng hầm hố, nhưng thông qua quỷ nhãn Trần Lâm vẫn có thể phát hiện được nó có một vết cào to lớn trên thần xe, tuy đã được hàn lại giấu đi rất tinh tế những Trần Lâm vẫn phát hiện được.
- Xem ra ngươi đã gặp một đối thủ khó chơi.
Vuốt ve lên thân xe đã phai màu Trần Lâm khẽ thì thầm.
Lúc này Trần Lâm cũng đã đại khái đoán được nguyên nhân anh bạn to lớn này lại có mặt tại đây, nó rất có thể là thương binh sau một trận ác chiến giữa quân đội Vũng Hải và thây ma, vết cào khủng bố trên thân xe chính là minh chất rõ ràng nhất.
Chỉ là điều kiện hiện tại không phải dư dả gì, quân đội sao lại không sửa chữa cho nó mà lại đẩy nó ra ngoài đây?
Cảm thấy không hợp lý lắm nhưng Trần Lâm đã chấm chiếc xe bọc thép kia nên mặt kệ quyết định mua nó là con xe đầu tiên trong đời.
- Ta muốn nó, ra giá đi.
Chỉ là chiếc xe bọc thép Trần Lâm vô cùng bá khí nói.
Tuy nhiên khi nghe thấy Trần Lâm muốn mua chiếc xe bọc thép kia, tên bán xe đã ngượng ngùng nói.
- Đại nhân chiếc xe này chúng tôi không bán...
Nghe thấy thế Trần Lâm khẽ nhíu mày.
Từ lúc trở thành huyết tổ đến giờ, đám người Huyết Linh đã dung dưỡng cho Trần Lâm tính khí thích gì có đó, chưa có cái gì mà Trần Lâm thích mà hai chữ “huyết tộc” không đem về được cho huyết tổ đại nhân, vậy mà hôm nay tên bán xe quèn này lại dám nói không.
- Ngươi nói chiếc xe này không có bán, vậy ngươi để ở đây là cái quái gì?
- Ngươi đang đùa với ta sao?

Nộ hỏa dâng trào Trần Lâm lạnh lùng nói.
Sát khí cuồng cuộn vô hình chung đè lên người tên bán xe đáng thương khiến hắn sợ vở mật ngồi bịch xuống đất, chất dịch vàng óng không nhịn được chảy ra từ đái quần hắn.
- Vị tiểu huynh đệ này, chiếc xe kia không bán được cho cậu là lỗi của chúng tôi.
- Cậu thích thì chọn chiếc khác, tỷ tỷ ta tặng cho cậu xem như kết giao.
Bất chợt một thanh âm trong trẻo nhưng đầy nội lực vang lên.
Không biết từ lúc nào một nữ nhân vô cùng xinh đã đã xuất hiện ngồi vắt chéo chân trên mui của chiếc xe bọc thép.
Nàng ta rất đẹp, vẻ đẹp sắc sảo tựa như một thanh kiếm khiến người ta say mê nhưng nếu không cẩn thận có thể đứt tay bất cứ lúc nào.
Mái tốc đen dài đến tận bắp đùi được chải chuốt vô cùng cẫn thân, nước da trắng như tuyết của nàng là nổi bật lên ánh mắt đen tuyền sắc sảo.
Ngoài ra nàng ăn mặc vô cùng mát mẻ, một ngực sữa trắng ngần không ngần ngại bạo lộ trước mặt Trần Lâm.

Bên dưới, vì nàng đang ngồi chéo chân nên đôi chân dài tinh tế cũng bạo lộ nơi đừng kẻ của chiếc váy dài, còn khiến cả vùng đất huyền bí thoát ẩn thoát hiện trước ánh mắt người nhìn.
Nhưng điểm đặc biệt nhất của nàng chính là trên tay nàng lại cầm một tẩu thuốc lá dài kiểu cổ phổ biến ở Hoa Trung quốc trong vô cùng tinh xáo không kém nữ chủ nhân của nó, phía đầu tẩu thuốc còn có treo một ngọc bội song như trông rất sống động đến độ huyết hỏa trong không gian giới chỉ cũng không nhịn được kích động run lên nhè nhẹ báo động cho Trần Lâm, cái tẩu thuốc kia là một trang bị cam.
Liếc nhìn nữ nhân phong tình vạn chủng sắc đẹp mê người kia, Trần Lâm vô cùng cứng rắn không vì gái xinh mà chịu nhường nhịn, quyết tâm phái lấy bằng được của người lẫn xe, kẻ cả tẩu thuốc cũng lấy luôn.
Quả thật vô cùng cứng rắn.
Nghĩ là làm Trần Lâm cương quyết kiếm chuyện...!à nhầm đấu trang vì chính nghĩ lắc đầu nói.
- Xe các người để ở đây mua bán, ta đã ưng ý rồi vậy mà các người bảo là không bán.
- Các vị đang khinh thường ta không có tiền hay đang chế giễu ta ngốc.
Nghe Trần Lâm nói thế, nữ nhân kia khẽ nhíu mày rồi đưa tẩu thuốc trong tay lên kéo một hơi.
Nhẹ nhàng thả ra làn khói mờ ảo nữ nhân kia mỉm cười lắc đầu nói.

- Tiểu đệ đệ, chiếc xe kia là của La Thiên lão đại Băng Thiên hội, cậu đụng vào nó không có lợi lộc gì cả.
- Nghe lời tỷ tỷ ta chọn một chiếc khác đi, tỷ tỷ ta làm chủ tặng không cho đệ.
Nghe thấy lại liên quan đến Băng Thiên hội, Trần Lâm không nhịn được liếc nhìn hai chị em Phương Tuyết rồi lắc đầu cười khổ.
Xem ra lão tác muốn cho Băng Thiên hội bay màu rồi, thân là tiểu đệ sống nhờ người ta chắc chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo mà thôi.
Khẽ mỉm cười quỷ dị Trần Lâm không chút sợ hãi nói.
- Một cái Băng Thiên hội mà thôi, đánh thì đánh ta không sợ.
- Nhưng mà nếu tỷ tỷ xinh đẹp đây có lời thì ta cũng không làm người đẹp khó xử.
- Được, ta không cần chiếc xe kia nhưng ta cũng không cần những chiếc xe khác.
- Ta chỉ muốn tỷ tỷ ngươi bù vào, nàng thấy thế nào?
Nghe thấy Trần Lâm không xem Băng Thiên hội ra gì nữ nhân kia không khỏi giật mình.
Dù sao Băng Thiên hội cũng là một trong các thế lực lớn của ngoại thành, phía sau còn có đại lão chống lưng, tên thiên niên tóc trắng kia dự vào đâu mà giám nói mạnh miệng như vậy.
Nhưng khi nghe đến chuyện Trần Lâm muốn nàng thay thế, nữ nhân phong tình vạn chủng như nàng không nhịn được bật cười khanh khách.
Vỗ vỗ tẩu thuốc trên tay nữ nhân kia mỉm cười quỷ dị nói.
- Muốn tỷ tỷ ta đây không phải không được, nhưng mà phải xem nhóc có bản lĩnh cưỡi lên người ta hay không cái đã.
Nói xong nàng ta khẽ đưa tay lên, trên tay ngọc ngà đột nhiên hiện lên một con bướm trắng quỷ dị.
Tuy nhiên, trước quỷ nhãn Trần Lâm hoàn toàn có thể thấy được nguồn gốc của con bướm trắng như bướm ma kia, không ngờ nó lại được làm từ khói.
Mỉm cười quỷ dị nữ nhân kia khẽ vung tay, con bướm trắng phá không bay đến không kém gì viên đạn lao đến Trần Lâm.

Thấy thế Trần Lâm không hề sợ hãi một quyền đánh vào con bướm trắng muốn xem sức mạnh của nó thể nào.
Tuy nhiên...!Đùng một tiếng...
Khi quyền phong của Trần Lâm và con bướm trắng chạm vào nhau, nó đột nhiên phát nổ khiến khói bụi bay mù mịt.

Chỉ là từ trong làn khói Trần Lâm chầm chậm bước ra, quần áo dừ có chút xốc xếch nhưng không hề bị thương.
Thấy thế nữ nhân kia cũng không khỏi bất người gật đầu nói.
- Xem ra tiểu đệ có chút vốn liếng để kiêu ngạo nha.
Nghe thấy thế Trần Lâm lắc đầu nói.
- Mỹ nữ, nàng là người mạnh nhất ta gặp khi đến đây đó.
Trên chặng đường từ huyết tộc đến đây, Trận Lâm đã đụng phải không ít nhân loại, từ Trương Phi của Phi Vũ thôn, đến Vương Báo của Bạch Gia thôn, rồi gặp không ít quân nhân, nhưng chưa có kẻ nào đụng được vào góc áo của Trần Lâm, chỉ có nữ nhân trước mặt là gần như làm được.
Quả thật năng lực của nàng ta quá mức quỷ dị.
Nhìn chung nó khá giống như biến đổi máu của Hồng Ánh nhưng lại có thêm khả năng phát nổ, ngoài ra nguồn gốc của những con bướu kia là khói bụi xung quanh nên nàng ta không cần phải sợ chết vì thiếu máu như Hồng Ánh.
Thế nên khát vọng thu lấy nàng ta của Trần Lâm cũng càng lớn.
Bên kia, nữ nhân kia nghe Trần Lâm nói thế thì cũng bật cười khanh khách nói.
- La Thiên còn mạnh hơn cả ta, đệ còn muốn đối đầu với Băng Thiên hội nữa hay không.
Nghe thấy thế Trần Lâm chỉ lắc đầu nói.
- Ta chả quan tâm Là Thiên là cái mẹ gì.
- Ta chỉ muốn ngươi mà thôi.
Nhìn vào ánh mắt tràn ngập tự tin có phần bá đạo đầy tính chiếm hữu của Trần Lâm, nữ nhân kia không khỏi nhướng mày rồi khó chịu hừ lạnh.
Nàng đã có lòng tốt nhắc nhở con nghé con không biết trời cao đất rộng kia, vậy mà hắn không hề tiếp thu được, xem ra phải cho hắn ăn chút đau khổ mới khôn ra được.
Khẽ vung tay lên khói bụi xung quanh cấp tốc cuồng cuộn kéo đến, dần dần hình thành nên một đàn bướm trắng gần cả trăm con, dưới sự điều kiển của nữ nhân kia đàn bướm như những sinh vật sống lao đến Trần Lâm.
Nhìn đàn bướm trắng cả trăm con lao đến như một cơn hồng thủy, Trần Lâm lạnh lùng rút ra Tà Nguyệt đao đeo bên hông, lưỡi đao Tà Nguyệt ánh lên những tia sáng màu xanh đen như huyền bí.

Không một giây chần chờ, Trần Lâm vung đao chém về phía đàn bướm trắng, lưỡi đao Tà Nguyệt sáng lên chém ra một đường sáng xanh đen ngang dọc cắt xé phá không lao đến cơn hồng thủy bướm trắng kia.
Tiếp xúc với tia đao xanh đen, đàn bướm trắng trực tiếp bị tia sáng chém nát.
Những trong vô số con bướm trắng bị tiêu diệt không ít con vẫn kịp phát nổ.
Từ trong lồng ngực của cả trăm con bướm trắng sáng lên như những mặt trời nhỏ rồi bùm...!một tiếng.
Một vụ nổ không hề nhỏ phát ra nhìn thành một cột khói to lớn.
Mọi người xung quanh đều bị vạ lây hất bay ra xa té ngã trên mặt đất, những người mua bán xe cũng bị kinh động chạy tăng loạn, phía xa cảnh vệ quân cũng nhận thấy dị biến cấp tốc chạy đến.
Chỉ có một nam nhân đang đứng và một nữ nhân đang ngồi trên mui xe là bình thản nhìn nhau.
Lúc này nữ nhân kia đã nhìn Trần Lâm bằng ánh mắt hoàn toàn khá.
Tên nhóc kia dù có chút kiêu ngạo, nhưng hắn ta có vốn kiến để kiêu ngạo, như thế lại là chuyện bình thường.
Khẽ thở ra một lành khói thuốc, nữ nhân kia nhìn Trần Lâm từ đầu đến chân không nhịn được nghiêm giọng nói.
- Tiểu đệ ta thấy đệ bản lĩnh không nhỏ, hay là đi theo ta đi.
Không ngờ nữ nhân kia lại muốn thu lưu mình Trần Lâm không khỏi bật cười nói.
- Mỹ nữ tỷ tỷ ta thấy ngươi lên xinh đẹp hay là theo ta đi.
Nghe thấy thế nữ nhân kia không hề giật mà bật cười khanh khách nói.
- Cái đó phải xem lông của ngươi đã mọc dài đến đâu cái đã.
Nói xong nàng khẽ đưa ngón tay như ngọc của mình lên trời.
Lúc này xung quanh đây ngoài xe ra thì thứ nhiều nhất chính là khói bụi sau vụ nổ lúc nãy, những khói bụi này tiếp tục bị nàng ta điều khiển một lần nữa cuồng cuồng tròn rồi hóa thành một đàn bướm khổng lồ, số lượng đã lên đến cả nghìn con.
Gác Tà Nguyệt Đao lên vai, Trần Lâm ánh mắt trắng dã nhìn đàn bướm siêu to khổng lồ trên bầu trời không nhịn được chửi ầm lên.
- Con bà nó, đây là người chơi hệ nổ sao?
- Hack game kiểu này thì bố ai mà chơi lại.