Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 566: Kiểu Nguyệt chi tâm



Lăng Thiên đón gió đêm bay vút đi, nét mặt không lộ vẻ vui buồn, một mảnh thản nhiên.

Thủy Thiên Huyễn đã chết. Đối với Thủy Thiên Huyễn, thủy chung Lăng Thiên chỉ có chút coi trọng, nhưng đến khoảnh khắc Thủy Thiên Huyễn sắp chết, Lăng Thiên mới coi người này là đối thủ.

Bằng không Lăng Thiên sẽ không dùng Liệt Thiên Kiếm tiễn đưa Thủy Thiên Huyễn.

Đây là một loại an ủi.

Thủy Thiên Huyễn cho đến lúc đó, hàn băng thần công của Lăng Thần đã mất đi hiệu lực, toàn thân hắn không có nửa điểm sức lực để giúp hắn khống chế chân khí nhưng hắn vẫn như cũ chịu được thống khổ cường liệt tới cực điểm! Lấy thân thể của một người bình thường lúc sắp chết, chống cự tán công của một cao thủ cùng với sự đau đớn do xương cốt toàn thân gãy nát! Chỉ bằng phần nghị lực này, đã đủ khiến cho bất kỳ kẻ nào cũng phải lộ vẻ cảm động!

Vào khoảnh khắc này, Lăng Thiên tôn kính Thủy Thiên Huyễn. Bởi vì người có thể làm được đến mức như vậy, quá ít! Thủy Thiên Huyễn cho đến tận khi chết, dù thế nào vẫn luôn gìn giữ phần kiêu ngạo thuộc về hắn!

Cho nên Lăng Thiên rút ra Liệt Thiên Kiếm!

Liệt Thiên Kiếm tuy rằng chỉ là một thanh kiếm, nhưng tại riêng thế giới này, lại là tượng trưng cho quyền lợi đỉnh cao, chết dưới Liệt Thiên Kiếm, với người chắc chắn phải chết như Thủy Thiên Huyễn mà nói, hẳn cũng là một loại an

Người nào có được Liệt Thiên Kiếm, sẽ có cả thiên hạ! Những lời này theo cách nghĩ của Lăng Thiên, chỉ là một truyện cười, trong mắt một ít người có tri thức, bất quá chỉ là một cái mánh lới, một thanh tuyệt thế lợi khí khiến cho thiên hạ tranh chấp mà thôi. Nhưng bất đắc dĩ chính là, ở trên đời này, người vô tri mù quáng tin như vậy, lại có rất nhiều. Một người nói như vậy sẽ không hề gì, nhưng vạn người, trăm vạn người đều nói như vậy, đó chính là một cỗ lực lượng dư luận cường đại đến cực điểm!

Bất luận kẻ nào cũng không thể bỏ qua cỗ lực lượng này, bao gồm Lăng Thiên, cũng đồng dạng không thể bỏ qua! Tuy rằng đây chỉ là một lực lượng mù quáng tin theo. Nhưng cho dù là mù quáng mà theo, khi nổi lên tới cực điểm, cũng có thể lợi dụng được, hơn nữa uy lực lại cực lớn! Đơn giản là những người như vậy trên đời này ít nhất chiếm 90% tổng số!

Lăng Thiên đột nhiên nghĩ đến một điểm, Tống Quân Thiên Lý vì sao đưa Liệt Thiên Kiếm cho mình? Truy sát đổ ước nửa năm, nói giải trừ cũng sẽ giải trừ, nhưng sau khi giải trừ đổ ước, hắn lại đưa cho mình thanh kiếm này! Cây kiếm này tượng trưng cho ý nghĩa đứng đầu thiên hạ! Lẽ nào.... mục đích chân chính của Tống Quân Thiên Lý là...

Lăng Thiên hít một ngụm lương khí, nếu quả thật là như vậy, bản thân mình còn không hiểu ra mà lợi dụng, mượn thế, mình đây quả thực là một kẻ ngu si!

Liệt Thiên Kiếm tại thời đại này, thế giới này, sự tồn tại của nó lại trực tiếp tương đương với ngọc tỷ truyền quốc tượng trưng cho hoàng quyền chí cao thời phong kiến!

Quả nhiên là một phần đại lễ!

Lăng Thiên dừng lại, cùng lúc đình chỉ những cơn sóng lớn đang cuồn cuộn trong đầu. Phía trước chính là Lăng phủ! Cũng chính là nơi mười bảy năm qua mình lớn lên!

Nhìn hai chữ "Lăng phủ" trong đêm đen vẫn như cũ lấp lánh tỏa ra ánh hào quang, Lăng Thiên hít sau một hơi. Mấy tháng trước, mình rời đi, lần này trở về, không ngờ lại có chút ít cảm giác vi diệu yêu quê hương gần gũi. Lắc đâu, xua đi ý nghĩ không hiểu là như thế nào kia, Lăng Thiên khẽ tung mình lên, nhẹ nhàng phiêu hốt bay vào đại viện. Với căn nhà mà mình quen thuộc tới cực điểm này, Lăng Thiên nếu như không muốn kinh động bất kỳ ai, như vậy, Lăng Thiên thậm chí có chút nắm chắc cho dù là Tống Quân Thiên Lý ở bên trong, cũng tuyệt không thể phát giác ra mình làm thế nào để vào nhà.

Khi đang ở trên những đường đi của tiểu viện của mình, Lăng Thiên đột nhiên bất ngờ phát hiện, bên trong lại mơ hồ có chút ánh sáng hắt ra ngoài, mơ hồ nhớ lại, đèn sáng ở giữa gian phòng, nguyên bản chính là phòng ngủ của mình. Không khỏi cực kỳ kinh ngạc. Sau khi mình rời khỏi. Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan cùng chuyển tới Lăng phủ biệt viện, nơi này đã không có một bóng người, sao lại còn có người ở lại?

Dưới sự hiếu kỳ bất chợt, thân thể Lăng Thiên giữa không trung gập lại, cực nhanh lao vút tới, chỉ chưa đến nửa hơi thở, đã nhẹ nhàng khéo léo nép sát dưới cửa sổ, vô thanh vô tức!

Bên trong, truyền ra một tiếng thở dài yếu ớt. Một giọng nói trầm trầm mềm nhẹ vang lên: "Thiên đệ đệ, lâu như vậy, ngươi còn chưa trở về, không biết người ta lo lắng cho ngươi biết bao hay sao? Nghe thế nhân đồn, trong thiên hạ không một ai có thể thoát khỏi tử vong truy sát của Vô Thượng Thiên Giang Sơn Lệnh chủ, ta cũng không tin, ngươi nhất định có thể trở về bình an, ta chỉ muốn biết tin ngươi bình an, chỉ cần như thế mà thôi!"

Lòng Lăng Thiên chấn động, đây là thanh âm của công chúa Kiểu Nguyệt. Nàng sao lại ở đây? Lăng Thiên đưa ngón tay chấm vào nước bọt, nhẹ nhàng chọc vào cửa sổ, vô thanh vô tức đâm ra một cái lỗ nhỏ, đưa mắt lại gần, nhìn vào bên trong.

Trong phòng, hai tay Kiểu Nguyệt công chúa đan vào nhau, chống dưới cằm, mệt mỏi ngồi ở trên ghế Lăng Thiên thường ngồi, nhìn về phía trước đến mức xuất thần, trên mặt hiện ra nụ cười, trên khuôn mặt xinh đẹp, tràn đầy vẻ lo lắng cùng hiểu ra chút gì đó.

"Tiểu oan gia, ngươi sao lại cứ như thế mà đi, dĩ nhiên không lưu lại một câu dặn dò. Ngươi khiến người ta không biết nên làm thế nào đây? Toàn bộ Thừa Thiên đều biết, Kiểu Nguyệt ta là thê tử do phụ hoàng ban cho ngươi, nhưng ngươi, ngươi có từng coi ta là thê tử hay không?" Trong phòng, Kiểu Nguyệt công chúa khẽ thở dài, nhìn thần thái của nàng, tựa hồ như Lăng Thiên đang ngồi ở đối diện, đang lặng lẽ nghe nàng kể chuyện.

"Lẽ nào ngươi còn đang lo lắng ta và mẫu thân sẽ trách ngươi hay sao? Tuy rằng Lăng gia diệt sạch hoàng thất ở Thừa Thiên, vương quốc Thừa Thiên đổi chủ, nhưng thủy chung là phụ hoàng có lỗi với Lăng gia trước, điểm này ta và mẫu thân đều minh bạch. Hiện tại hắn đã rơi vào kết cục này, Lăng gia không đuổi cùng giết tận, đã có thể nói là vô cùng nhân hậu. Ta t nhân của Long gia. Nhưng cũng là cháu ngoại của Lăng gia, có thể có được cục diện như hiện tại, ta đã rất thỏa mãn rồi ngươi biết không?"

"Trong lòng ngươi hẳn là rất nhẹ nhàng phải không? Nhưng ngươi có biết ta bị kẹt giữa Long gia và Lăng gia, chịu khổ sở thế nào không? Lăng gia phấn khởi phản kích, không có gì đáng trách, nhưng phụ hoàng ta càng làm càng sai. Nhưng thủy chung người là phụ thân của ta... Ài, nếu là sau này thành phu thê, ngươi có thể sẽ lạnh nhạt với ta hay không đây?" Ánh mắt của công chúa Kiều Nguyệt mông lung nhìn vào đốm lửa nhảy múa trên ngọn đèn, kiều nhan dâng lên một áng mây hồng thẹn thùng.

Lăng Thiên chấn động trong lòng, Long Tường cố nhiên là đúng người đúng tội, nhưng công chúa Kiều Nguyệt thực sự là ở vào thế trước cửa thành cháy, tai ương như cá trong chậu, hoàn toàn là vô tội, nhất là trước đó, nàng còn bị chiêu cáo thiên hạ, ban hôn cho Lăng Thiên, hiện tại hai nhà đã ầm ỹ đến nước này, thân phận của Kiều Nguyệt quả thực chính là vô cùng xấu hổ.

Thành thật mà nói, Lăng Thiên cũng không để công chúa Kiều Nguyệt ở trong tim, có lẽ nói, không có đặt nàng ở vị trí là nữ nhân của mình; tuy rằng nàng là biểu tỷ ruột của Lăng Thiên, nhưng cảm nhận địa vị của nàng khi so sánh với Lăng Thần, hoặc là Ngọc Băng Nhan, Tiêu Nhạn Tuyết chư nữ vô pháp có thể đánh đồng. Trong thời gian lẩn trốn, người mà Lăng Thiên duy nhất không nghĩ tới, có lẽ cũng chỉ có nàng mà thôi! Chỉ có lúc này Lăng Thiên chợt cảm thấy trong lòng nặng nề, lại có một vị đạo quái dị không thể nói nên lời.

Lăng Thiên đối với Kiều Nguyệt, chính là một loại cảm giác thư thích ấm áp giống như thân tỷ đệ, ở cùng một chỗ với Kiều Nguyệt, Lăng Thiên cảm thấy rất thoải mái, nhưng loại cảm giác này, lại không có quan hệ với tình yêu nam nữ.

Nói như vậy, chính là vị biểu tỷ dịu dàng động lòng người này, từ nhỏ đã rất yêu thích mình, cho dù trong thời gian lưng mình còn mang theo ác danh Thừa Thiên đệ nhất quần là áo lượt, nàng với mình vẫn trước sau như một, bao dung đùm bọc. Từ nhỏ nàng lớn lên trong thâm cung nội viện, nhưng lại đặc biệt đơn thuần, vốn dĩ với sự đơn thuần như vậy hầu như vô pháp sinh tồn trong hoàng cung nội viện, nhưng nàng là con gái duy nhất của quý phi Lăng Nhiên, công chúa trưởng của hoàng đế Long Tường, chính bởi vì sự thiện lương của nàng, sự đơn thuần của nàng, đã lấy được sự yêu thích của hoàng đế Long Tường. Nhưng người không có chút ít tâm cơ như nàng, trong cung lại còn có Dương hoàng hậu quyền cao độc ác, mỗi ngày của nàng cho dù thoải mái nhưng lại không được chạy đi đâu, một nơi duy nhất có thể thoải mái, có lẽ chính là bên ngoại Lăng gia này. Chỉ là không có nhiều những niềm vui thuở thơ ấu, nhưng cũng có một thời gian được cùng Lăng Thiên hồ nháo. Đáng tiếc, Lăng Thiên là người hai thế giới, hầu như không có ham mê của hài đồng, cho nên giao tiếp giữa bọn họ cũng là cực ít!

Nhưng mà, chính là một nữ hài đơn thuần thiện lương như vậy, chỉ bởi vì một khuyết điểm khó có thể vãn hồi của trưởng bối, hiện tại lại dẫn tới hoàn cảnh thê lương thảm đạm đến mức này. Lăng Thiên rất rõ ràng, Kiều Nguyệt là một nữ nhân cực kỳ truyền thống, cho tới bây giờ chỉ biết nghe lời, mà tuyệt không phản kháng; chỉ biết số phận của mình bị nắm trong tay phụ thân, hôn nhân của mình tất nhiên chỉ dùng làm công cụ lung lạc đại thần, lại chẳng bao giờ nghĩ tới phải ra sức làm một cái gì đó.

Long Tường đem nàng ban hôn cho Lăng Thiên, nàng cũng thuận theo, thậm chí là phi thường hài lòng. Lăng Thiên tuy rằng lưng mang ác danh, nhưng dù sao vẫn là người Kiều Nguyệt hiểu rõ, còn quen thuộc hơn một vị hôn phu không biết tên nào đó. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Mà sau này Lăng Thiên từng bước bộc lộ tài năng, trong lòng Kiều Nguyệt sự vui mừng cũng từng bước lớn lên, đơn giản là, từ sau khi bị ban hôn cho Lăng Thiên,ở trong lòng của nàng, Lăng Thiên cũng chính là phu quân của mình, là phu quân suốt một đời của nàng. Phu quân chuyển biến từng chút, Kiều Nguyệt đều nhìn trong mắt, vui trong lòng, đặc biệt là sau nhã văn hội ở Mính Yến Lâu, thanh danh của Lăng Thiên càng như mặt trời giữa trưa, trong lòng công chúa Kiều Nguyệt đương nhiên cũng ngọt ngào như đường như mật.

Nhưng khoảnh khắc vui sướng như vậy lại chỉ duy trì bất quá là vài ngày, liền xảy ra chuyện ba phương hợp mưu ngấm ngầm tính toán với Lăng Khiếu, muốn tiêu diệt Lăng gia. Mà một mực trong ba phương này phụ thân mình lại là một phương chủ yếu nhất!

Tiếp đó là thay đổi bất ngờ, đại quân Lăng Khiếu bị bao vây, nguy trong sớm tối; Lăng Thiên ngàn dặm gấp rút cứu viện, ngang dọc trong trăm vạn địa quân, điên cuồng giết chóc, đạt được danh hào cái thế sát thần, uy lăng thiên hạ; mà thành Thừa Thiên, Lăng Thần, Mạnh Ly Ca bày mưu tính kế, nghiền nát âm mưu đánh úp Lăng gia của Long Tường và Dương gia; không chỉ thay đổi triều đại tại Thừa Thiên, càng là nhổ tận gốc Dương gia, già trẻ lớn bé chó gà không tha! Mà sau khi Long Tường bại sự, bị Lăng gia cầm tù, thần trí thất thường, trở thành một người điên.

Phụ thân vong ân bội nghĩa, trở thành cừu địch của nhà chồng, thiếu nữ vốn gần đạt đến mộng đẹp viên mãn, đến lúc đó toàn bộ bị phá nát! Nhân sinh đến như thế, là một thiếu nữ mỹ miều sao có thể chịu nổi!

Chuyện tình cảm còn chưa thuận lợi, công chúa Kiều Nguyệt đang ở thời khắc cực độ hoang mang, lại đột nhiên xảy ra việc Lăng Thiên bị cao thủ đệ nhất thiên hạ, Giang Sơn Lệnh chủ Tống Quân Thiên Lý tử vong truy sát, chạy trốn ngàn dặm. Trái tim Kiều Nguyệt lại bắt đầu thay đổi, nhất thời quên đi một điểm oán hận nhàn nhạt ở trong lòng, toàn tâm toàn ý lo lắng cho Lăng Thiên, thầm cầu khẩn, thậm chí mấy lần trong mộng tỉnh giấc, thần trí mệt mỏi không chịu nổi. Nhưng ngay sau đó, một trong hai đại thế gia của thiên hạ Ngọc gia kiệu vàng tới cửa cầu hôn, là Lăng gia cũng đã đáp ứng. Điều này làm cho công chúa Kiều Nguyệt cảm giác lúc này mình gần như là không nơi nương tựa, gần như tuyệt vọng!

Liên tiếp mấy lần bị đả kích, Kiều Nguyệt rốt cục ngã bệnh. Lăng lão phu nhân vốn dĩ rất thương yêu đứa cháu ngoại này, từ mình thăm lo, thu xếp chăm sóc bệnh tình. Nhân cơ hội này Kiều Nguyệt liền đưa ra yêu cầu, muốn được ở lại dưỡng bệnh trong tiểu viện mà Lăng Thiên đã từng ở. Lăng lão phu nhân đương nhiên hiểu rõ tâm ý của cháu gái, thương nàng một lòng si mê, hơn nữa tiểu viện của Lăng Thiên cũng không có gì đáng ngại, cho dù Lăng Thiên trở về, chỉ sợ cũng sẽ không ở lại tiểu viện, liền một lời đáp ứng nàng.

Quyển 6